Đám người Dữu Khánh vẫn chưa rời đi, Dữu Khánh nhìn thấy cơ hội để giải
quyết nhu cầu của mình cho nên không muốn đi, ở lại chờ đợi các nàng đi ra.
Chỉ là, hắn cảm giác có gì đó không thích hợp, cảm thấy ánh mắt vị Triêu
Dương công chúa này nhìn mình dường như có vẻ là lạ.
Nhưng cũng không quan trọng, lúc này hắn đang vội vàng muốn nịnh bợ đối
phương, mặt tươi cười niềm nở chờ đợi.
Tương Hải Hoa ở một bên mỉm cười quan sát.
Lý Triêu Dương vừa đến gần liền hỏi: “Dữu huynh, các ngươi định đi đâu vậy?”
Một câu nói đã hỏi trúng vào điểm mấu chốt, Dữu Khánh đang suy nghĩ phải
làm sao để thế nào thiết nhập, không nghĩ tới đối phương chủ động cấp liễu
thiết nhập điểm, lúc này cười nói: “Không xác định, nơi muốn đến, nơi này
cũng không cho đi, chỉ có thể là tùy tiện đi dạo.”
Vừa nghe lời này, đám người Mục Ngạo Thiết lập tức biết rõ lão Thập Ngũ
đang có ý định gì.
Quả nhiên, Lý Triêu Dương vẻ mặt hiếu kỳ mà tiếp lời, “Nơi này có nơi nào là
muốn đến mà không cho đến chứ?”
Đồng thời nàng ta còn nhìn sang Tương Hải Hoa, rõ ràng nàng ta cũng là người
có lòng hiếu kỳ rất nặng, thích điều mới mẻ.
Tương Hải Hoa có phần không hiểu, không biết Dữu Khánh muốn đến nơi nào.
Dữu Khánh mở miệng giải thích: “Nghe nói ở Hải đô có một nhóm Hổ phách
nữ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, muốn đến mở mang kiến thức, nhưng đã có quy
định, chỉ có nữ nhân mới có thể đến, nam nhân không thể đến.”
“Hổ phách nữ, đã nghe nói qua, chẳng phải là một đám dư nghiệt còn sót lại sau
khi Hoàng thúc thanh trừ sao? Có gì để coi chứ?” Lý Triêu Dương nói xong lại
nhìn sang Tương Hải Hoa, hỏi: “Nam nhân không thể đến đó sao?”
Nàng ta cũng không có nói bất cứ lời nào kiểu như ta muốn đi, nàng ta vẫn duy
trì được một chút quy củ về phương diện giáo dục, biết rõ cho dù mình là công
chúa cũng phải tuân thủ.
Nghe đến mấy chữ “Thanh trừ dư nghiệt”, Trùng Nhi cúi thấp đầu xuống.
Bách Lý Tâm thì có chút nhạy cảm đối với chữ “Hoàng thúc”.
Tương Hải Hoa không ngờ tới nơi Dữu Khánh muốn đến chính là chỗ đó, lập
tức trả lời: “Đúng là có quy định như vậy, tuy nhiên quy định là để ước thúc
người ngoài, Lý huynh đương nhiên không phải là người ngoài, Lý huynh…”
Cô ta liếc nhìn sang Dữu Khánh, “Và Dữu huynh nếu như muốn đến đó xem, ta
có thể dặn dò người qua bên đó sắp xếp trước.”
Lý Triêu Dương không có gì bất ngờ đối với việc này, lập tức hỏi Dữu Khánh,
“Dữu huynh có muốn đi xem không?”
Dữu Khánh trong lòng vui vẻ, lập tức gật đầu, “Vậy thì dính chút vinh quang
của Lý huynh, đi mở rộng ánh mắt đi.”
Hai mắt Lý Triêu Dương lại cười thành hình trăng khuyết, rất tự nhiên nói với
Tương Hải Hoa: “Sắp xếp đi.”
Tương Hải Hoa gật đầu đồng ý, đưa bọn hắn cùng đi xuống lầu, có quá nhiều
người đi theo, phải chia thành mấy nhóm đi thang dây.
Trên đường đi, Dữu Khánh dùng ánh mắt ra hiệu cho Trùng Nhi, rõ ràng đang
muốn nói, đây mới gọi là bớt việc, không cần ngươi phải mạo hiểm hóa trang
thành nữ nhân nha.
Một nhóm người đi xuống lầu, vừa mới ra khỏi thang dây liền nhìn thấy một
nam tử gầy gò, mặc y sam mỏng manh, khí sắc không tốt, con mắt to tròn tiến
về phái bọn hắn. Còn chưa tới gần đã bị hộ vệ của Lý Triêu Dương cản lại, quát
mắng và đuổi đi.
Người đàn ông đó hướng về phía Dữu Khánh hỏi to, “Có phải là Dữu Khánh
Dữu huynh không?”
Mọi người quay sang nhìn Dữu Khánh. Dữu Khánh thoáng sửng sốt, quan sát
đối phương nhiều lần, nhìn từ khí chất và cách ăn mặc, có vẻ quý phái, không
giống như là người bình thường, tuy nhiên, hắn không có chút cảm giác nào
nhìn quen mắt, hẳn là không quen biết. Vì vậy, hắn tiến lên đáp lời, “Chính
phải, tại hạ mắt vụng về, các hạ là?”
Người đàn ông đó chắp tay nói: “Tại hạ là Chu Xá Linh Ngũ Đỉnh sơn. Chưởng
môn Ngũ Đỉnh sơn chính là gia phụ.”
Vừa nghe được lời này, trái tim Dữu Khánh nhảy lên một cái, lập tức nhìn về
phía Trùng Nhi rồi lại chạm ánh mắt với Mục Ngạo Thiết.
“Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, không biết có gì chỉ giáo?” Dữu Khánh
khách sáo đáp lại một câu.
Chu Xá Linh nhìn một đám người trước mặt, tựa hồ có chút khó xử, “Dữu
huynh, có thể mượn một bước nói chuyện hay không?”
Dữu Khánh hơi cau mày, đã hoài nghi đối phương đến đây không có hảo ý,
nhưng ở tại trong Tri Hải các này, hắn không lo lắng đối phương sẽ làm xằng
bậy, huống chi, hiện tại hắn có đầy đủ lòng tin vào thực lực của mình, hắn cũng
muốn nhìn xem đối phương muốn chơi đùa thủ đoạn gì, lập tức gật đầu nói lời
xin lỗi đám người Tương Hải Hoa và Lý Triêu Dương, rồi tách ra, đi theo Chu
Xá Linh.
Mục Ngạo Thiết, Trùng Nhi và Bách Lý Tâm thì đi theo ở cách không xa không
gần.
Trong một góc xa xa, Hoắc Lãng đứng phía sau một tấm bình phong ô lưới nhìn
trộm, nhỏ giọng thì thầm, “Tên đó làm sao lại đi chung một chỗ với Tương Hải
Hoa rồi chứ?”
Hồng Cơ ở bên cạnh cũng nghi hoặc nói: “Tương Hải Hoa có vẻ rất cung kính
với nữ nhân giả dạng nam nhân kia, không biết đó là ai.”
Đi đến một chỗ vắng lặng, Dữu Khánh thấy Chu Xá Linh vẫn còn muốn tiếp tục
đi tới nơi hẻo lánh hơn, ý thức cảnh giác với nguy hiểm khiến hắn dừng bước
lại, “Chu huynh, đến đây là đủ rồi, có lời nói gì nói ở đây đi.”
Chu Xá Linh nhìn nhìn xung quanh, đành phải quay đầu lại, đến gần thấp giọng
hỏi: “Tối hôm qua, phòng đấu giá có bán ra năm viên Nghiễm Linh đan, là Dữu
huynh đấu giá được phải không?”
Dữu Khánh rất nhanh suy nghĩ phương pháp ứng đối, hắn gật đầu nói: “Đúng
vậy, có vấn đề gì sao?”
“Năm viên Nghiễm Linh đan đó là do ta bán ra.”
“À, vậy thì thế nào?”
“Dữu huynh còn cần nữa không? Ta vẫn còn có.”
“Thứ này, tự nhiên là càng nhiều càng tốt, chỉ là bán ở đâu chẳng phải là bán,
không biết Chu huynh tìm ta có ý gì?”
“Giá cả linh đan này niêm yết rõ ràng ra đó, cũng không phải ai muốn dùng là
có thể dùng được. Nếu tiếp tục lấy ra bán đấu giá, số lượng lớn sẽ gây ra chú ý
nhiều, ta cũng sẽ gặp khó khăn. Là như vậy, nếu như Dữu huynh vẫn còn muốn
mua, với số lượng lớn, ta có thể bán cho ngươi với giá rẻ hơn một ít, khẳng định
sẽ rẻ hơn giá cả thị trường rất nhiều.”
Ánh mắt Dữu Khánh lấp lóe một hồi, đột nhiên nói: “Ngươi nói ngươi là thiếu
chưởng môn của Ngũ Đỉnh sơn, ta liền có thể lập tức tin ngươi liền sao?”
Chu Xá Linh nói: “Việc này đơn giản, Ngũ Đỉnh sơn có cửa hàng kinh doanh tại
nơi đây, ngươi có thể đến đó kiểm tra.”
Dữu Khánh: “Ai biết có phải trước đó đã an bài với nhau rồi hay không, chúng
ta đều thực tế chút, không cần ảo tưởng, ngươi trước lấy ra một trăm viên
Nghiễm Linh đan cho ta xem rồi nói tiếp.”