Bán Tiên

Chương 1237: Một đống ngân phiếu




Cái mùi vị kỳ lạ đó một lần nữa khiến cho gương mặt Dữu Khánh nhăn cả lại.

Tuy rằng vẫn có vị rượu, nhưng hương vị đó thực sự không dám khen ngợi, hắn

muốn nói mấy câu tâng bốc mà nói không nên lời.

Lý Triêu Dương và Tương Hải Hoa nhìn nhau rồi cũng giả bộ cau mày ra vẻ

khó uống, nói chung hai người lại bắt đầu liên tục mời rượu, Dữu Khánh cố tình

kết giao nên không dám từ chối, hơn nữa, hắn quả thực cũng muốn trải nghiệm

một lần hiệu quả thần kỳ của loại rượu này.

Tuy nhiên, bầu rượu đã bị hắn uống gần như cạn, nhưng hương vị vẫn chưa hề

chuyển sang cái gọi là ngọt miệng sảng khoái.

Cùng lúc đó, nhìn thấy hắn vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, hai cô gái càng

thêm kinh ngạc và hoài nghi, cái quái gì vậy chứ? Gần như đã ăn xuân dược

như ăn cơm, vì sao không có một chút phản ứng gì hết vậy?

Mặc dù là tu sĩ, nhưng cứ một mực nhét đồ ăn thức uống vào trong bụng cũng

khiến người không chịu nổi, lại thấy Dữu Khánh ăn bao nhiêu cũng không có

phản ứng, hai nữ nhân đã cảm thấy bụng khó chịu đành phải tuyên bố kết thúc

tiệc tối.

Về việc vì sao không cảm nhận được hương vị kỳ diệu kia, Lý Triêu Dương giải

thích là bởi uống còn chưa đủ nhiều.

Khi tan tiệc, Dữu Khánh dường như vẫn còn hứng thú, hắn chủ động đưa ra lời

mời Lý Triêu Dương, “Lý huynh, lão bản nương, đêm dài mênh mông, cảnh

đêm trên biển có một vẻ đẹp khác, có hứng thú cùng nhau dạo đêm trên biển

một hồi hay không?”

Cách xưng hô này tại trước đây coi như bình thường, tuy nhiên, lúc này Triêu

Dương công chúa đã thay trang phục nữ nhân, nhưng hắn vẫn gọi là Lý huynh

liền nghe có vẻ cổ quái, nhưng Triêu Dương công chúa không hề cảm thấy khó

chịu chút nào. Hai người này thật sự làm cho người ta có cảm giác bọn hắn là

một đôi trời sinh, nói tóm lại, bọn hắn không giống người bình thường.

Ngay khi hắn đưa ra lời mời này, Tương Hải Hoa và Lý Triêu Dương trong

nháy mắt liền có sự ăn ý, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có cảm giác như đều hiểu

được ánh mắt nhau.

“Được, chúng ta ra biển ngắm sao đi.” Lý Triêu Dương sảng khoái đồng ý, đôi

mắt lại cười ra hình trăng khuyết.

Tương Hải Hoa gật đầu cười nói: “Tri Hải các còn có không ít việc phải làm, ta

không đi được, hai người các ngươi đi đi. Để ta nói người chuẩn bị thuyền cho

các ngươi.”

“Làm phiền.” Dữu Khánh miệng cất lời khách khí, trong lòng kinh ngạc, lại dễ

dàng đồng ý như thế ư?

Vì để lôi kéo vị công chúa này cùng đi giao dịch, hắn đã chuẩn bị sẵn một đống

lời lẽ thuyết phục, kết quả hoàn toàn không cần dùng tới, chỉ vừa mở miệng là

được rồi, điều này làm cho hắn có cảm giác không thỏa mãn vì chưa thể phát

huy miệng lưỡi.

Hắn cũng có phần khó hiểu, đường đường là công chúa lại dễ dàng đồng ý lang

thang trên biển trong đêm hôm khuya khoắt với một nam nhân như thế ư?

Không sợ xảy ra chuyện sao?

Nhưng suy nghĩ lại một chút hắn cũng có thể hiểu được, dù sao danh dự của

“Thám Hoa lang” vẫn phải có, với thế lực của người ta cũng không có gì phải lo

lắng.

Bất kể như thế nào, người ta đã đồng ý đó là chuyện tốt, hắn cũng không tin

người như Triêu Dương công chúa đi ra ngoài sẽ không có người bảo vệ.

Hai bên ước định thời gian gặp nhau dưới lầu, rồi từng người đi chuẩn bị.

Sau khi Dữu Khánh rời đi, Tương Hải Hoa và Lý Triêu Dương lập tức chụm lại

trong góc thì thầm to nhỏ với nhau.

Tương Hải Hoa che miệng cười trộm, “Đêm hôm khuya khoắt lại đi ngắm biển,

xem ra vị Thám Hoa lang này có ý đồ với công chúa rồi.”

Trên mặt Lý Triêu Dương lộ ra một nét ngượng ngùng, “Có lẽ thuốc đã phát

huy tác dụng rồi, chỉ là hắn vẫn một mực kìm nén.”

Tương Hải Hoa gật đầu: “Thám Hoa lang muốn giữ thể diện, hắn sợ ở đây sẽ bị

người khác nhìn thấy.”

“Ta có chút khẩn trương.”

“Đừng có sợ, ta sẽ sắp xếp người âm thầm bảo vệ, ngươi chỉ cần chú ý bắt lấy

hắn là được. Ta chờ uống rượu mừng của ngươi.”

Nhìn thấy Dữu Khánh trở về phòng, tất cả những người đang đang ngồi trong

phòng đều đứng lên. Không chỉ có đám người Mục Ngạo Thiết, mấy người An

Di và Tô Thu Tử cũng có mặt.

Dữu Khánh không nói lời vô dụng, trực tiếp hỏi Tô Thu Tử, “Kết quả kiểm tra

hàng như thế nào?”

Sự kinh nghi vẫn còn chưa tan trong mắt Tô Thu Tử, “Đã kiểm tra xong, là một

trăm viên Nghiễm Linh đan!”

Gã ta được phái đi kiểm tra hàng hóa trước, lúc đầu gã không biết cần phải kiểm

tra cái gì, bên Dữu Khánh không nói cho gã biết, sau khi xem hàng và xác nhận

gã mới biết là sẽ mua bán hàng gì.

Dữu Khánh: “Quá trình như thế nào?”

Tô Thu Tử trả lời:

“Ta làm theo chỉ thị của tiên sinh, đi thẳng đến đảo san hô vòng rồi phát ra tín

hiệu. Quả nhiên có người ẩn nấp theo dõi ở gần đó xuất hiện gặp ta. Khi biết ta

muốn đến kiểm tra hàng hóa trước, hắn dặn ta chờ một hồi. Sau đó, khi đi xin

chỉ thị trở lại thì xuất hiện thêm mấy người nữa. Bọn họ đồng ý để cho ta đi

kiểm tra hàng hóa, nhưng lại khống chế tu vi và bịt mắt ta. Ta không biết mình

được mang đến đâu, chỉ biết rằng đi một hồi trên biển, sau đó được đưa đến một

hòn đảo san hô nhỏ, gặp được Chu Xá Linh, hắn cho ta kiểm tra hàng hóa, là

một trăm viên Nghiễm Linh đan. Tiếp đó ta lại bị bịt mắt tống đi. Khi mở mắt ra

lại thì đã được đưa đến bờ biển gần đây. Chu Xá Linh nói ta chuyển lời cho

ngài, sau này nếu như hắn không nhìn thấy tiền, ngài cũng không thấy được

Nghiễm Linh đan.”

Dữu Khánh trầm tư hỏi: “Nói cách khác, ngươi cũng không biết mình nhìn thấy

Nghiễm Linh đan ở trên hòn đảo san hô nào?”

Tô Thu Tử gật đầu, “Xung quanh đó không có cái gì để tham chiếu, không thể

phân biệt được phương hướng hay vị trí. Hơn nữa, đảo san hô đó quá nhỏ, ta

cảm thấy đó chỉ là một điểm dừng chân tạm thời để kiểm tra hàng hóa. Cho dù

có thể tìm được hòn đảo san hô đó, đoán chừng hắn cũng đã rời đi.”

Không hổ là đã từng làm cướp, nhận thức về phương diện này rất cao, Dữu

Khánh nở nụ cười, “Cảm ơn đã vất vả. Bố trí nhân thủ như thế nào rồi?”

An Di: “Hầu hết đều đã bí mật đi đến khu vực đó để chuẩn bị trước, những

người còn lại sẽ xuất phát cùng chúng ta.”

Dữu Khánh: “Các ngươi đi chuẩn bị trước đi. Chúng ta gặp nhau ở phía dưới

sau hai nén hương nữa.”

“Được.” An Di đáp lời, sau đó một con mắt còn lại kia long lanh lấp lóe, thử

hỏi: “Chúng ta sẽ cướp lô Nghiễm Linh đan đó sao?”

Dữu Khánh: “Các ngươi quả nhiên khó thay đổi bản tính kẻ cướp, đây là mua

bán, không phải cướp.”

An Di và Tô Thu Tử nhìn nhau, không tin, bọn họ xuất thân từ nơi nào ra? Nhìn

qua manh mối liền biết là đang xảy ra chuyện gì, chỉ cần có tiền, trên thị trường

hoàn toàn không thiếu Nghiễm Linh đan, lại còn là hàng chính phẩm có đảm

bảo, cần gì phải dùng cách thức kỳ hoặc như thế này để đi mua sao?

Nhưng bọn họ cũng không nói thêm gì nhiều, trong lòng biết là được rồi.

Sau khi bọn họ rời khỏi đây, Dữu Khánh mới hỏi: “Đã nắm chắc được vị trí cụ

thể của Nghiễm Linh đan chưa?”

Mục Ngạo Thiết: “Tiểu Thanh đã trở về một lần. Còn Đầu To đã bí mật đi theo

Tô Thu Tử theo dõi, bất kể đồ vật được giấu ở đâu, Đầu To sẽ bám sát theo.”

Nói xong, y rút lấy một tấm hải đồ gần đó, chỉ vào một hòn đảo san hô, nói:

“Tiểu Thanh đã quay trở lại phối hợp với Đầu To rồi. Cách nửa giờ nàng sẽ bay

đến đảo san hô này một lần. Khi nào cần tìm hàng, chúng ta đến nơi này gặp

nàng là được.”

“Cứ theo dõi sát sao là được rồi. Muốn giết ta ư? Hừ hừ!” Dữu Khánh cất tiếng

cười nhạt, rồi quay đầu lại, “Ngũ Đỉnh sơn cũng không phải dễ chọc, muốn im

ắng nuốt trôi mà không gây ra động tĩnh gì và cũng không có nỗi lo về sau, mặt

ngoài chúng ta vẫn phải làm cho tốt, đồ vật đã chuẩn bị như thế nào?”

“Đã chuẩn bị sẵn sàng.” Bách Lý Tâm trả lời rồi đi đến một bên bàn, đưa tay

xốc tấm vải bố phủ ở trên bàn lên, để lộ ra một đống ngân phiếu xếp chồng lên

nhau một cách ngay ngắn chỉnh tề.

Dữu Khánh đi đến, cầm lấy một xấp lật xem, chỉ có hai tờ trên dưới là ngân

phiếu thật, toàn bộ bên trong đều là giấy cắt ra.

Đương nhiên, cũng có một xấp toàn là ngân phiếu thực sự.

Làm ra những thứ này chính là để có thể sử dụng đến trong thời điểm quan

trọng cần phải đối phó.

Đặt xấp ngân phiếu trở lại trên bàn, Dữu Khánh nói: “Đến lúc lên đường rồi, cất

vào đi.”

Trùng Nhi lập tức cầm tới một cái rương nhỏ đã chuẩn bị sẵn trước đó, sắp xếp

từng xấp ngân phiếu ngay ngắn vào bên trong.

Sau khi đống ngân phiếu đã được xếp vào xong, Dữu Khánh nói: “Trùng Nhi,

ngươi ở lại giữ nhà, đưa ngân phiếu cho lão Cửu đi.”

“Hả?” Đã chuẩn bị sẵn sàng đi làm một việc lớn, Trùng Nhi nghe vậy thì sửng

sốt, sau khi phản ứng lại, gã ta bất mãn lẩm bẩm: “Đây là khách sạn, không cần

phải giữ nhà.”

Dữu Khánh: “Nghe lời đi.”

Hắn làm vậy cũng là vì muốn tốt cho gã, hắn biết rõ Trùng Nhi hoàn toàn không

có kinh nghiệm tranh đấu gì, dẫn theo ra ngoài dễ dàng gặp phải nguy hiểm.

Hắn cũng không biết tiểu sư thúc nghĩ như thế nào, ông ấy vẫn chưa tiến hành

huấn luyện cho vị đệ tử này để có kinh nghiệm trong phương diện giao đấu đẫm

máu, điều mà mỗi đệ tử Linh Lung quan nên có. Tựa như hắn, trên đường rời

núi vào kinh thành đi thi, hắn đã dám giết người không chớp mắt, đó không phải

trời sinh, sư môn đã sớm để cho tay hắn nhuốm máu rồi.

Trùng Nhi hai tay ôm chặt chiếc rương, không nghe lời, dùng sự im lặng để bày

tỏ sự phản kháng.

Im lặng cũng vô ích, Mục Ngạo Thiết quyết đoán xuất thủ, trực tiếp giật lấy

chiếc rương vào trong tay, cũng dùng tư cách sư huynh cất lời cảnh cáo: “Ngươi

ở lại giữ nhà.”

Y làm vậy không phải hoàn toàn vì nghe lời Dữu Khánh, mà còn vì lo lắng cho

sự an toàn của Trùng Nhi. Đương nhiên, lợi ích của trăm viên Nghiễm Linh đan

đó quá lớn, lão Thập Ngũ muốn hạ độc thủ như vậy, mình sao có thể không phối

hợp cho tốt, nếu không, về sau làm sao có thể nói chuyện phân chia?

Sắp phát đại tài rồi, chỉ nghĩ đến thôi y cũng đã thấy kích động.

Đợi một lúc như vậy rồi cũng đến thời gian ước hẹn, cả nhóm rời phòng, chỉ để

lại Trùng Nhi ở lại trong phòng giậm chân hờn dỗi.

Ra ngoài phòng, gặp mặt An Di và Tô Thu Tử, hắn liền sắp xếp việc khác cho

hai người, nói bọn họ dẫn theo người của Tam Tiên bảo tự đi đến mục tiêu, bí

mật bố trí xung quanh.

Đám người Dữu Khánh thì đi xuống lầu gặp mặt Lý Triêu Dương, rồi cùng

nhau lên một chiếc thuyền đã được Tri Hải các chuẩn bị sẵn sàng ở phía cửa

sau. Đây là một chiếc lâu thuyền xinh đẹp, cũng có thể nói là một chiếc thuyền

hoa, trang trí rất xinh đẹp.

Dữu Khánh không ngờ tới bọn họ lại có thể sắp xếp một chiếc thuyền xa hoa

như thế để đi dạo biển đêm, nhưng nghĩ đến việc người ta có tiền có thế, có lẽ

việc này không phải là vấn đề gì lớn.

Điều duy nhất khiến hắn lo lắng chính là tốc độ di chuyển, may mà hải quái kéo

thuyền không phải để trưng bày, chỉ cần ngươi muốn nhanh, thuyền lớn cũng có

thể giúp ngươi tạo ra tốc độ di chuyển vù vù.

Hải đảo đủ hình đủ dạng, sao sáng lấp lánh đầy trời, hoa thuyền cưỡi sóng vượt

gió đi theo phương hướng được chỉ dẫn.

Đứng ở bên bờ nhìn theo, Tương Hải Hoa cau mày lại, một lúc lâu sau mới cất

tiếng lẩm bẩm, “Tại sao còn dẫn người theo cùng du ngoạn cảnh đêm?”

Suy nghĩ một lúc, cô ta cảm thấy không giống như là muốn lén lút làm chuyện

gì đó với Triêu Dương công chúa, vì vậy mà cảm thấy có chút không thích hợp,

cô ta lập tức quay đầu lại hỏi người bên cạnh, “Không có vấn đề gì cho sự an

toàn của công chúa chứ?”

Người phụ nữ trông khá tròn trịa với làn da trắng trẻo nõn nà điềm đạm nói:

“Người lái thuyền và nhân viên trên thuyền đều là cao thủ cải trang, trong biển

và trên trời đều có nhân thủ bí mật đi theo. Một khi xảy ra biến cố, trừ khi có

lực lượng tấn công khổng lồ, hoặc là có cao thủ Cao Huyền xuất thủ, bằng

không sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn. Hơn nữa, ở tại xung quanh vùng biển này,

chúng ta có thể cấp tốc tiếp viện bất cứ khi nào.”

Tĩnh Viễn thuyền hành, bên trong tầng lầu của Lâm Hải tiểu các, Hoắc Lãng

đứng tựa lan can đón gió biển, mái tóc dài tung bay theo gió, những tàu thuyền

cắm cờ neo đậu bên bờ đang dập dềnh theo sóng. Trên mặt y có vẻ sầu lo.

Một bóng dáng xinh đẹp đi qua dưới lầu có phần thất lễ, không có đi lên theo

cầu thang, mà trực tiếp phi thân bay lên trên.

Người tới không phải ai khác, chính là Hồng Cơ. Cô ta nói khá nhanh: “Tình

hình có phần không thích hợp, tất cả đám người ở tại bãi triều và những kẻ còn

lại đều đã ra khơi cách đây không lâu, không biết đã đi đâu. Nhóm người Thám

Hoa lang cũng ra khơi bằng cửa sau của Tri Hải các. Ta đã phái người bí mật

theo dõi.”

Hoắc Lãng trầm giọng hỏi: “Chu Xá Linh đâu, đã tìm được gã chưa?”

Hồng Cơ lắc đầu, “Đã điều tra rồi, Chu Xá Linh căn bản không tại Hổ Phách

hải. Hôm nay, phía bên Ngũ Đỉnh sơn truyền tin tới, điều gã đi rồi, bị điều đi

cùng với đồng môn. Ta nghi ngờ chuyện gã đánh bạc đã bị cha gã biết được.”

Nghe được lời này, Hoắc Lãng thở phào nhẹ nhõm, “Đi là tốt rồi, khiến ta

hoảng sợ, suýt chút nữa đã cho rằng là gã ra tay. Đã có Tri Hải các tham gia

trong này, làm sao có thể dễ dàng động thủ được. Nếu như gã ta rơi vào trong

tay Tri Hải các, chúng ta sẽ rất thảm. Lòng ta vẫn còn sợ hãi a!”