Cùng lúc mời khách vào trong, An Di và Tô Thu Tử ở trong phòng cũng được
mời, là được mời đi ra ngoài.
Nhìn cửa phòng đóng kín lại, hai người nhìn nhau tán thán, An Di cúi đầu lẩm
bẩm: “So với mấy người bên cạnh hắn, chúng ta vẫn không được tín nhiệm.”
Tô Thu Tử: “Cứ từ từ, cứ từ từ.”
Gã không nôn nóng, hơn nữa vẫn còn có chút kích động, tri kỷ khó cầu a.
Bên trong phòng, nhìn thấy bộ dạng cải trang của Chu Xá Linh, Dữu Khánh
thoáng chút sửng sốt, suýt chút nữa đã không nhận ra gã ta, hắn không khỏi hỏi:
“Chu huynh làm sao phải ăn mặc trang điểm như vậy?”
Chu Xá Linh: “Những thứ ngươi muốn đó, há là người bình thường có thể có
được?”
Ngụ ý là, ta làm như vậy cũng vì bất đắc dĩ.
Đồng thời gã nhìn nhìn những người khác ở trong phòng, có vẻ rất lo lắng.
Dữu Khánh trấn an: “Không cần lo lắng, đây đều là tâm phúc của ta, cuộc nói
chuyện của chúng ta sẽ không tiết lộ ra ngoài.” Hắn đưa tay mời đối phương
ngồi xuống, sau đó hỏi: “Đồ đâu?”
Chu Xá Linh: “Ngay cả đi gặp ngươi ta cũng phải dùng bộ dáng như vậy, ta làm
sao dám dễ dàng mang đồ theo ở trên người, nhưng ngươi cứ yên tâm, đã chuẩn
bị đầy đủ cả rồi.”
Dữu Khánh xác nhận: “Một trăm viên?”
Chu Xá Linh gật đầu, “Không nhiều hơn cũng không ít hơn viên nào. Ngươi đã
chuẩn bị tiền xong chưa?”
Dữu Khánh: “Tiền không thành vấn đề, ngươi để cho ta xem hàng, ta liền cho
ngươi thấy tiền. Khi nào giao dịch?”
Chu Xá Linh: “Đương nhiên là càng sớm càng tốt. Phía tây Tri Hải các, trên
biển có một đảo san hô vòng cách đây ước chừng tám mươi dặm, ngươi hỏi
thăm bất kỳ ai đều biết. Sẩm tối hôm nay, chúng ta giao dịch tại trên đảo san hô
vòng đó, thế nào?”
Dữu Khánh liếc nhìn sang Trùng Nhi một cái, phát hiện thấy quả nhiên giống
như Trùng Nhi tình cờ nghe được, muốn dụ hắn ra ngoài biển, hắn liền giả vờ
không hiểu, “Sao phải chạy xa tám mươi dặm ngoài biển để giao dịch làm gì?
Trực tiếp giao dịch tại đây luôn không tốt hơn sao? Một tay giao tiền, một tay
giao hàng, thoải mái hơn nhiều.”
Chu Xá Linh: “Số lượng ngươi cần quá lớn, không phải ta có thể lấy được, thực
ra người có hàng là người khác, hắn không muốn công khai, chưa đến lúc giao
dịch, hắn sẽ không giao hàng cho ta. Giao dịch cách xa nơi này cũng là để cho
ổn thỏa.”
Dữu Khánh: “Các ngươi không phải là muốn hắc ăn hắc chứ?”
Chu Xá Linh: “Ngân phiếu tại trên tay ngươi, tình huống không đúng, ngươi có
thể thi pháp hủy hoại ngân phiếu bất cứ lúc nào, có gì phải sợ?”
Dữu Khánh trong lòng mắng thầm, các ngươi đâu phải nhằm vào ngân phiếu gì
đó, rõ ràng là nằm vào mạng của ta nha.
Nhưng sau khi nghĩ lại, đó dù sao cũng là hai ba tỷ, hắn lập tức đưa ra lời cảnh
cáo: “Được, có thể giao dịch theo như lời ngươi nói, nhưng ta cảnh cáo trước,
nếu như ta không nhìn thấy số linh đan đó, ngươi cũng đừng hòng nhìn thấy
ngân phiếu.”
“Ta cũng vậy.” Chu Xá Linh đứng lên, “Vậy thì cứ quyết định như thế đi?”
Mục Ngạo Thiết đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, “Tối nay người còn có tiệc chiêu
đãi.”
Dữu Khánh chợt nhớ tới lời mời của Tương Hải Hoa, lập tức nói với Chu Xá
Linh: “Tối nay ta còn có chút việc, thời gian có thể muộn hơn một chút, dời đến
nửa đêm đi, thế nào?”
Chu Xá Linh suy nghĩ một chút, “Được, vậy thì nửa đêm.”
Dứt lời xoay người rời đi. Sau khi ra khỏi cửa, trên mặt gã ta lộ ra vẻ nhẹ nhõm
như trút được gánh nặng, đồng thời có chút hưng phấn.
Lúc trước, khi Hoắc Lãng tìm đến gã ta, y nói rằng đã điều tra gốc gác của
những người này, bọn hắn thuộc loại nhà giàu địa phương, người ngốc tiền
nhiều, mấu chốt là thực lực không được tốt lắm, chính là một con dê béo, muốn
kiếm lấy mấy trăm triệu cùng nhau chia đều. Lúc đó, thông tin này đã khiến cho
gã động tâm vô cùng vì nợ nần chồng chất, kết quả đâu chỉ là mấy trăm triệu,
người ta có thể một lần bỏ ra đến hai ba tỷ a!
Nếu thực lực đã không được tốt lắm, tại sao lại không ăn miếng thịt mỡ này
chứ? Hoắc Lãng rút lui cũng phù hợp ý gã, không cần phải chia đôi, tất cả đều
là của mình, chỉ cần lấy được khoản tiền đó, gã không chỉ có thể trả hết tất cả
các khoản nợ bên ngoài, mà khoản tiền dư còn lại có thể cho gã tiêu xài thoải
mái.
Gã không có về phòng của mình, mà trực tiếp rời khỏi Tri Hải các.
Ở trong phòng, Dữu Khánh cũng rất hưng phấn, hắn là người tài cao gan lớn,
bây giờ đã có thực lực, hoàn toàn không sợ mấy trò hắc ăn hắc gì đó, ngược lại
còn muốn chủ động đi gây chuyện.
Sau một lúc đi qua đi lại trước cửa sổ, hắn dần dần bình tĩnh lại, miệng lẩm bẩm
nói: “Nếu là muốn tới ám sát ta, đối phương hẳn phải biết rõ ta là ai, nhưng vẫn
dám làm trò này, sức nặng của hậu thủ e rằng có thề đè người.”
Mục Ngạo Thiết biết rõ hắn mới là người muốn hắc ăn hắc nhất, cất lời khuyên
nhủ: “Làm sao có thể dễ dàng lấy ra một trăm viên Nghiễm Linh đan như thế,
hay là quên việc này đi, không cần phải mạo hiểm như vậy, hiện tại chúng ta đã
có đủ nhiều việc rồi.”
Một bên là tìm kiếm Cự Linh phủ, một bên lại có người tìm cách ám sát, bây
giờ còn muốn nhân cơ hội kiếm lấy Nghiễm Linh đan, chỉ nghĩ tới thôi y đã
thấy phiền phức.
Dữu Khánh lắc đầu, “Không chỉ là chuyện Nghiễm Linh đan, người ta muốn
giết ngươi, một mực trốn không phải là biện pháp.”
Bách Lý Tâm cũng nhắc nhở: “Người ta đến có chuẩn bị, minh thương dễ tránh,
ám tiễn khó phòng, ta có thể thông báo tình hình cho người phía sau ta, nhưng
ta đoán chừng ở bên này hắn cũng không có bao nhiêu lực lượng cường đại để
điều động.”
Dữu Khánh: “Ngoại trừ một vài thế lực lớn kia, ta không tin còn có kẻ nào tại
Hổ Phách hải có thể đấu lại cha con Tương thị, nếu thật sự là những thế lực lớn
đó muốn giết ta, cần gì phải phiền toái như thế.”
Mấy người nhìn nhau, đã hiểu rồi, vị này hẳn phải là muốn lôi kéo Tương Hải
Hoa tham gia hỗ trợ.
Màn đêm buông xuống, khắp bầu trời đầy sao lấp lánh, trên hải đảo phồn hoa
rực rỡ ánh đèn.
Nơi Tương Hải Hoa mở tiệc chiêu đãi ở rất cao, tại trên sân thượng tầng cao
nhất Tri Hải các, ánh đèn sáng rực, gió đêm như mơ, từ trên cao nhìn ra xa, ánh
đèn trên các đảo đều dưới ánh sao của dải ngân hà.
Quy cách của buổi tiệc rất cao, nhưng lại có rất ít người dự tiệc, chỉ có hai
người Lý Triêu Dương và Dữu Khánh được mời, còn những người khác bên
cạnh hai người, không nói có tư cách tham dự hay không, dù sao không nằm
trong danh sách được Tương Hải Hoa mời.
Không nói đến khung cảnh xa hoa tao nhã, trên sân thượng rộng lớn lại chỉ có
ba người dùng bữa. Ba người ngồi vây quanh một chiếc bàn tròn nhỏ, trên bàn
bày đầy rượu và thức ăn, rượu ngon và món ngon chỉ là gia vị để mấy người nói
cười mà thôi.
Tối nay, Lý Triêu Dương đổi sang trang phục nữ nhân, không biết có phải nhờ
có hoàn cảnh phụ trợ hay không, trông nàng ta có vẻ ưu nhã và mỹ lệ, đôi mắt
cười lên như hình trăng khuyết.
Tiệc chiêu đãi lần này cũng khiến Dữu Khánh có cảm giác thụ sủng nhược kinh,
chỉ vì Tương Hải Hoa và Lý Triêu Dương hạ phong thái xuống rất thấp, liên
tiếp chủ động mời rượu, mà hắn cũng có ý kết giao với hai người, cho nên quả
thực uống không ít.
Sau một hồi ăn uống, nhìn thấy Dữu Khánh vẫn đàm tiếu tự nhiên, ánh mắt
Tương Hải Hoa có chút quái lạ, trên mặt Lý Triêu Dương cũng dần dần lộ ra vẻ
nghi hoặc.
Trong bữa ăn, hai nữ nhân kiếm cớ đi ra ngoài, vừa quẹo vào trong lầu các, Lý
Triêu Dương lập tức lôi kéo Tương Hải Hoa, hỏi: “Ngươi xác định đã bỏ thuốc
vào trong rượu của hắn chứ?”
Tương Hải Hoa cười khổ, “Chắc hẳn không có vấn đề gì.”
Lý Triêu Dương: “Hắn đã uống lâu như vậy, uống nhiều như vậy, mà không có
một chút phản ứng nào, như vậy còn có thể nói là không có vấn đề sao?”
Tương Hải Hoa: “Ta cũng rất ngạc nhiên, còn ám chỉ cho người đi thử thuốc,
người phía dưới đã ám chỉ báo cáo kết quả cho ta, dược hiệu khẳng định rất
mãnh liệt, không có vấn đề gì.”
“Vậy thì quái lạ.” Lý Triêu Dương suy nghĩ một chút, tay áo vung lên, “Đi thôi,
tăng thêm liều lượng. Đưa ta đến đó, ta muốn đích thân nhìn quá trình bỏ
thuốc.”
“Ách…” Tương Hải Hoa nghẹn ngào không nói nên lời, rất muốn nói, ngươi
đường đường là công chúa, làm việc này đã không thích hợp rồi? Còn chưa kịp
phản ứng lại, cô ta đã bị Lý Triêu Dương túm lấy cánh tay kéo đi, lảo đảo một
cái.
Cô ta cũng không còn cách nào khác, đành phải đưa nàng ta đến chỗ chuẩn bị
rượu và thức ăn, sai người bỏ thuốc vào trong rượu ngay trước mặt nàng ta.
“Bỏ vào nhiều một chút, nhiều thêm chút nữa đi…” Lý Triêu Dương không
ngừng thúc giục người bỏ thuốc vào.
Nhưng sau khi đã đổ vào kha khá, người kia dừng tay lại và nói với Tương Hải
Hoa: “Lão bản nương, đây chính là xuân dược mãnh liệt nhất, như vậy là đủ rồi,
cũng đã quá nhiều rồi.”
“Tránh sang một bên đi.” Lý Triêu Dương bực mình trước sự không nghe lời
của người này, nàng ta trực tiếp giật lấy lọ thuốc, tự mình ra tay, cứ thế mà dốc
hết cả lọ thuốc bột vào trong bình rượu.
Hạ nhân đang ở bên làm việc nhìn sững sờ, “Cái này, cái này, cái này, cái này
còn có thể uống được sao?”
Tương Hải Hoa cũng nhìn sửng sốt, phát hiện vị công chúa này thật là dữ dội.
Cô ta vốn định âm thầm hạ dược, không muốn để cho vị công chúa này biết, là
định để cho cả hai bên nam nữ đều uống thuốc vào, sau đó phát hiện thấy vị
công chúa này “Sảng khoái” không phải bình thường, là cô ta suy nghĩ quá
nhiều, vì vậy để bớt việc, cô ta liền dứt khoát cùng bàn mưu tính kế với vị công
chúa này.
Bây giờ nhìn lại, một số lo lắng lúc trước là hoàn toàn không cần thiết, đụng tới
một đối tác đám làm dám chịu như thế, hôm nay vị Thám Hoa lang kia sợ rằng
khó tránh khỏi tai kiếp rồi!
Hiện tại cô ta thực sự vô cùng lo lắng, không biết thân thể vị Thám Hoa lang đó
có thể chịu nổi lượng thuốc này hay không.
Vấn đề là, hạ dược điên cuồng như thế, rượu này còn có thể uống được sao? Sẽ
không khiến người uống vào chết ngay tại chỗ đi?
Cô ta coi như đã được lĩnh giáo sự điêu ngoa của vị công chúa này.
Lấy một chiếc đũa nhúng vào trong bình rượu, khuấy thật nhanh một hồi, sau đó
Lý Triêu Dương thuận tay ném chiếc đũa đi, cảnh cáo hạ nhân: “Lát nữa nhớ
đưa bình rượu này cho hắn, nghe rõ không?”
Hạ nhân nhìn về phía Tương Hải Hoa, thấy cô ta bất đắc dĩ gật gật đầu, vì vậy
cũng gật đầu đáp, “Vâng.”
“Đi, quay lại đi.” Lý Triêu Dương lại kéo Tương Hải Hoa trở về bàn tiệc sân
thượng, ngồi xuống, người trước yên tâm cười hì hì vui vẻ, đôi mắt vẫn như
trước hơi chút là lại cười thành hình trăng khuyết, người sau thì lòng tràn đầy lo
sợ bất an, thật sự lo lắng bình rượu đó sẽ khiến người uống xảy ra chuyện.
Lại một hồi mời rượu, bình rượu đã cạn, Lý Triêu Dương chủ động gọi to, “Lên
rượu.”
Rượu rất nhanh được mang đến, những bình rượu cạn trước mặt mọi người
được lấy đi, thay vào bình mới.
Rót xong một chén rượu mới, Dữu Khánh bỗng nhiên a một tiếng, “Rượu này
hình như có vẻ hơi sền sệt.”
Tương Hải Hoa nghe vậy rịn mồ hôi, có thể không sền sệt được sao, thêm một
chút nữa thì đã thành hồ rồi.
Lý Triêu Dương mặt không đổi sắc tim không nhảy, cười ha hả nói: “Không hổ
là Thám Hoa lang, có ánh mắt. Đây chính là hảo tửu ngon nhất Tri Hải các, vừa
rối ra phải phí một phen miệng lưỡi mới khiến lão bản nương lấy ra.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tương Hải Hoa chột dạ ứng đối.
Dữu Khánh không hề nghi ngờ có cạm bẫy, nếu bên này muốn làm thịt hắn
cũng không cần phải bày trò trong món ăn đồ uống, cho nên hắn cũng nảy sinh
ít nhiều lòng hiếu kỳ, muốn tìm kiếm cái lạ, “Vậy ta phải nếm thử mới được.”
Hắn lập tức nâng chén ngửi ngửi, trong mùi rượu sảng khoái rõ ràng xen lẫn
một mùi khác khó tả, hắn liền nhấp một ngụm.
Còn chưa kịp tinh tế thưởng thức, gương mặt hắn đã nhăn cả lại, suýt chút nữa
thì trực tiếp nhổ ra, nhưng nhìn thấy hai nữ nhân đang nhìn mình chằm chằm,
hắn không tiện nhổ ra, nếu thật sự nhổ ra, chẳng phải là nói rõ rượu của người ta
không ngon, cho nên hắn cố gắng nuốt xuống, sau đáo nhanh chóng nhấc đũa
gắp mấy miếng thức ăn cho vào trong miệng để khử vị.
Thấy hắn đã uống cạn, Lý Triêu Dương nở nụ cười, rất hài lòng.
Sau khi trong miệng bình thường trở lại, Dữu Khánh cười khan nói: “Loại rượu
này có điểm quái lạ, vị vừa chua vừa chát, lần đầu tiên ta uống loại rượu có vị
như vậy.”
Lý Triêu Dương lập tức nhấc chén rượu lên nói: “Đó là điểm kỳ lạ của loại rượu
này, lúc đầu vừa mới uống thì cay đắng, tiếp tục uống thì ngọt miệng dễ chịu,
cuối cùng thì dư vị kéo dài vô tận, có thể khiến người uống lâng lâng ngây ngất.
Loại rượu này tên là ‘Thành tiên’, uống loại rượu này giống như quá trình tu
hành của một người. Mặt khác, uống nhiều rượu này rất có ích lợi cho tu hành.
Đa số người muốn uống cũng không được uống.”
Tương Hải Hoa là thật sự phục vị công chúa đại nhân này, cô ta vội vàng nhấc
đũa lên gắp đồ ăn thưởng thức, để phân tán sự chú ý của mình, cô ta sợ mình
nghe lời nàng ta nói, lỡ không nhịn được vô tình lộ ra kẽ hở.
“Thành tiên?” Dữu Khánh ngẩn người, nhấc chén rượu lên nhìn rồi lại ngửi, hắn
đúng là lần đầu tiên nghe thấy tên loại rượu này, cũng là lần đầu tiên nghe nói
tới loại rượu này. Xem ra những thứ mà đám người thân phận địa vị cao cao tại
thượng này hưởng thụ thật sự không phải người bình thường có thể tưởng tượng
ra.
“Nào, chúng ta cảm tạ hảo tửu của lão bản nương, cạn nào!” Lý Triêu Dương lại
nâng chén mời rượu.
Tự nhiên là phải cảm tạ, Dữu Khánh cũng nâng chén lên, hắn quả thực muốn
thử xem quá trình thay đổi khẩu vị của loại rượu thần kỳ này, vì vậy ngửa cao
đầu uống một hơi cạn sạch.