Trùng Nhi đi ra ngoài, tìm đến chỗ đám người Dữu Khánh. Lúc này, một nhóm
người lên đường rời khỏi nơi giam lỏng này.
Sau đó, Tương Hải Hoa sai người đưa đám người Dữu Khánh trở về, còn cô ta
thì dẫn Lý Triêu Dương vào trong cung thành Hải đô. Tương La Sách muốn
thiết yến khoản đãi vị công chúa này tại trong cung vào trưa nay, không dẫn
theo đám người Dữu Khánh cũng là vì muốn tận lực tránh để người khác nhìn
thấy Dữu Khánh và Lý Triêu Dương ở chung một chỗ.
Sau khi trở về trong phòng nghỉ tại Tri Hải các, xung quanh không còn người
ngoài, Dữu Khánh lập tức lôi kéo Trùng Nhi dò hỏi, “Thế nào?”
Trùng Nhi gật đầu nói: “Trong bộ tộc Hổ phách nữ quả thực có truyền thuyết về
chiếc ghế ngồi Thất thải trân châu, nhưng cô ấy chưa từng nghe nói tới bất kỳ
truyền thuyết nào về cự nhân. Phải đợi cô ấy thỏi thăm tộc nhân của cô ấy đã.”
Nghe được lời này, Dữu Khánh và Bách Lý Tâm lập tức nhìn về phía tên to con
Mục Ngạo Thiết.
Mục Ngạo Thiết biết là mình vô năng, cũng chấp nhận, không giải thích gì
thêm.
Dữu Khánh hiếu kỳ hỏi Trùng Nhi, “Phía bên Lão Cửu hỏi thế nào, người ta
đều không mở miệng, còn ra sức khóc lóc. Ngươi làm thế nào để người ta mở
miệng vậy?”
Trùng Nhi mù mờ không hiểu, chẳng phải là hỏi thẳng sao, gã không có vòng
vo cái gì, gã có phần không biết có chuyện gì xảy ra với bên Mục Ngạo Thiết.
Thấy gã ta không nói lời nào, Dữu Khánh kinh nghi hỏi: “Ngươi không phải là
thật sự dùng tới mỹ nam kế gì đó chứ?”
Hai người khác đồng loạt nhìn thẳng vào Trùng Nhi.
Trùng Nhi không biết phải thế nào giải thích, đành phải cắn răng nói: “Ta không
biết có tính là mỹ nam kế hay không.”
“Ôi, tên tiểu bạch kiểm này quả nhiên là không uổng công sinh ra trắng trẻo.”
Dữu Khánh cười ha hả móc cằm gã lên, khiến Trùng Nhi bối rối, nhưng rồi hắn
lại rất nhanh nghiêm túc nói: “Nói cách khác, chúng ta phải nghĩ cách để ngươi
đi vào lại lần nữa, không biết nhờ Tương Hải Hoa hỗ trợ lần nữa có được hay
không.”
Trùng Nhi vội nói: “Không cần phiền phức, ta cải trang làm nữ nhân đi vào lại
là được.”
Dữu Khánh suy nghĩ một chút, rồi gật đầu nói: “Ừm, đây cũng không phải là
đại sự gì, đã có mối quan hệ với Tương Hải Hoa, cho dù việc ngươi giả nữ nhân
có bị phát hiện, hẳn là không có gì khó để giải quyết ổn thỏa. Nếu thật sự bị
nhìn thấu, ngươi cứ nói ngươi ăn một lần vị ngon của Hổ phách nữ, muốn ăn lần
nữa. Ừm, có thể đi thử xem. À, đúng rồi…”
Hắn đưa tay móc cổ Trùng Nhi, kề vai sát cánh với gã ta, nói: “Có phải ngươi
đã làm trò đó với Hổ phách nữ không hả?”
Trùng Nhi ở chung với bọn hắn đã lâu, biết rõ mặt xấu của mấy sư huynh này,
vừa nghe liền hiểu, vội vàng lắc đầu tỏ ý không có.
Mục Ngạo Thiết chen vào một câu công bằng, “Lão Thập Lục, đừng để ý đến
loại người lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử này.”
Trong lúc bọn hắn đang nói chuyện tào lao, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên,
sau khi đi ra mở cửa mới biết là đích thân chưởng quỹ của Tri Hải các đến đây,
còn mang theo ngân phiếu đến, đó là chi phí thuê phòng mà nhóm người Dữu
Khánh đã ứng trước, chưởng quỹ phụng lệnh hoàn trả lại tất cả, cũng cho biết từ
bây giờ sẽ miễn phí toàn bộ chi phí ở tại Tri Hải các và ăn uống bình thường.
Tương Hải Hoa nói chuyện giữ lời, quả nhiên thực sự miễn phí.
Dữu Khánh không có khách sáo, vui vẻ nhận lại hết số ngân phiếu trả lại, ngay
cả số tiền đám người An Di tự bỏ ra cũng được hắn giữ lại ‘bảo quản’ thay. Và
khoản tiền này lại bị Mục Ngạo Thiết nhìn chằm chằm, y lôi kéo Dữu Khánh
yêu cầu chia sẻ.
Bách Lý Tâm nhìn thấy lắc đầu, sau khi tiếp xúc thời gian lâu dài, nàng quả
thực không biết phải nói như thế nào đối với một số tật xấu của mấy người Đào
Hoa cư này, phát hiện ra rằng người được gọi là tài tử đệ nhất thiên hạ này
chẳng qua cũng chỉ như thế. Càng khiến cho nàng không nói nên lời chính là
Trùng Nhi, nàng nhận thấy Trùng Nhi vẫn một mực tin tưởng vững chắc rằng
Dữu Khánh kiếm tiền không phải vì bản thân mình, thật sự không biết sự ngây
thơ đó đến từ đâu…
Tại khu vực phồn hoa nhất Hổ Phách hải, đủ loại cửa hàng san sát nhau, trên
cửa vào một cửa hàng ở một giao lộ lớn treo một tấm bảng hiệu lới với ba chữ
“Ngũ Đỉnh sơn”. Các nhân viên tại cửa vào rất bận rộn đưa đón người ra người
vào. Hôm nay, Chu thiếu chưởng môn cũng để tâm ở lại hỗ trợ công việc trong
cửa hàng. Nhìn thấy cảnh này, Đào Danh Thành, chưởng quỹ phụ trách nơi đây
cảm thấy khá hài lòng.
Chưởng môn bào nhi tử tới nơi đây cũng là có ý nhờ cậy Đào chưởng quỹ hỗ
trợ trông nom.
Sau khi bận rộn đến nửa buổi chiều, đột nhiên có một gã dùng thân phận Thiên
Lý lang tiến vào cửa hàng, tìm Đào chưởng quỹ để trao một bức mật tín.
Sau khi xác nhận mật tín vẫn còn nguyên vẹn, Đào chưởng quỹ mở thư ra xem,
phát hiện là từ tông môn Ngũ Đỉnh sơn gửi đến. Sau khi xem hết nội dung của
bức thư, ông ta cất kêu gọi Chu Xá Linh, dẫn gã ta cùng đi lên lầu.
Trong căn phòng trên lầu, Đào chưởng quỹ lấy con dấu liên quan ra nhiều lần
đối chiếu so sánh với trên thư, sau khi đã xác nhận chính xác, ông ta mới giao
bức thư cho Chu Xá Linh xem, “Tông môn gởi thư, muốn điều chuyển một trăm
viên Nghiễm Linh đan từ nơi này đi Ảo Vọng, bảo ngươi tham gia hộ tống, yêu
cầu sau khi nhận được tin cần lên đường càng sớm càng tốt.”
Ngũ Đỉnh sơn không chỉ có cửa hàng ở nơi đây, tại một số địa điểm quan trọng
tập trung nhiều tu sĩ lui tới đều có mở cửa hàng.
Chu Xá Linh xem thư xong, ngạc nhiên hỏi: “Vì sao phải chuyển Nghiễm Linh
đan thừ nơi này đến Ảo Vọng?”
Đào chưởng quỹ: “Ta cũng rất ngạc nhiên, trong cửa hàng của chúng ta bình
thường cũng chỉ tồn trữ khoảng một trăm viên Nghiễm Linh đan, chuyển hết
của chúng ta đi, sau đó chúng ta phải hướng tông môn xin phân phối lại. Tuy
nhiên, nếu tông môn đã quyết định như vậy, nhất định có lí do của tông môn.
Khi ngươi đưa hàng đến nơi, tự nhiên sẽ hiểu được tình huống.”
Chu Xá Linh có phần không tình nguyện nói: “Đào sư huynh, từ đây đến Ảo
Vọng quá xa xôi, cưỡi Thiên Lý lang cũng phải bay rất lâu, ta không muốn đi,
ngươi nên đổi người khác đi. Tại sao ta cảm thấy bức thư này có chút quái lạ, vì
sao phải chỉ đích danh ta đi hộ tống chứ? Ta chưa bao giờ gặp qua chuyện như
vậy.”
Đào chưởng quỹ sắc mặt trầm xuống, “Đây là quyết định của tông môn, ngươi
có thể tùy ý mặc cả sao? Nếu đã chỉ đích danh để cho ngươi đi Ảo Vọng, thì
nhất định là có lí do để làm như vậy, cũng không phải chỉ có một mình ngươi đi
hộ tống, cũng không nói ngươi phải làm gì, ngươi cứ đi theo đội hộ tống là
được. Đừng nên bực tức, chọc giận chưởng môn ngươi không có kết quả tốt.”
Chu Xá Linh cầm lá thư vỗ trả trở lại, “Được rồi được rồi, đừng có lấy cha ta ra
dọa ta nữa. Ta đi là được chứ gì?”
Vì vậy, bọn họ liền dựa theo yêu cầu trong thư, nhanh chóng đi chấp hành, Đào
chưởng quỹ lập tức chuẩn bị một trăm viên Nghiễm Linh đan.
Mặc dù dùng Thiên Lý lang để vận chuyển hàng hóa không có nguy cơ gì lớn,
nhưng ông ta vẫn dùng hộp niêm phong linh đan vào trong sau đó giao cho hai
nhân viên có năng lực thường đi hộ tống hàng hóa, đây có thể coi là hai cao thủ
trong tông môn.
Về phần Chu Xá Linh, ông ta để cho gã đi theo tay không, nói đến cùng, Đào
chưởng quỹ cũng không mấy xem trọng với năng lực của vị thiếu chưởng môn
này.
Sau khi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi người lập tức xuất phát.