Bán Tiên

Chương 1230: Không giết cũng không được




“Một trăm viên Nghiễm Linh đan?” Chu Xá Linh giật mình kinh ngạc.

Dữu Khánh gật đầu, biểu thị đối phương không có nghe sai.

Chu Xá Linh rất muốn hỏi xem, có phải hắn điên rồi hay không, nhưng cuối

cùng gã ta kìm nén lại, hỏi: “Dữu huynh, ngươi có biết một trăm viên Nghiễm

Linh đan là bao nhiêu tiền hay không?”

Dữu Khánh tính cũng không thèm tính, thuận miệng nói: “Giá thị trường là ba

tỷ, đúng không?”

Chu Xá Linh: “Đó chính là ba tỷ a. Ta làm sao có thể một lần lấy ra nhiều

Nghiễm Linh đan như vậy.”

Dữu Khánh: “Tại Tu hành giới, Hổ Phách hải cũng được coi là một trung tâm

mậu dịch, với thực lực của Ngũ Đỉnh sơn, ngươi nghìn vạn lần đừng có nói với

ta cửa hàng nơi này không lấy ra được một trăm viên Nghiễm Linh đan nhé!”

Chu Xá Linh kiên trì giải thích: “Linh đan trong cửa hàng là linh đan của cửa

hàng, của ta chính là của ta. Tu vi của ta đã đạt Sơ Huyền đỉnh phong, cho dù có

ăn Nghiễm Linh đan nhiều bao nhiêu đi nữa cũng không có tác dụng, thông

thường chỉ sử dụng một chút linh đan để bù đắp hao tổn, và bình thường tông

môn cũng không có khả năng tiếp tục phân chia Nghiễm Linh đan cho ta. Ta có

thể giữ một ít trong tay, đã là được lợi nhờ thân phận.”

Dữu Khánh có vẻ không quan tâm, nói: “Đều giống nhau, dù sao ngươi là thiếu

chưởng môn của Ngũ Đỉnh sơn, trong tay không có thì có thể đến cửa hàng lấy

nha.”

Chu Xá Linh suýt chút nữa bị lời nói này làm nghẹn chết, nỗ lực giải thích:

“Dữu huynh, không phải giống như người nghĩ đâu. Đồ trong cửa hàng đều là

của công được liệt kê trong sổ sách môn phái, thiếu một viên cũng sẽ bị truy

trách nhiệm. Ví dụ như Nghiễm Linh đan, môn phái cũng phải bỏ ra rất nhiều

chi phí mới có thể luyện chế ra một viên như vậy, phải thu thập các loại dược

liệu, có không ít dược liệu cần môn phái khác hao phí thời gian rất dài, đầu tư

vào rất nhiều nhân lực và tinh lực mới bồi dưỡng ra được, Ngũ Đỉnh sơn cũng

phải bỏ ra khoản tiền lớn để thu mua. Môn phái ta luyện chế ra, sử dụng nội bộ

thì không nói, có đôi khi còn luyện chế thất bại nữa. Cho nên, Nghiễm Linh đan

này nhìn như đắt đỏ, nhưng thực ra bản thân chúng ta cũng không kiếm lời được

bao nhiêu. Ngài ngẫm lại mà xem, một thứ đầu tư chi phí lớn như vậy, làm sao

có khả năng để cho ta tùy ý chi phối.”

Dữu Khánh rõ ràng không có nghe vào tai một đống lời vô dụng đó, hắn hỏi

thẳng: “Vậy số lượng lớn mà ngươi nói là bao nhiêu?”

Chu Xá Linh duỗi bàn tay ra, biểu thị một cái, “Mười viên.”

“Mười viên? Vậy thì không cần làm phiền mặt mũi của thiếu Các chủ a.” Dứt

lời, Dữu Khánh lập tức xoay người cất bước rời đi.

Chu Xá Linh tức thì có chút nôn nóng, vội vàng đuổi theo nói: “Ta giảm năm

phần trăm cho Dữu huynh.”

Ba nghìn vạn một viên, giảm năm phần trăm thì một viên tiết kiệm được một

trăm năm mươi vạn.

Dữu Khánh không để ý tới, tiếp tục bước đi.

Chu Xá Linh hạ giá lần nữa, “Giảm mười phần trăm!”

Điều này có nghĩa là bán ra mười viên Nghiễm Linh đan, trong đó một viên

miễn phí.

Dữu Khánh vẫn không hề dao động, Chu Xá Linh cũng dứt khoát rồi, trực tiếp

ngăn ở phía trước, hỏi: “Dữu huynh rốt cuộc muốn bao nhiêu viên?”

Dữu Khánh không thể không dừng bước, nói: “Ta đã nói càng nhiều càng tốt,

trước tiên cần một trăm viên.”

Nếu không phải đoán chừng đối phương không lấy ra được quá nhiều, hắn đâu

chỉ mở miệng nói ra một trăm viên, chạm đến ngưỡng cửa Cao Huyền, một

trăm viên vẫn còn xa mới đủ.

Chu Xá Linh cười khổ, “Dữu huynh, ngươi thật là, một trăm viên ta xác thực

không lấy ra được.”

Dữu Khánh thuận miệng nói: “Không lấy ra được thì trộm ra.”

Chu Xá Linh vẻ mặt sửng sốt, rõ ràng là đang hỏi, ngươi nói cái gì vậy?

Mục Ngạo Thiết, Trùng Nhi và Bách Lý Tâm đều trố mắt nhìn, đây là đang xúi

giục người ta về nhà trộm đồ sao?

Rất nhanh, Mục Ngạo Thiết lại nhấc tay ôm trán, đại khái đã đoán được lão

Thập Ngũ định làm gì.

Dữu Khánh cũng ý thức được mình nói lỡ lời, vội vàng sửa lại: “Ý của ta là,

ngươi có thể về cửa hàng ‘Mượn’ nha.”

Chu Xá Linh than thở: “Mượn sao được mà mượn chứ? Sau khi cho ta mượn, ta

lại bán chúng đi, về sau phải giải thích với tông môn thế nào chứ? Dữu huynh,

không cần phải phiền phức như vậy đi, ta bán cho ngươi mười viên, giảm giá

mười phần trăm, ngươi đã kiếm được không ít lợi rồi.”

Dữu Khánh: “Ngươi xác định ta có thể yên tâm kiếm lợi đó sao? Không bằng

như vậy đi, bây giờ chúng ta đến cửa hàng của Ngũ Đỉnh sơn, xác nhận xem

Ngũ Đỉnh sơn có đồng ý để cho ngươi giảm giá bán cho ta hay không. Nếu như

không có vấn đề, ta sẽ mua ngay.” Hắn đưa tay ra mời, thể hiện cùng đi ngay

bây giờ.

“Cái này…” Chu Xá Linh nghẹn lời, nhanh chóng đè cánh tay hắn xuống, “Dữu

huynh, đây là ta lén lút buôn bán, nếu không, ta làm sao sẽ giảm giá chứ, nếu

không phải đấu giá năm viên kia đã gây ra sự chú ý, ta sao có thể tìm tới bán

riêng cho ngươi.”

Dữu Khánh đoán chắc gã ta không dám đến cửa hàng để đối chất, một thứ Ngũ

Đỉnh sơn niêm yết giá bán công khai, lại có người trong môn phái lén lút giảm

giá bán ra, đó là chuyện gì chứ? Vì vậy hắn cất tiếng cười nhạt, “Mười viên đó

là Chu huynh lấy trộm đem ra bán đúng không? Đồ vật không rõ nguồn gốc như

vậy, nếu là của trộm cướp, ngươi bảo ta làm sao dám mua chứ?”

Chu Xá Linh trịnh trọng cam đoan, “Dữu huynh, ngài cứ hoàn toàn an tâm,

tuyệt đối không phải là đồ trộm cướp, ta đảm bảo không có vấn đề gì.”

Dữu Khánh nói:

“Ngươi không dám đến cửa hàng của Ngũ Đỉnh sơn để đối chất, ở đây thề thốt

cam đoan thì có tác dụng gì? Chu huynh, ta nói rõ ra đi, ta cũng không cần chút

tiền cho một hai viên Nghiễm Linh đan đó, không đáng mạo hiểm thu mua hàng

trộm cắp chỉ vì một viên Nghiễm Linh đan giảm giá. Nếu như có hàng trăm

viên, dù sao giá trị rõ ràng ra đó, gánh chút nguy hiểm cũng là đáng giá. Chu

huynh, ta không thiếu tiền, với ta mà nói, hai ba tỷ thực ra không tính là gì, chỉ

xem ta có muốn hay không mà thôi. Ngươi cứ chậm rãi cân nhắc, nếu lấy ra

được thì chúng ta nói chuyện, không lấy ra được coi như quen biết bằng hữu. Ta

còn có việc, không thể tiếp tục phụng bồi.”

Nói xong chắp tay, trực tiếp đi vòng qua, rời đi.

Đám người Trùng Nhi ở gần bên lập tức cùng rời đi theo.

Chu Xá Linh ngơ ngẩn nhìn theo, trong mắt đầy vẻ bối rối.

Sau khi đi xa một chút, Mục Ngạo Thiết mới đến gần Dữu Khánh thấp giọng

hỏi, “Ngươi có phải hơi quá tham lam hay không?”

Dữu Khánh nhẹ nhàng thở dài một hơi nói: “Đúng là có hơi quá, muốn lấp đầy

Thượng Huyền cảnh giới, một trăm viên Nghiễm Linh đan vẫn còn kém xa.”

Mục Ngạo Thiết không nói nên lời, những gì hai người nói căn bản không cùng

ý tứ, y phát hiện thấy tên này sau khi tu vi đạt đến Thượng Huyền, có cảm giác

có chút hung ác, lần trước vì ba trăm triệu mà đi vu hãm Tam Tiên bảo, lần này

lại muốn hung hăng kiếm một khoản.

Y quá biết rõ tài sản của Dữu Khánh, không thể nào có hai ba tỷ để mua số

Nghiễm Linh đan đó.

Dữu Khánh vẫn còn đang lẩm bẩm, “Một trăm viên có quá đáng hay không a?

Có khiến người ta hoảng sợ chạy mất dép không chứ? Đã chủ động đưa tới cửa

thì không thể dễ dàng buông tha, nếu thực sự không được, mười viên thì mười

viên vậy. Trước tiên mở ra một lỗ hổng tại Ngũ Đỉnh sơn đã rồi nói tiếp. Đã

muốn giết ta, Ngũ Đỉnh sơn làm sao có thể không bỏ ra chút máu? Không muốn

giết ngươi cũng không được! Lão Cửu, nói An Di sắp xếp người đến canh

chừng cửa hàng Ngũ Đỉnh sơn trước đi. Đầu tiên hãy bí mật xác nhận thân phận

của vị Chu thiếu này. Phía Tĩnh Viễn thuyền hành, cũng bố trí chút người đến

đó.”

Một đống lời lộn xộn như vô nghĩa đó khiến cho Mục Ngạo Thiết phải cau mày

lại, nhưng y vẫn ừ một tiếng.

Không giết ngươi cũng không được? Bách Lý Tâm và Trùng Nhi có vẻ không

nói nên lời, những lời này có nghĩa là muốn đuổi theo giết người hay sao?

Rất nhanh, bọn hắn lại tụ tập với đám người Lý Triêu Dương đang chờ đợi.

Thừa dịp khoảng thời gian trống vừa rồi, Tương Hải Hoa đã sắp xếp xong

chuyện đi Hải đô thăm Hổ phách nữ. Các quy tắc liên quan của Hổ Phách hải

thực sự không phải là vấn đề đối với cô ta.

Để tránh cho nhóm người thu hút sự chú ý của người khác, Tương Hải Hoa dẫn

bọn hắn rời đi bằng cửa sau dùng riêng cho mình.

Cô ta cũng không muốn có quá nhiều người nhìn thấy Triêu Dương công chúa

và Thám Hoa lang ở bên nhau, Hổ Phách hải ngư long hỗn tạp, có rất nhiều tai

mắt của các phương, không thể không đề phòng.

Lối ra cửa sau này nằm trong một hang động dưới vách đá, sau khi lên thuyền,

có cá lớn kéo dây cương, con thuyền lao ra khỏi hang, đạp gió rẽ sóng lướt đi

trên biển rộng sóng biếc…

Bên trong Tri Hải các, Chu Xá Linh vẫn chưa đi xa, gã ta đi tới một góc hẻo

lánh gần đó và chờ đợi.

Không bao lâu sao, Hoắc Lãng và Hồng Cơ chậm rãi đi tới, sau khi quan sát

xung quanh, thừa dịp lúc này không có ai, bọn họ cũng rẽ vào trong góc đó,

chạm mặt với Chu Xá Linh.

“Chu thiếu, cuộc nói chuyện như thế nào?” Hồng Cơ hỏi.

Chu Xá Linh lắc đầu, “Tên đó là ai vậy? Quá tham lam, tặng không một viên

Nghiễm Linh đan cũng không thể khiến hắn động lòng, lại đòi mua đến một

trăm viên.”

“Một trăm viên?” Hồng Cơ thất thanh, “Chuyện gì xảy ra?”

Trên mặt Hoắc Lãng cũng tràn đầy nét kinh ngạc.

Chu Xá Linh kể lại tình huống trao đổi cho hai người nghe, cuối cùng cảm thán

lắc đầu nói: “Xem ra các ngươi nói không sai, người này đúng là có tiền, một

lần ra tay thì phải mua hàng trăm viên, quả thực là giàu có.”

Hai người Hoắc, Hồng quay nhìn nhau không nói nên lời, tình huống này thực

sự nằm ngoài dự đoán của bọn họ, bọn họ đoán rằng vị Thám Hoa lang đó quan

tâm đến Nghiễm Linh đan giá rẻ, nhưng không nghĩ tới lại mở rộng thành như

vậy, cần nhiều như vậy cùng một lúc để làm gì? Nếu cần, lần sau mua tiếp

không được sao? Mang theo trên người nhiều như vậy rất không tiện.

Nhưng cũng có thể hiểu được, đụng phải cơ hội mua giá rẻ mà.

Việc này phải làm thế nào chứ? Rất hiển nhiên, vị Chu thiếu này không có khả

năng lấy ra hơn trăm viên Nghiễm Linh đan.

Xem ra phải tìm cách khác. Hoắc Lãng tức thì mất hứng thú với vị Chu thiếu

này, mỉm cười nói: “Nếu đã như vậy, theo ta thấy, quên việc này đi. Chu thiếu,

hãy coi như việc này chưa từng xảy ra.” Nói xong, gã ra hiệu ánh mắt cho Hồng

Cơ.

Hồng Cơ hiểu ý, trăm viên Nghiễm Linh đan không phải là số lượng nhỏ, phía

bên Ngũ Đỉnh sơn không có khả năng để mặc vị Chu thiếu này tùy ý động tới,

làm rối lên, rất dễ khiến chuyện vượt quá tầm kiểm soát của bọn họ, vì bên phía

Thám Hoa lang cứ khăng khăng con số đó, bọn họ chỉ có thể từ bỏ vị Chu thiếu

này để tránh gây phức tạp, cô ta lập tức theo Hoắc Lãng rời đi.

Lấy lại tinh thần, Chu Xá Linh gọi lại: “Nhị vị, chúng ta suy nghĩ cách khác đi.”

Hoắc Lãng lộ vẻ khinh thường, nếu dùng cách khác, chúng ta cần gì phải tìm

ngươi? Thêm một người không liên quan gì là nhiều thêm một phần nguy cơ

gây phức tạp.

Vì để cắt đứt ý nghĩ của đối phương và cũng là sợ đối phương nghĩ luẩn quẩn, y

đưa lưng về phía gã ta cất lời cảnh cáo, “Ngươi không thấy hắn đi chung với

Tương Hải Hoa sao? Xem ra là chúng ta đã đánh giá thấp hắn, hãy dừng ở đây

đi.”

Đây cũng là nguyên nhân khiến y quyết định nghĩ biện pháp khác, dựa vào thế

lực của Tương Hải Hoa tại Hổ Phách hải, nếu mọi việc không thuận lợi, y cũng

không dám hành động hấp tấp, nhất định cần phải hành động cẩn thận, kín đáo.

Chu Xá Linh không biết nhờ vậy mà mình tạm thời thoát được một kiếp nạn,

chỉ vì phía bên Hoắc Lãng sẽ không để cho người khác biết được giữa bọn họ

có qua lại, sau việc tất nhiên sẽ giết gã diệt khẩu.

Nếu không phải vì để có đủ tư cách có thể có thuyết phục được Chu Xá Linh, y

và Hồng Cơ thậm chí sẽ không bộc lộ thân phận của mình trước mặt Chu Xá

Linh.

Vì không nhận được phản hồi, Chu Xá Linh mặt đầy vẻ không vui, gã ta đường

đường là thiếu chưởng môn Ngũ Đỉnh sơn, cũng là người có tính cách, không

phải bất cứ người nào cũng dám không để ý đến mặt mũi của gã. Nhìn hai

người đã đi xa, gã cất tiếng cười nhạt, “Không có đồ tể thì ta phải ăn lợn đầy

lông sao chứ? Thật sự cho rằng không có người của Tĩnh Viễn thuyền hành

ngươi, ta liền không tìm được nhân thủ sao?”

Trong đôi mắt to và tròn của gã ta toát ra sự quyết liệt và hung hăng kiểu được

ăn cả ngã về không của dân cờ bạc.

Đã bỏ đi, Hoắc Lãng quay đầu lại thoáng nhìn rồi nhỏ giọng dặn dò người bên

cạnh, “Không thể lưu lại kẻ này, để qua một đoạn thời gian, sau khi không còn

có liên tưởng gì với chúng ta, xử đi.”