Bán Tiên

Chương 1238: Làm lại lần nữa (1)




Thuyền hoa lướt đi rất nhanh trên sóng biển, bởi vì tốc độ quá nhanh khiến cho

thuyền lắc lư, chao đảo rất mạnh, tròng trành đến “Run cả người”, những ngọn

hoa đăng rực rỡ nhiều màu trên thuyền đung đưa như muốn bay cả lên, Lý Triêu

Dương đứng vịn lan can trên lầu bị tình trạng chao đảo này làm cho cảm thấy

không thích hợp, đây đâu phải là ngắm cảnh biển trong đêm, đây rõ ràng là đi

chịu khổ.

Biển rộng đen kịt, ý nghĩ chiếm hữu Thám Hoa lang của nàng ta cũng dần phai

nhạt, nàng ta vươn đầu nhìn lại phía sau, ánh đèn rực rỡ của Tri Hải các đã biến

mất từ lâu, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy lác đác ánh đèn của những chiếc

thuyền phiêu bạt xung quanh, vì vậy, nàng ta không khỏi hỏi Dữu Khánh ở bên

cạnh, “Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Dữu Khánh quay đầu lại vẫy tay gọi Mục Ngạo Thiết, “Cái rương, lấy đến đây

mở ra cho Lý huynh xem.”

Lý huynh cái quỷ gì chứ, Mục Ngạo Thiết nhìn nhìn trang phục nữ nhi của

Triêu Dương công chúa, y phục hắn rồi, nhưng y vẫn xách rương đến đây, mở

nó ra, một rương ngân phiếu lộ ra dưới ánh trăng.

“Oa, thật nhiều tiền, ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy nha. Ngươi có thật

nhiều tiền a.” Lý Triêu Dương hai mắt sáng ngời.

Đây không phải là một lời khen ngợi khách sáo, nàng ta có thể đã nhìn thấy

những tài nguyên có giá trị cao hơn, nhưng quả thực chưa từng nhìn thấy nhiều

ngân phiếu như vậy.

Một gã thuyền viên đứng ở trên đài cao của thuyền hoa cảnh giác với hoàn cảnh

biển xung quanh, ánh mắt tình cờ nhìn xuống, sau khi nhìn thấy một rương ngân

phiếu ở phía dưới, gã cũng thoáng sửng sốt, với số lượng như vậy, chỉ hơi ước

tính một chút, có lẽ phải đến hai ba tỷ. Mang theo một khoản tiền khổng lồ như

thế ra ngoài đi dạo là để làm gì?

Đồng thời, gã cũng kinh ngạc với nguồn tài chính khổng lồ của vị Thám Hoa

lang này, đây không phải chỉ là tài sản gì đó, mà chính tiền mặt thực sự.

Dữu Khánh đưa tay tới, ngẫu nhiên lấy một xấp ngân phiếu ra khỏi rương, ngay

tại trước mặt Lý Triêu Dương lật phành phạch một lượt, đây là ngân phiếu

mệnh giá lớn, mười vạn lượng một tờ, thoáng nhìn qua đây chính là ngân phiếu

thực sự, một xấp này là một trăm tờ, cũng tức là một xấp là mười triệu.

Sau khi tùy tiện khoe khoang một chút, hắn liền đặt xấp tiền vào lại trong

rương, rồi phất tay ra hiệu, Mục Ngạo Thiết liền đóng rương lại, xách lui ra.

Lúc này, hắn mới đáp: “Du ngoạn cảnh đêm trên biển là một chuyện, tiếp đó

chính là mượn nhờ thuyền của Lý huynh, tiện thể đi làm một vụ giao dịch.”

Lý Triêu Dương vẫn còn chấn động với lượng lớn ngân phiếu kia, nàng ta hỏi:

“Chừng đó phải đến hai, ba tỷ a! Mua thứ gì mà phải cần nhiều tiền như vậy?”

Không chỉ có nàng ta, gã thuyền viên ở trên cao đang quan tâm phía dưới cũng

lộ ra vẻ nghi hoặc.

Dữu Khánh không tiết lộ giao dịch thứ gì, “Chỉ là tùy tiện mua một chút thứ.

Lát nữa đến gần đó, cứ thả chúng ta xuống là được. Chúng ta sẽ dùng thuyền

nhỏ đi đến nơi. Mua bán xong chúng ta sẽ quay lại gặp mặt Lý huynh. Sẽ rất

nhanh, không cần bao lâu.”

Lý Triêu Dương vốn có lòng hiếu kỳ rất mạnh, huống chi còn là giao dịch giá trị

cao như thế, nàng ta lập tức đề nghị: “Dữu huynh, có gì thú vị thì dẫn ta cùng đi

xem đi.”

“Việc này…” Dữu Khánh làm ra vẻ khó xử, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ

nhõm, không cần phải lãng phí miệng lưỡi nói nhiều rồi, hắn nhìn ra biển rộng

mịt mờ, “Không phải là ta không muốn dẫn ngươi đi, chỉ là ta sợ xảy ra chuyện

gì không mong muốn. Ta cảm thấy ngươi nên ở lại trên thuyền sẽ an toàn hơn.”

Lý Triêu Dương: “Không sao đâu, ngươi còn không sợ, ta có gì phải sợ chứ?

Được rồi, cứ quyết định như thế đi.”

“Việc này…” Dữu Khánh làm như nể mặt nàng ta là công chúa, cuối cùng bất

đắc dĩ nói: “Thôi được.”

Gã thuyền viên trên đỉnh thuyền lặng lẽ rời đi không một tiếng động, đi đến

boong tàu phía sau thì thầm mấy câu với người ở đó, sau đó, người sau thuyền

nhanh chóng tiến vào trong khoang, chẳng mấy chốc, một con chim bay ra khỏi

thuyền, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Nơi này đã cách Tri Hải các rất xa, nhưng đối với chim bay thì không có xa như

vậy, không mất bao lâu thời gian nó liền chui vào trong Tri Hải các.

Tương Hải Hoa bồi hồi tại bên trong lầu các xinh đẹp trên tầng cao nhất, đêm

nay cô ta không có tâm tình đi tìm mối tình mới của mình, yên lặng chờ đợi tin

tức từ phía Lý Triêu Dương.

Phụ nhân trắng trẻo mập mạp điềm đạm cầm tin tức đưa đến, dâng lên cho cô

ta, “Trên thuyền đưa tin tới rồi.”

“A.” Tương Hải Hoa lập tức nhận lấy tin tức, sau khi xem xong thì nghi hoặc,

“Đem theo hai, ba tỷ ngân phiếu, tên Thám Hoa lang này rất có tiền a! Hắn

muốn giao dịch cái gì chứ?”

Phụ nhân trắng trẻo nói: “Không rõ cho lắm, nhưng hiển nhiên không phải là

giao dịch gì chính đáng, nếu không, trên những hòn đảo này có cái gì mà không

mua được chứ, đâu cần phải chạy ra biển xa giao dịch trong đêm hôm khuya

khoắt như thế này.”

Tương Hải Hoa: “Nói cách khác, gần trăm tên thủ hạ đó của hắn chạy ra biển

không phải để bảo vệ hắn du ngoạn mà cũng là vì vụ giao dịch này.”

Phụ nhân trắng trẻo: “Có thể là vậy. Nhìn thế trận này, e là sẽ có nguy hiểm gì

đó. Bây giờ công chúa cũng muốn cùng đi theo xem náo nhiệt, có nên truyền tin

ngăn lại hay không?”

Tương Hải Hoa xoay người thả bước đi lui đi tới mấy vòng, sau đó hỏi ra sự

nghi hoặc trong lòng, “Buôn bán cái gì mà một lần phải dùng đến hai, ba tỷ tiền

mặt chứ?”

Phụ nhân trắng trẻo nghe vậy liền hiểu ý của cô ta, vừa vặn nhân cơ hội công

chúa đi theo xem náo nhiệt để hiểu rõ tình hình.

Nhưng khi quay người lại, Tương Hải Hoa lại trở nên lo lắng, “Có thể đảm bảo

an toàn cho công chúa không?”

Phụ nhân trắng trẻo ngập ngừng nói: “Hẳn là không có vấn đề gì?”

“Nhân thủ chắc hẳn đã đủ rồi, phía bên hắn còn có gần trăm người, tăng thêm

chút nữa cũng không có ý nghĩa gì.” Tương Hải Hoa tự lẩm bẩm một hồi, sau

đó vì để đảm bảo an toàn, cô ta vẫn đưa ra quyết định: “Ngươi lập tức đi một

chuyến đến Hải đô, nói cho cha ta biết việc này, khẩn trương điều động hai cao

thủ hàng đầu bên đó đi theo.”

“Được.” Phụ nhân trắng trẻo đáp lời, sau đó nhanh chóng rời đi.

Còn Tương Hải Hoa thì vẫn bồi hồi tại đó, lẳng lặng chờ đợi.

Đợi khoảng chừng hai nén hương, phụ nhân trắng trẻo vội vã trở về, lúng túng

nói: “Tiểu thư, đảo chủ tức giận, nói ngươi hồ đồ, không phân biệt được chuyện

nào chính chuyện nào phụ, không biết phân biệt nặng nhẹ, nhưng đảo chủ vẫn

khẩn cấp phái ngươi đi theo đề nghị của ngươi.”

Tương Hải Hoa cũng chỉ có thể cất tiếng cười khổ, phát hiện chuyện đêm nay

quả thực có phần làm lệch hướng rồi.

Tĩnh Viễn thuyền hành, đang chậm rãi thả bước trên đê biển trong gió đêm,

Hoắc Lãng quay đầu lại, Hồng cơ với tà váy tung bay bước nhanh đến trước

mặt y, bẩm báo, “Chiếc thuyền hoa đó một mạch đi xa ra biển, nhìn cách di

chuyển có vẻ không bình thường, cũng không biết đi làm gì. Đó là thuyền của

Tri Hải các, bọn họ không dám đến gần, nên truyền tin tức về hỏi, có muốn tiếp

tục đi theo không?”

Hoắc Lãng suy nghĩ một chút, “Thực ra, đáng lẽ đây là một cơ hội để ra tay, chỉ

là có Tri Hải các tham gia trong đó, chúng ta không biết sâu cạn, không tiện liều

lĩnh động thủ. Thôi được rồi, nếu đã không có quan hệ gì với Chu Xá Linh, nói

bọn họ rút đi. Nếu để cho Tri Hải các phát hiện ra chúng ta đang theo dõi bọn

họ sẽ không tốt. Vạn nhất bọn họ đang làm chuyện gì đó không thể công khai,

chúng ta ngược lại sẽ rước họa vào thân.”

Hồng Cơ gật đầu, lập tức xoay người đi truyền tin…