Bán Tiên

Chương 1232: Con gái của biển cả (1)




Phụ nhân trần truồng ngồi ở trên giường, không biết có chuyện gì xảy ra với

Trùng Nhi, nhìn cảnh vừa quỳ vừa khóc, có cảm giác tràn đầy khuất nhục này

thì bà ta có phần không biết phải làm sao.

Đồng thời, bà ta cũng có chút hoảng hốt, đắc tội khách nhân tại đây sẽ phải

gánh chịu hậu quả rất nghiêm trọng, bản thân bị trừng phạt chỉ là thứ yếu, chỉ sợ

khiến cho tộc nhân cùng chịu phạt.

Cũng chính bởi vì hơi động liên lụy, dẫn đến các nàng mỗi người đều phải sống

chịu tội, mà không dám dễ dàng đi tìm chết.

Ngốc rồi một trận cứ thế mà không tưởng minh bạch là có ý tứ gì đích nàng, sau

khi lấy lại tinh thần, nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Trùng

Nhi, cũng quỳ gối bên cạnh Trùng Nhi, thử hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Trùng Nhi vẫn ở đó lặng lẽ khóc, không có đáp lại, không biết có phải là vì

không nghe hỏi hay không.

Phụ nhân đành phải thử đưa tay đẩy đẩy gã ta.

Sau khi bị phụ nhân đẩy mấy lần, Trùng Nhi mới ngước đầu lên, lập tức nhìn

thấy thân thể trần truồng trắng trẻo của đối phương, gã ta nhấc tay áo ra sức lau

nước mắt, và rất nhanh đứng dậy, đi đến nhặt quần áo mà phụ nhân đã cởi ra kia

lên.

Phụ nhân đang xoắn xuýt không hiểu khách nhân này còn có sở thích gì thì nhìn

thấy Trùng Nhi ôm quần áo đi đến đây, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy

ra, Trùng Nhi đã cầm quần áo phủ lên người bà ta.

Bà ta cũng không quan tâm nữa, để mặc cho vị khách muốn làm gì thì làm.

Sau đó, bà ta phát hiện ra rằng chuyện diễn ra không như mình nghĩ, khách

nhân thực sự là đang giúp mình mặc quần áo.

Trùng Nhi vừa khóc vừa giúp bà ta mặc quần áo, khóc rất thương tâm, giúp bà

ta mặc vào lại từng kiện từng kiện y phục đã cởi ra.

Thấy khách nhân cứ nằng nặc muốn làm như vậy, động tác còn rất lúng túng,

phụ nhân đành phải cảm tạ, và nói: “Để ta tự mặc đi.”

“Híc híc…” Trùng Nhi khóc lóc lắc đầu, rất cố chấp, nhất quyết muốn đích thân

thực hiện, muốn giúp bà ta mặc quần áo đã cởi ra.

Gã hành động rất nhẹ nhàng, dùng phương thức đó để biểu đạt sự kiên quyết

của mình, chỉ là trong quá trình đó đã có mấy lần gã khóc đến mất kiểm soát

tâm tình, nhưng không dám khóc to ra tiếng, mấy lần ngồi xổm xuống lấy tay

ôm mặt, khi đứng lên thì lại lau nước mắt tiếp tục phụ nhân mặc lại quần áo.

Nhận ra được vị khách này cũng không phải là có ham mê gì đó đặc biệt mà

thực sự chỉ là muốn mặc quần áo lại cho mình, người phụ nữ ngược lại có chút

không biết phải làm sao. Mấy lần biểu đạt không cần phiền phức, mình có thể tự

làm được, nhưng Trùng Nhi vẫn im lặng không chịu, khăng khăng muốn chính

tay mình mặc quần áo lại cho bà ta.

Sau khi giúp bà ta mặc lại xong quần áo, Trùng Nhi cũng ngồi ở trên giường,

vẫn im lặng rơi lệ, đã khóc thành một người không người được nước mắt,

không biết đã chạm phải chuyện thương tâm gì, khóc liên miên không dứt.

Phụ nhân lẳng lặng nhìn gã ta, hiếm có mà tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của vị

khách này, phát hiện thấy đây đúng là một mỹ nam hiếm có, thậm chí còn mơ

hồ cảm thấy có chút quen mặt, chẳng lẽ vị khách này đã từng đến đây rồi sao?

Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, bà ta lại cảm thấy không có khả năng đó, nếu

như trước đây đã từng tiếp vị khách dễ nhìn như vậy, bà ta không thể không có

ấn tượng mới đúng, huống chi vị khách này trông còn rất trẻ.

Một lúc lâu sau, bà ta cũng đi tới bên cạnh giường, đã không còn cảm giác xa

cách, bà ta thử hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Trùng Nhi vẫn rơi lệ, im lặng lắc đầu.

Thấy gã ta đã khóc đến ướt vạt áo, phụ nhân đứng dậy tìm một chiếc khăn tay

đưa cho gã, “Là ta khiến cho ngươi không vui ư?”

Trùng Nhi lại lắc đầu.

Dù sao bất kể người phụ nữ hỏi cái gì, gã ta hoặc là im lặng, hoặc chỉ lắc đầu,

không thể nói ra một câu lời nào cho phù hợp.

Từ khi rời vào hoàn cảnh hiện tại, đây là lần đầu tiên phụ nhân chủ động nói

chuyện với vị khách nam nhiều như vậy, nhưng mà nói cũng giống như không

nói, không hỏi được nửa câu nguyên nhân.

Sau đó, cả hai người đều rơi vào trầm mặc, cứ như vậy lẳng lặng vai sóng vai

ngồi bên nhau…

Sau một lúc ở trong nhà, Mục Ngạo Thiết đi ra ngoài, nhìn khắp xung quanh,

nhìn thấy đám người Dữu Khánh đang tụ tập tại một lều tranh trong rừng,

không biết đang uống trà hay làm gì đó. Y lập tức đi đến.

Dữu Khánh đang trò chuyện trong căn lều tranh cũng nhìn thấy Mục Ngạo

Thiết, lập tức vui cười hớn hở đứng dậy đi nghênh đón.

Đi đón không phải là mục đích, múc đích là để tránh xa mấy người Tương Hải

Hoa cho dễ nói chuyện.

Hai sư huynh đệ gặp nhau trên đường, Dữu Khánh nháy nháy mắt hỏi: “Thường

nghe nói Hổ phách nữ thế này thế kia, có phải nói quá lên không hả?”

Cảm giác này, có phần giống như thời các sư huynh đệ ở trong núi xúi giục

đồng môn đi nhìn trộm các cô gái trong thôn tắm rửa.

Mục Ngạo Thiết lạnh như băng đáp lại: “Ngươi cảm thấy ta là loại người như

vậy sao?”

Dữu Khánh muốn nhổ nước bọt vào mặt y, không nói đâu xa, chỉ cần nói tới

Liên Ngư, cái gì cũng đã làm qua rồi, vậy mà còn cứ làm ra vẻ chó không muốn

ăn cứt, thật phiền với đức tính này.

Tuy nhiên, hiện tại không phải là thời điểm để nói chuyện này, hắn cũng chỉ là

thuận miệng hỏi tới mà thôi, hắn lập tức thay đổi đề tài, tập trung vào vấn đề

trọng điểm, “Có hỏi được điều gì không?”

Nói đến việc này, Mục Ngạo Thiết có chút nản lòng, “Vừa mới hỏi về Hổ Phách

hải trước đây, cô ta liền khóc, căn bản không thể nói chuyện, không hỏi ra được

bất kỳ một câu nào hữu dụng.”

Dữu Khánh vẻ mặt hoài nghi, hỏi: “Đi vào dây dưa nửa ngày, chỉ có như vậy

thôi sao?”

Không sai, chỉ có như vậy, Mục Ngạo Thiết gật gật đầu, y biết người ta hoài

nghi điều gì, nếu như không tin lời y nói, y cũng không còn cách nào, mặc cho

lão Thập Ngũ nghĩ sao thì nghĩ đi.

Dữu Khánh thực sự không tin y đi vào đó mà không làm gì cả, nhưng có một

điều có thể chắc chắn, lão Cửu sẽ không đến mức vì vui vẻ nhất thời mà bỏ lỡ

chính sự.

Không hỏi được gì, vậy thì không hỏi nhiều nữa, hai người cùng nhau trở về

trong lều tranh ngồi uống trà.

Tương Hải Hoa và mấy nữ nhân khác có mặt ở đây đều không nhìn thẳng vào

Mục Ngạo Thiết, dù sao, trong đáy mắt liếc nhìn về phía y, rõ ràng có chứa một

chút khinh thường, ngay cả Bách Lý Tâm, ánh mắt cũng có vẻ là lạ.

Lý Triêu Dương đột nhiên nói ra: “Hắn đã đi ra rồi, tên tiểu bạch kiểm đó tại

sao còn chưa có ra chứ?”

Đối với vấn đề này, Tương Hải Hoa không biết phải dùng từ ngữ nào chính xác

để trả lời cho vị công chúa không rành thế sự này, bản thân cô ta cũng không

muốn ngồi không chờ đợi chuyện như vậy, nên nói ra: “Thám Hoa lang, hay là

chúng ta trở về trước đi, sau khi hắn ra ngoài, sẽ có người đưa hắn trở về.”

Dữu Khánh sợ có chuyện sơ suất, có mình ở đây, nếu như xảy ra chuyện gì đó

mình còn có thể can thiệp được, hắn liền chắp tay nói: “Hắn không hiểu chuyện,

ta sợ hắn gây ra chuyện gì đó, chúng ta chờ thêm một chút đi.”

Tương Hải Hoa nhìn sang xem ý của Lý Triêu Dương, thấy nàng ta không có

phản ứng gì, nên không nhắc lại chuyện này nữa, cô ta đổi đề tài nói: “Tối nay

ta làm chủ, làm tiệc đón gió tẩy trần cho công chúa, nếu không Thám Hoa lang

cũng cùng tới luôn, đỡ cho ta phải chuẩn bị hai lần.”

Trong lúc nói chuyện cô ta nhìn sang Lý Triêu Dương với ánh mắt đầy ẩn ý,

người sau ý thức được cô ta muốn làm theo kế hoạch, trong mắt lập tức thoáng

qua vẻ bối rối.

Dữu Khánh không biết có bẫy, vui vẻ đồng ý: “Có thể được lão bản nương cho

mời đã là rất vinh vạnh, sao dám làm phiền lần nữa, cùng một lần là được rồi.”

Hắn đang muốn nhân cơ hội này nhằm xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với đối

phương, để tạo điều kiện thuận lợi cho các hành động của mình sau này tại Hổ

Phách hải.