Trên biển ngồi thuyền, lên bờ có xe, rèm xe kéo kín, che giấu thân phận của
nhóm người, dọc theo đường đi, tiếng ồn ào náo nhiệt của sự phồn hoa dần dần
biến mất, cuối cùng chỉ còn lại có tiếng gió thổi và tiếng chim hót.
Sau khi xuống xe, trước mắt là một khu rừng đan xen giữa dừa và các loại cây
cối khác, ánh nắng mạnh mẽ chiếu xuyên vào, hoàn cảnh rất thanh tịnh, một sự
yên tĩnh đem tới cho người ta một loại cảm giác đột nhiên thoát khỏi chốn phồn
hoa, dường như ngay cả nhiệt độ cũng hạ thấp xuống không ít.
Sau khi trao đổi với Tương Hải Hoa mấy câu, bảo vệ nơi này đã khiến cho
Tương Hải Hoa phải cau mày, bởi vì họ có thể để cho bọn họ đi vào, nhưng chỉ
cho phép một ít người vào mà thôi, những hộ vệ lộn xộn kia đều phải dừng lại ở
đây, vì nơi đây tạm thời không thể tra rõ được nền tảng của những hộ vệ đó.
Tương Hải Hoa cố ý nhấn mạnh thân phận của Triêu Dương công chúa, nhưng
thậm chí ngay cả công chúa cũng không thể khiến cho bảo vệ nể mặt, chỉ cho
mang theo hai gã thị nữ giả nam đi vào, nói rằng họ cũng là phụng lệnh làm
việc, trừ khi Tương La Sách lên tiếng, nói cách khác, đây cũng là ý của Tương
La Sách.
Tương Hải Hoa ít nhiều có chút ngạc nhiên, phụ thân tại sao lại không nể mặt
công chúa chứ, nơi này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Cô ta lờ mờ nhận ra được, nơi này hẳn là có bí mật gì đó mà mình không biết.
Cũng may mà Lý Triêu Dương không quan tâm đến điều này, kết quả có thể
đoán được, đám tùy tùng Tam Tiên bảo cũng trở thành người lai lịch bất minh,
tất cả đều phải dừng lại nơi này.
Khi tiếp tục đi tới trước, Dữu Khánh vô thức nhìn sang Trùng Nhi, Mục Ngạo
Thiết và Bách Lý Tâm ở bên cạnh, đối chiếu với việc đám hộ vệ bị chặn lại, nói
cách khác, lai lịch của mấy người bên mình đã bị bên này nắm giữ rõ, thân phận
Thám Hoa lang của mình đã bị bại lộ rồi.
Điều này khiến hắn bất ngờ, nhưng trong lòng cũng có thể chấp nhận được, đây
là chuyện nằm trong tình trong lý, hắn đã dự tính tới điều này khi rời khỏi U
Giác phụ.
Đi xuyên qua một con đường rợp bóng cây, một số căn nhà rải rác tô điểm giữa
rừng hiện ra trong tầm mắt, những tòa nhà đơn giản và sạch sẽ, một khu nhà ở
tương tự như thôn làng.
Bên rìa thôn là một góc cung thành bằng đá đen, có thể nhìn thấy bảo vệ đứng
thẳng trên tường thành.
Đây chính là nơi giam lỏng các Hổ phách nữ may mắn còn sống sót.
Có bảo vệ rung vang “Keng keng” một cái chuông nặng nề.
Chẳng bao lâu sau, từ trong các căn nhà to to nhỏ nhỏ khác nhau, bất kể đang
làm gì, mọi người đều giống như những bóng ma màu trắng, động tác chậm
chạp xuất hiện tại cửa vào nhà. Toàn bộ đều mặc đồ trắng, tóc dài phủ vai, trên
đầu còn phủ một chiếc khăn voan màu trắng, tất cả đều là nữ nhân.
Có lão ma ma đã già, cũng có thiếu nữ tuổi thanh xuân, cúi đầu đứng đó với
thần sắc ngây dại, bất kể là ai tới, bọn họ dường như không hề muốn nhìn xem
một chút nào, cảm giác giống như là đang chịu tang.
Nữ Nhi quốc trước đây dân số hàng vạn, bây giờ chỉ còn lại những người trước
mắt này, không đến ba trăm người, có thể tưởng tượng được trận tàn sát hồi đó
đẫm máu như thế nào.
“Tất cả ngẩng đầu lên!” Người phụ trách dẫn khách đến đây đột nhiên cất tiếng
hét lên.
Các Hổ phách nữ đứng tại cửa vào lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt mỗi người
đều xinh đẹp, cho dù có người trên mặt phủ đầy nếp nhăn tuổi tác, nhưng vẫn có
thể nhìn thấy bóng dáng dung nhan xinh đẹp trước đây, vẻ mặt có sự sợ hãi
cũng có sự chết lặng.
Hổ phách nữ sở dĩ nổi danh là có liên quan đến vẻ đẹp bẩm sinh của họ, các
nàng tự xưng mình là con gái của biển cả.
Khi Nữ Nhi quốc còn tồn tại, những nam nhân đi đến nơi đây đều lấy việc có
thể trở thành khách giường chiếu của nữ nhân nơi này mà tự hào, bây giờ vẫn
như thế, nhưng bản chất đã thay đổi, Hổ phách nữ ngày nay càng giống như
đang bán mình, tiếp khách vì sinh tồn.
Thỉnh thoảng lại có khách có mức chi tiêu cao được chấp thuận đến nơi này tùy
ý chọn lựa một người để hoan hảo.
Là một nữ nhân, Tương Hải Hoa kỳ thực không hề đồng ý với cách làm này của
phụ thân, cô ta cảm thấy hoàn toàn không cần thiết, cô ta không biết vì sao phụ
thân mình nhất quyết phải làm như vậy, nhưng trong chuyện này, thái độ của
phụ thân cực kỳ kiên quyết, không chấp nhận bất kỳ đề nghị nào của cô ta, cũng
không đưa ra bất cứ lời giải thích nào, chỉ bảo cô ta đừng quan tâm đến.
Sau khi nhìn lướt qua tất cả những nữ nhân này mấy lần, Lý Triêu Dương có
phần không thể hiểu được, “Bọn họ chẳng phải là người bình thường sao? Cũng
không có gì đặc biệt, có gì thú vị chứ?”
Tương Hải Hoa cùng đi ở bên cạnh liếc nhìn mấy người Dữu Khánh mấy lần,
khẽ khịt mũi nói: “Nghe nói những nam nhân đó rất ưa thích, nói rằng những
Hổ phách nữ này có cái gì đó tốt đẹp nội uẩn ở bên trong.”
Lý Triêu Dương không hiểu, hỏi: “Có ý gì?”
Tương Hải Hoa cũng không biết phải giải thích với nàng ta như thế nào, hơi
giang hai tay, biểu thị mình cũng không biết, sau đó chuyển đổi đề tài, hỏi bảo
vệ đi cùng, “Tất cả đều đã ra hết chưa?”
Gã bảo vệ đã quan sát những Hổ phách nữ này nhiều lần, trả lời: “Đã ra hết rồi,
cũng không dám không ra, chỉ cần có một người không tuân, tất cả những người
khác sẽ bị phạt đánh roi.”
Lý Triêu Dương tặc lưỡi nói: “Nghiêm khắc như thế ư? Bọn họ không chạy trốn
sao?”
Bảo vệ đáp: “Có một người dám chạy, giết chết ba người, sau mấy lần như vậy,
tất cả liền trở nên ngoan ngoãn, mấy năm nay không còn ai dám chạy trốn nữa.”
Nghe được lời này, Trùng Nhi nắm chặt nắm tay ở trong tay áo, hai tay run nhè
nhẹ, ngay cả ống tay áo cũng không che giấu được, vẻ mặt rất khó coi.
Sau khi cùng nhau đi dạo quanh một vòng, mọi người quay về lại chỗ cũ,
Tương Hải Hoa hỏi: “Đám nam nhân các ngươi đã tìm được người mình ưa
thích chưa, muốn tìm người nào hoan hảo thì nhanh đi, chúng ta không có thời
gian đợi lâu.”
Sau khi nói xong, chính bản thân cô ta đều cảm thấy thật xui xẻo, mình là nữ
nhân, vậy mà lại dẫn nam nhân đến đây làm việc này, quả thực hoang đường.
Nhưng mà, trên đường đến đây, với sự mớm lời gợi ý của Dữu Khánh, Tô Thu
Tử đã thay mặt một đám nam nhân bày tỏ nguyện vọng liên quan chuyện này,
lúc đó cô ta biểu thị sẽ có sắp xếp, nên lúc này chỉ có thể nói là cô ta đang tận
tình làm chủ nhà.
Nghe vậy, Dữu Khánh lập tức xoa xoa tay như ruồi nhặng, vẻ mặt hưng phấn
nói: “Ta từ lâu đã nghe nói tốt về Hổ phách nữ, và hôm nay, ta cuối cùng đã có
cơ hội được mở rộng tầm mắt rồi. Chư vị, ta đây sẽ không khách sáo.” Nói xong
còn nháy mắt với Mục Ngạo Thiết và Trùng Nhi, ám chỉ hai người tận dụng cơ
hội này để hoàn thành nhiệm vụ của chuyến đi này.
Nào ngờ, thấy bộ dạng hắn như vậy, Tương Hải Hoa nhìn hắn như nhìn quái
vật, phát hiện tên Thám Hoa lang này quá không biết xấu hổ, thực sự là không
cần chút thể diện nào, đã nôn nóng mê sắc mà còn biểu hiện ra rõ ràng như thế,
cô ta lập tức không khách khí nói: “Những người khác muốn ở đây vui vẻ, ta
không có gì để nói, nhưng ngươi, không được.”
“…” Vẻ hưng phấn cứng lại trên khuôn mặt Dữu Khánh, hắn có chút mờ mịt,
vô thức hỏi lại một câu, “Vì sao?”
Khóe mắt Tương Hải Hoa nhếch lên liếc nhìn một cái, nghĩ thầm, còn có thể vì
sao, lão nương muốn tác hợp cho ngươi và công chúa, nếu bây giờ lại để cho
ngươi làm chuyện này, ta phải giải thích như thế nào với công chúa chứ? Cô ta
liền dùng lời nói nhắc nhở hắn, “Ngươi không cảm thấy mất thể diện sao?”
Lý Triêu Dương vẻ mặt trầm trọng, nín lặng không nói, nàng ta không phải là
một tiểu cô nương cái gì cũng không hiểu, đương nhiên đã biết rõ ý của Tương
Hải Hoa, hành vi của Thám Hoa lang khiến nàng ta không thể không suy nghĩ
về cuộc sống tương lai, xem ra sau này khi hai người đã ở chung, mình không
thể không nghiêm khắc một chút trong phương diện này.
Tâm tình của nàng ta có điểm trầm trọng.
Dữu Khánh nào biết được hai nữ nhân này lại tính toán mình trong loại chuyện
như vậy, hắn không hiểu hỏi: “Đây chẳng phải là phong tục nơi này sao?”
Tương Hải Hoa không có dông dài với hắn, trực tiếp nói rõ: “Thám Hoa lang,
thân phận của ngươi như thế nào, còn cần ta giải thích rõ ràng nữa sao? Ta cũng
không muốn bởi vì ta mà hủy hoại sự thuần khiết của ngươi.”
Thấy người ta không còn giả bộ nữa, Dữu Khánh cũng không thèm để ý gì, hắn
tới đây chủ yếu là để đạt được mục đích của mình, làm sao sẽ so đo mấy chuyện
đó, “Lão bản nương nói quá lời, văn nhân phong lưu chính là nhã sự, văn
chương trong thiên hạ có rất nhiều nói về thanh lâu, không có xấu xa như ngươi
nghĩ. Huống chi, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, sau khi
đích thân trải nghiệm, hạ bút mới có chân văn chương. Nói những điều này có
lẽ ngươi không hiểu, nhưng ta biết rất rõ ràng.”
Chuyện này mà cũng có thể lôi đạo lý ra nói được, Tương Hải Hoa bật cười, là
kiểu cực giận mà cười, cô ta không khách khí nói thẳng: “Ở đây ta nói mới tính,
ngươi không được phép!”
Đối phương chơi trò làm cứng, Dữu Khánh chỉ có thể câm họng ra đó, không
nói nên lời.
Thấy Lý Triêu Dương cũng đằng hắng gật đầu biểu thị tán đồng, hắn chỉ có thể
bỏ qua, ho khan một tiếng, nháy mắt với Trùng Nhi và Mục Ngạo Thiết, nói:
“Khách tùy theo chủ, ta không thể nào làm khác được, nếu các ngươi đã đến
đây, vậy thì đừng có bỏ lỡ cơ hội tốt khó có được này. Đi thôi, đi thôi.”
Mục Ngạo Thiết rất phản cảm làm loại chuyện này, nhất là ngay trước ánh mắt
nhìn kỹ của mọi người, nhưng y cũng biết mục đích là gì, nên chỉ có thể cắn
răng đi thực hiện.
Rất nhanh, y và Trùng Nhi đều lựa chọn được mục tiêu cho mình, và cất bước
đi đến.
Mọi người nhìn tới, nhất là các cô nương, cảm thấy rất bất ngờ, phát hiện thấy
tuổi của Hổ phách nữ mà hai người lựa chọn tựa hồ đều rất lớn, không thích trẻ
tuổi, ngược lại thích lớn tuổi.
Mọi người không biết rằng, Mục Ngạo Thiết vốn là định đi về phía lão ma ma
thoạt nhìn lớn tuổi nhất nơi đây, tuổi lớn kinh nghiệm nhiều a, sẽ hiểu biết nhiều
hơn về Hổ Phách hải, nhưng mà ngay trước mắt bao người, y thực sự không
cách nào làm được, như vậy quá kỳ dị, nên y không thể không thay đổi lựa
chọn.
Bởi vì điều này, sắc mặt Dữu Khánh hơi trầm xuống, hắn phát hiện lão Cửu
thực sự là quá trọng mặt mũi, ngay cả hắn còn có thể không cần thể diện Thám
Hoa lang quý giá của mình, mặt mũi không đáng tiền của ngươi tính là cái rắm
a!
Hai Hổ phách nữ được lựa chọn dẫn khách của mình vào cửa, sau đó đóng cửa
lại.
Tương Hải Hoa và những người khác sẽ không lại chờ ở đây, mọi người tiếp tục
cất bước đi dạo.
Dữu Khánh mỗi bước ba lần quay đầu lại, hắn vẫn có chút lo lắng, hai sư huynh
đệ đó, một người ăn nói vụng về, một người không rành thế sự, nói chung là
năng lực ứng biến đều có vẻ không đủ, có thể tận dụng cơ hội này để dò xét tình
huống hay không?
Hắn là muốn đích thân xuất mã, nhưng mà ả đàn bà Tương Hải Hoa không đồng
ý, không phải là ả đàn bà này đã ngưỡng mộ lão tử rồi đi?
Hắn có phần hoài nghi, có phải Tương Hải Hoa đã ưa thích mình rồi hay
không?
Thấy hắn thỉnh thoảng quay đầu lại, có vẻ rất lưu luyến đối với những Hổ phách
nữ đó, Lý Triêu Dương rất tức giận, mím môi méo cả miệng, ra sức vung chân
đá vào cát dưới chân.
Đi vào trong phòng, người phụ nữ Hổ phách nữ đưa Mục Ngạo Thiết đến bên
cạnh giường, lấy chiếc khăn lụa trắng đội trên đầu xuống, quay đầu lại nhìn thấy
Mục Ngạo Thiết vẫn đứng đó không chút động đậy, liền chủ động tới cạnh, đưa
tay định giúp y cởi quần áo.
Nào ngờ Mục Ngạo Thiết lại đột nhiên cau mày, đưa tay ôm bụng, vẻ mặt có vẻ
vô cùng đau đớn.
Phụ nhân sửng sốt, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Mục Ngạo Thiết lắc đầu.
Phụ nhân nói: “Để ta gọi người giúp ngươi.”
Nói xong xoay người định đi, bà ta cũng có chút sợ hãi, nếu như khách nhân
xảy ra chuyện gì, không chỉ bản thân bà ta bị liên lụy, có khả năng những tộc
nhân khác cũng bị liên lụy.
Mục Ngạo Thiết duỗi tay giữ bà tay lại, sau đó lại buông ra, xua tay nói:
“Không có gì, vết thương cũ tái phát, có chút khó chịu, chúng ta ngồi xuống nói
chuyện đi.”
Nói xong liền ngồi xuống, phụ nhân do dự một lúc, sau đó cũng chậm rãi ngồi
xuống bên cạnh y.
“Khung cảnh Hổ Phách hải trước đây có lẽ là rất khác a…”
Mục Ngạo Thiết bắt đầu thử thăm dò về Hổ Phách hải trước đây.
Nhưng vừa đề cập đến Hổ Phách hải trước đây, phụ nhân này đột nhiên im lặng
rơi lệ, ngoại trừ khóc vẫn là khóc, không nói ra một chữ nào có liên quan đến
Hổ Phách hải, cũng không đưa ra bất kỳ phản hồi nào. Điều này khiến cho Mục
Ngạo Thiết không biết phải làm sao, y chỉ có thể nghĩ hết mọi cách nói lời an ủi,
tuy nhiên, khuyết điểm ăn nói vụng về quả thực rất khó thay đổi.
Bên trong một căn nhà khác, phụ nhân đưa Trùng Nhi đến bên cạnh giường, rồi
cũng không chút rườm rà do dự, quay lưng về phía Trùng Nhi, tự động cởi bỏ
quần áo.
Sau khi cởi hết quần áo ra, bà ta xoay người lại ngồi lên cạnh giường, đang định
nằm xuống thì chợt nhìn thấy một màn khiến bà ta vô cùng kinh ngạc.
Trùng Nhi đã khóc.
Ngay khi nhìn thấy bà ta bắt đầu cởi quần áo, đôi mắt Trùng Nhi liền đỏ lên,
nhìn thấy bà ta lần lượt cởi ra từng món, nhìn thấy bà ta im lặng chịu đựng sự
nhục nhã đó, Trùng Nhi không kiềm chế được nữa, cuối cùng tâm tình hoàn
toàn mất kiểm soát.
Gã ta rơi lệ đầy mặt, thậm chí còn quỳ xuống, không ngừng lắc đầu, nước mắt
chảy dài, cuối cùng dập đầu xuống đất, khóc không thành tiếng.
Trông gã ta rất thương tâm rất đau khổ, nhưng lại không dám khóc thành tiếng,
trán đặt trên mặt đất, thân thể cong lại như con tôm, hai tay bịt chặt miệng mình