Sau khi đã quyết định tổ chức bữa tiệc tối theo cách như thế, Dữu Khánh chợt
quay sang nói với Mục Ngạo Thiết:
“Trở về khách sạn, ngươi nói với mấy người An Di, nhiều người như vậy cùng
ở Tri Hải các sẽ tốn rất nhiều chi phí. Ở tại Tri Hải các, ta có lão bản nương
quan tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì. Trong túi bọn họ cũng không dư dả, hãy
nói bọn họ chuyển sang nơi khác ở đi.”
Sư huynh đệ với nhau, mọi người đều đã hiểu nhau, cái mông vừa vểnh lên liền
biết sẽ thả ra cục phân gì, trong lòng Mục Ngạo Thiết biết tỏng tên này đâu phải
là muốn tiết kiệm tiền giúp đám người An Di, rõ ràng là muốn tiết kiệm tiền cho
chính mình, y lập tức phối hợp ừ một tiếng.
Quả nhiên, Tương Hải Hoa lập tức tiếp lời, “Không cần chuyển tới chuyển lui
chi cho phiền phức, muốn ở chơi bao lâu thì cứ ở bấy lâu, các ngươi cứ yên tâm
ở lại đi, ta mời.”
Cô ta cũng rất sợ bọn hắn đột nhiên bỏ chạy, khiến cho kế hoạch của cô ta
không thể tiếp tục tiến hành chứ.
Dữu Khánh lập tức thuận thế xông lên, ngay cả một câu khách sáo cũng không
có, “Nếu lão bản nương đã lên tiếng, ta còn nói này nói nọ nữa đó chính là đạo
đức giả.” Hắn quay đầu lại nói với Mục Ngạo Thiết: “Khách theo chủ đi, chỉ
cần nghe theo sự sắp xếp của lão bản nương là được.”
Mục Ngạo Thiết lại đằng hắng gật đầu, y tính toán điều này sẽ tiết kiệm được
không ít tiền…
Ở trong nhà, tâm tình dần dần ổn định lại, Trùng Nhi cũng nhớ tới mục đích
mình đến đây, gã nhận ra mình sút chút nữa đã bỏ lỡ đại sự, sau mấy lần ngập
ngừng do dự, cuối cùng gã mới mở miệng nói chuyện được bình thường: “Có
thể thỉnh giáo một vấn đề không?”
Trong tình huống khách nhân bình thường, có lẽ phụ nhân sẽ không nói đến
những gì ngoài chủ đề, nhưng khi gặp phải người như Trùng Nhi, bà ta cũng
không hiểu sao trở nên khác thường, bà ta ngạc nhiên hỏi: “Cái gì?”
Trùng Nhi: “Ta nghe đồn rằng, Hổ Phách hải này trước đây từng có rất nhiều cự
nhân khổng lồ, có thật là vậy không?”
Phụ nhân nghi hoặc nói: “Hình như là vậy, nhưng cũng không chỉ có ở Hổ
Phách hải, tại thời cổ chắc hẳn có không ít cự nhân đi lại khắp nơi, tại trong ‘Cổ
Trủng Hoang Địa’ đến nay vẫn còn lưu lại rất nhiều hài cốt cự nhân đứng
không?”
Nói đến “Cổ Trủng Hoang Địa”, Trùng Nhi nhớ lại chuyện cũ, nhớ tới chuyện
mình và Dữu Khánh lưu lạc ở trong đó, sau đó hỏi tiếp: “Trong lời đồn ta nghe
được, bộ tộc của các ngươi đã từng phục vụ cự nhân, còn dùng Thất thải trân
châu để chế tạo những chiếc ghế khổng lồ, dành cho những cự nhân ra vào nghỉ
chân, không biết nơi dành cho cự nhân nghỉ chân trong truyền thuyết đó nằm ở
đâu?”
“Nơi dành cho cự nhân ra vào nghỉ chân” đó chính là manh mối than chốt trong
cuốn sách cổ mà Tiểu Hắc mượn về kia, địa điểm được gọi là nơi “Ra vào”, rất
có khả năng chính là lối ra vào “Cự Linh phủ”. Bây giờ bọn họ muốn xác nhận
địa điểm này, đối tượng đầu tiên được lựa chọn đề tìm hiểu đương nhiên là bộ
tộc Hổ phách nữ đã sinh sống ở đây theo truyền thừa từ xa xưa.
Phụ nhân suy nghĩ một chút, lắc đầu trả lời: “Ta chưa từng nghe nói tới có nơi
nào dành cho cự nhân nghỉ ngơi. Theo truyền thuyết, trong tộc đúng là có ghế
ngồi bằng Thất thải trân châu. Do dù truyền thuyết là thật, chiếc ghế đó cũng
không có khả năng bảo tồn được đến bây giờ.”
Nếu như là tới đây tầm bảo, bà ta khuyên đối phương nên bỏ đi ý nghĩ này.
Không biết được manh mối then chốt nhất? Trùng Nhi có chút lo lắng, gã cũng
muốn cứu Nam Trúc, liền truy hỏi: “Ta còn nghe được truyền thuyết về cự nhân
tại Hổ Phách hải, tại sao cô lại chưa từng nghe nói tới chứ? Cô suy nghĩ kỹ lại
xem.”
Phụ nhân quả thực nghiêm túc suy nghĩ lại một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu nói:
“Có lẽ là có truyền thuyết như vậy, chỉ là một câu chuyện xưa được truyền
miệng, không phải là bài học bắt buộc, chắc là chỉ nhắc tới khi tàn gẫu với
nhau, ai nghe được thì nghe, ai không nghe được tự nhiên sẽ không biết. Ít nhất,
ta thực sự chưa từng nghe nói tới.”
Trùng Nhi: “Có biết trong tộc ai sẽ biết được tương đối nhiều những chuyện
như vậy hay không?”
Phụ nhân: “Tộc nhân chúng ta không còn bao nhiêu người sống sót, những
người còn lại, tự nhiên càng lớn tuổi càng có khả năng biết được nhiều hơn về
những truyền thuyết năm xưa.”
Trùng Nhi nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, gã cũng không tiện đi khắp nơi ở
đây để tìm hỏi Hổ phách nữ, vì vậy gã hạ thấp giọng nói: “Về sau có thể hỏi
giúp ta được không?”
Phụ nhân thấy gã tỏ ra cẩn thận đề phòng, không khỏi thầm sinh cảnh giác,
“Ngươi hỏi thăm việc này làm gì?”
Trùng Nhi suy nghĩ một chút đáp: “Công tử nhà ta là một đại tài tử. Hắn đang
viết một quyển du ký, muốn ghi chép lại rộng rãi các loại truyền thuyết trên thế
gian. Xin hãy giúp ta việc này.”
Gã ta cũng chơi trò mưu mô, nếu bên này đã biết rõ công tử nhà mình là Thám
Hoa lang, một khi cuộc nói chuyện nơi này bị tiết lộ, thì lấy cớ viết sách cũng
có thể giải thích được.
Phụ nhân mặc dù không tiện trực tiếp từ chối khách, nhưng cũng không muốn
mạo muội cuốn vào chuyện gì đó, liền từ chối khéo: “Trong lúc nhất thời ta
cũng không biết phải tìm ai để hỏi thăm.”
Trùng Nhi lại có vẻ rất tin tưởng bà ta, “Cô cứ hỏi thăm trước giúp ta, sau này ta
sẽ lại đến đây tìm cô.”
Phụ nhân kinh ngạc, “Ngươi còn có thể quay trở lại đây?”
Trùng Nhi rất có lòng tin gật gật đầu, sau đó đứng dậy, gã cũng biết mình đã ở
lại đây quá lâu, đã đến lúc phải rời đi.
Phụ nhân vội đứng dậy khẩn trương nói: “Ngươi cứ đi ra ngoài như vậy, ta sẽ có
chút rắc rối, ngươi có thể…” Bà ta chỉ vào đôi mắt khóc sưng đỏ của Trùng
Nhi, và vạt áo ướt đẫm nước mắt.
Trùng Nhi không ngốc, sau khi hiểu ý thì lập tức thi pháp xoa dịu đôi mắt, làm
khô y phục, vừa ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của phụ nhân, bốn mắt nhìn
nhau, gã dùng ánh mắt và giọng điệu cực kỳ kiên định nói: “Hãy tin tưởng ta,
các ngươi nhất định sẽ được tự do!”
Người phụ nữ không biết vì sao gã ta nói như vậy, nhưng từ trong đôi mắt trong
veo của gã ta, bà ta nhìn thấy được sự thân thiện và chân thành, bà ta nở nụ
cười, dường như đang cũng cố lại niềm tin của mình, lẩm bẩm nói:
“Chúng ta là con gái của biển cả, biển rộng sẽ không bỏ rơi chúng ta, nàng chỉ
là đang ngủ say, chờ đến ngày nàng thức dậy, nhất định không ai có thể ngăn
cản nàng. Nàng nhất định sẽ dùng sóng lớn kinh thiên quét sạch tất cả tà ác,
nhất định sẽ phá tan tất cả gông xiềng cho chúng ta. Nàng nhất định sẽ đến giải
cứu chúng ta.”