Khi đi ngang qua một cửa hàng thì Chu Xá Linh dặn hai gã nhân viên hộ tống
chờ đợi một chút, gã nói rằng đã đặt một bình rượu ngon ở đây, không ngờ nhất
thời lại bị gọi đi, bây giờ thuận tiện lấy mang đi luôn.
Nhanh chóng đi vào, rất nhanh đi ra. Sau khi đi ra, Chu Xá Linh cũng không có
cô phụ rượu ngon, vừa đi vừa ngửa đầu rót hai ngụm, khen ngợi rượu ngon, sau
đó đưa cho hai gã nhân viên hộ tống, nói bọn họ cũng nếm thử.
Hai người lập tức từ chối, một người nói: “Chu sư đệ, trên đường hộ tống hàng
hóa không thể ăn uống, đây là quy định.”
Chu Xá Linh không cho là đúng, nói: “Ta biết đây là quy định, chẳng phải là sợ
trúng phải bẫy rập gì đó sẽ xảy ra chuyện sao? Các ngươi yên tâm, ta còn có thể
hạ độc hại các ngươi hay sao?”
Hai người vẫn lắc đầu từ chối khéo, điều này khiến cho Chu Xá Linh không hài
lòng, gã liên tục ép hỏi, “Các ngươi không tin ta phải không?”
Hai người bị gã ta dồn ép khiến cho không còn cách nào khác, cứ tiếp tục giằng
co thì sẽ đắc tội vị này, dù sao gã ta cũng là con trai của chưởng môn, hơn nữa
Chu Xá Linh nói cũng không sai, rượu này đã đặt sẵn trước đó, làm sao biết
được sẽ điều động gã đi, khả năng có kẻ nào đó động tay động chân là không
lớn.
Cuối cùng, cả hai không còn cách nào khác là nhấp mấy ngụm để bày tỏ sự tin
tưởng gã, thậm chí còn khen ngợi rượu ngon để lấy lòng.
Một nhóm người đi đến đảo phụ, khi đi vào khu vực có vô số dải băng bay lượn
thì dưới sự thao túng có chủ ý của Chu Xá Linh, điều gì phải đến cuối cùng
cũng đến, hai gã nhân viên hộ tống lần lượt đổ gục xuống.
Chu Xá Linh lập tức cởi chiếc hộp hộ tống ra, khoác trên lưng mình, sau đó cất
hai tiếng huýt sáo, lập tức có hai người ở gần đây lướt đến, dưới sự ra hiệu của
gã ta, hai người đưa hai nhân viên hộ tống đi bố trí.
Gã ta chỉ dùng thuốc khiến hai người hôn mê, giết là không dám giết, nếu thật
sự giết người, sau này sẽ không thể giải thích được.
Sở dĩ gã ta dám làm như vậy là bởi vì gã biết hàng hóa sẽ không bị mất, gã chỉ
muốn lợi dụng mấy thứ này để lấy được số tiền khổng lồ kia mà thôi.
Sau việc, gã ta sẽ giải thích rằng mình phát hiện thấy tình huống không thích
hợp, vì vậy đã nỗ lực hết sức để bảo vệ Nghiễm Linh đan, rồi nhờ Đào chưởng
quỹ liên hệ với tông môn để xác nhận xem có thật sự phát thư yêu cầu điều
chuyển linh đan hay không, cuối cùng, đương nhiên sẽ phát hiện là thư giả, vì
vậy không cần phải chuyển linh đan đi nữa. Như vậy, gã thì lấy được một khoản
tiền lớn, còn Nghiễm Linh đan lại được trả về cho cửa hàng.
Cho dù có người hoài nghi gã có vấn đề, nhưng gã đã trả lại nguyên vẹn
Nghiễm Linh đan cho cửa hàng, không mất viên nào, thì còn có chuyện gì để
nói nữa chứ? Phải là có công mới đúng. Chẳng lẽ cho rằng thân phận con trai
của chưởng môn là giả ư? Chỉ cần không có sai lầm gì xảy ra, còn có ai trong
Ngũ Đỉnh sơn có thể đẩy gã vào chỗ chết hay sao?
Cuối cùng, mình phát được đại tài còn Ngũ Đỉnh sơn thì không bị bất kỳ tổn
thất nào, cớ sao mà không làm?
Hoắc Lãng đã nghiêm trọng đánh giá thấp sự táo bạo, cả gan làm loạn này của
loại dân cờ bạc như Chu Xá Linh, y sao có thể ngờ được vì để lấy được Nghiễm
Linh đan, Chu Xá Linh dám trực tiếp dùng cách này để hạ dược với đồng môn,
hoàn toàn không nghĩ tới Chu Xá Linh lại dùng cách này để lấy ra lượng lớn
Nghiễm Linh đan như vậy, nếu không y sẽ không từ bỏ sự hợp tác với gã ta.
Lúc này, Chu Xá Linh cũng không có ngừng lại, đầu tiên, gã đi đến địa điểm đã
chuẩn bị trước đó, cải trang thay đổi đại khái dung mạo của mình, sau đó đi
thẳng đến Tri Hải các, trực tiếp đặt phòng vào ở, để có quyền được đi lên lầu.
Bên trong phòng, trước khung cửa sổ sáng sử hướng ra biển rộng, An Di và Tô
Thu Tử đứng ở trước mặt Dữu Khánh, đang báo cáo tình hình của Chu Xá Linh.
Nếu thật sự muốn gây rắc rối với một đại môn phái, đó là chuyện liếm máu trên
lưỡi đao, lúc này Dữu Khánh cần phải rất cẩn thận, hắn xác nhận lại lần nữa,
“Là trực tiếp nhìn thấy gã ra vào cửa hàng của Ngũ Đỉnh sơn, hay là hỏi thăm
người khác?”
An Di đáp: “Cả hai đều có. Người của chúng ta còn cố ý vào trong cửa hàng để
xem hàng hóa, đã có nhân viên cửa hàng xác nhận, người đó đúng là thiếu
chưởng môn Chu Xá Linh của Ngũ Đỉnh sơn, không có gì phải nghi ngờ, trừ
khi toàn bộ người trong cửa hàng và người trong các cửa hàng khác ở xung
quanh đều đã thông đồng làm giả thông tin trước đó.”
Đến lượt Tô Thu Tử báo cáo: “Đúng là có Tĩnh Viễn thuyền hành, và cũng có
Hoắc Lãng cùng Hồng Cơ. Chi nhánh tại đây của Tĩnh Viễn thuyền hành là do
Hoắc Lãng quản lý điều hành, Hồng Cơ là tùy tùng tâm phúc của y.”
Dữu Khánh khẽ gật đầu, nếu là như vậy, hắn càng có lòng tin để hạ thủ, hắn
cũng phát hiện ra rằng dưới trướng có một nhóm người hỗ trợ, quả thực làm
việc thuận lợi hơn rất nhiều, muốn làm gì thì cứ trực tiếp dặn dò xuống dưới là
được.
Sau khi suy nghĩ một phen, hắn quyết định chờ ba ngày, nếu như trong vòng ba
ngày Chu Xá Linh vẫn không tới tìm mình, vậy thì hắn sẽ chủ động mắc câu,
mười viên Nghiễm Linh đan thì mười viên đi, trước cho đối phương có cơ hội
ám sát mình rồi nói tiếp.
“Được rồi, trước tiên cứ tiếp tục theo dõi, nếu như phát hiện Chu Xá Linh muốn
rời khỏi Hổ Phách hải, hãy lập tức cho người ngăn hắn lại, nói với hắn là ta
muốn tìm hắn.”
An Di và Tô Thu Tử gật đầu nhận lệnh.
Trước lúc rời đi, Tô Thu Tử lại có chút do do dự dự, ngượng ngùng và cẩn thận
hỏi, “Tiên sinh, những bản thảo đó của ta, không biết, không biết có thể nhập
pháp nhãn của ngài không?”
Dữu Khánh vốn định nói gã hãy tập trung lăn lộn Tu hành giới đi, đừng có chơi
đùa cái trò học đòi văn vẻ đó nữa, định trực tiếp nói với gã rằng những bản thảo
đó viết không được tốt, đã hủy hết rồi, nhưng sau đó nghĩ đến việc mình đang
nhờ người ta làm việc, hắn liền tạm thời nhịn lại, “Có việc nên trì hoãn, ta chưa
xem xong, đang xem từ từ, ta chậm rãi thưởng thức không được ư? Sao phải
thúc giục gấp gáp như thế?”
“Không có thúc giục, không có thúc giục, ngài cứ từ từ xem đi, không gấp gáp,
không gấp gáp.” Tô Thu Tử lia lịa xua hai tay, hai mắt sáng ngời, vô cùng kích
động, kích động đến nỗi mặt đỏ bừng lên, thơ từ văn chương có thể để cho tài tử
đệ nhất thiên hạ tinh tế thưởng thức, điều đó có nghĩa là gì? Gã rất kích động,
gã đã coi vị Thám Hoa lang này là tri kỷ tâm giao.
Đó thực sự là cảm giác trên đời này có thể có được một tri kỷ tâm giao như vậy,
không còn cầu gì hơn nữa.
Trong biển người mênh mông, tìm được người hiểu mình, toàn thân tràn ngập
cảm giác vô cùng thỏa mãn, da đầu đều tê dại.
Đúng vào lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, Bách Lý Tâm nhanh chóng đi đến,
nhỏ giọng báo, “Tên Chu Xá Linh kia đã tới.”
“Hả?” Đôi mắt Dữu Khánh tỏa sáng, việc này có nghĩa là gì? Có nghĩa là một
trăm viên Nghiễm Linh đan kia đã có hi vọng. Hắn lập tức phất tay nói: “Cho
mời vào!”