Bán Tiên

Chương 1227: Duyên phận (2)




Tương Hải Hoa đứng chờ ở cửa, theo sau đó, từ trong phòng đi ra một nam tử

thon gầy, khuôn mặt thanh lệ, mặc một bộ bạch y, tay cầm chiết phiến, cố ý làm

ra bộ dạng tiêu sái.

Vấn đề là, chỉ cần là một nam nhân không mù đều sẽ theo bản năng nhìn vào bộ

ngực to tròn nhô cao của người này, ai không ngốc đều có thể nhận ra được đây

là một nữ tử giả nam nhân, nhưng bản thân lại bộc lộ ra vẻ kiêu ngạo mà không

tự biết, ngẩng đầu ưỡn ngực, có vẻ không thèm để ý đến ý kiến của người khác.

Đây đâu phải là giả vờ cho phù hợp với hóa trang, rõ ràng là để cho mình thu

hút sự chú ý của người khác nhiều hơn.

Điều này cũng không có gì, mấu chốt là Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết đều lộ

ra vẻ nghi hoặc, cả hai người đều cảm thấy nữ nhân này nhìn có phần quen mắt,

nhưng trong lúc nhất thời không nhớ ra đã gặp được ở đâu.

Không chỉ có một nữ nhân giả nam nhân, phía sau còn có hai người khác đi

theo, rõ ràng là thị nữ.

Ngụy nam tử mặc bạch y cầm chiết phiến chỉ lạnh nhạt liếc mắt thoáng đảo qua

khuôn mặt đám người Dữu Khánh, rồi tại trong vòng vây của đám người đi về

phía thang dây.

Nhưng mà, đi chưa được mấy bước, ngụy nam tử đột nhiên dừng lại, vụt quay

đầu, và kiễng đầu ngón chân nhìn phía sau, sau đó nhanh chóng gạt đám tùy

tùng che khuất tầm nhìn, cuối cùng một lần nữa đối diện với ánh mắt đám người

Dữu Khánh.

Sau mấy lần tựa như để xác nhận dung mạo Dữu Khánh, ngụy nam tử vỗ chiết

phiến vào lòng bàn tay kêu cái bốp, a một tiếng, bộ dạng có phần hớn hở tung

tăng đi đến trước mặt Dữu Khánh, mặt đầy vui mừng hỏi: “Trương Chi Thần,

sao ngươi lại ở đây?”

“Ách…” Dữu Khánh nghẹn lời, có thể vừa mở miệng liền gọi ra tên giả mình

từng dùng, xem ra thực sự là người quen, hắn nhìn đám hộ vệ của đối phương

nhanh chóng tới đây cảnh giác, thử hỏi: “Thứ cho tại hạ mắt kém, tôn giá là?”

Ngụy nam tử lập tức chỉnh đốn quần áo, ưỡn bộ ngực đầy đặn của mình lên, nỗ

lực bày ra đặc điểm nữ tính rõ ràng của mình, “Giả nam nhân, nữ, ta là nữ, tại

Triêu Dương đại hội, chúng ta từng gặp nhau. Ta còn cố ý đến khu nhà ngươi ở

để thăm ngươi.”

Tương Hải Hoa ở bên cạnh nhìn bộ dạng cô nàng ưỡn ngực lên như vậy, nhịn

không được rịn mồ hôi, phát hiện thấy vị này, nói dễ nghe một chút là không để

ý quy củ của thế tục, không bị lễ giáo trói buộc, nói khó nghe một chút chính là

như cọp cái.

Trùng Nhi hơi cau mày với động tác trực tiếp khoe ngực trước công tử nhà

mình của nữ nhân này, ánh mắt nghi ngờ đảo qua đảo lại trên mặt hai người, có

phần hoài nghi quan hệ giữa hai người.

Dữu Khánh hơi sửng sốt, trong đầu bỗng nhiên lóe lên cái gì đó, cuối cùng đã

nhớ ra đối phương là ai, hắn chỉ vào cô nàng, “Ngươi, ngươi, ngươi là Triêu

Dương…”

Mục Ngạo Thiết cũng lập tức nhớ tới nữ nhân này là ai, Triêu Dương công chúa

của Ân quốc!

Không sai, y cũng biết, lúc đó, trong thời gian diễn ra Triêu Dương đại hội, khi

y và Nam Trúc đi thăm Dữu Khánh thì đúng lúc gặp được vị công chúa này đi

tìm Dữu Khánh.

“Hư…” Triêu Dương công chúa lấy cây quạt mân mê bờ môi đỏ mọng của

mình, sau đó đôi mắt cười thành hình trăng khuyết, khoe ra hàm răng trắng,

cười hắc hắc nói: “Cải trang vi hành, cải trang vi hành. Trương huynh, cứ gọi ta

là Lý huynh đi.”

Đang nhắc nhở đối phương mình không muốn bộc lộ thân phận, nhưng giọng

nói rõ ràng là giọng nữ.

Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nhìn nhau, sau đó ấp a ấp úng gật gật đầu, “Lý

huynh.”

Triêu Dương công chúa sang sảng nói: “Cảnh tượng Trương huynh quán tuyệt

quần hùng đến nay vẫn hiện rõ trong mắt ta. Ta vẫn luôn nhờ người hỏi thăm

tung tích của ngươi, nhưng sau đại hội ngươi lại mai danh ẩn tích, không nghĩ

tới lần này lại được gặp ngươi tại nơi này. Thực sự là duyên phận a.”

Mai danh ẩn tích? Làm gì có chứ? Dữu Khánh có phần sửng sốt, với thân phận

của đối phương, rất khó tìm được tung tích của mình ư? Hắn chợt nhận ra đối

phương còn chưa biết được thân phận thực của mình.

Tương Hải Hoa cũng ý thức được vấn đề này, có người đã phong tỏa những

thông tin liên quan không cho vị công chúa này biết, cô ta liền ở bên cạnh lên

tiếng nói: “Lý công tử, đây là người quen cũ sao? Sao không giới thiệu cho ta

nhận thức với.”

Triêu Dương công chúa cười nói: “Hắn rất kín tiếng, chỉ sợ hắn không muốn để

cho người ta biết được mình là ai. Phải xem hắn có muốn nói cho ngươi biết hay

không nha.” Nàng ta lại quay sang giới thiệu nữ nhân này cho Dữu Khánh biết,

“Tương Hải Hoa, lão bản nương của Tri Hải các, có thể nói nàng giảm giá thuê

phòng.”

Đám người Dữu Khánh đều sửng sốt, không nghĩ tới nữ nhân dung mạo bình

thường trước mặt này chính là nữ nhi của Tương La Sách, là chủ nhân nơi đây,

càng không ngờ tới lại quen biết nhau trong trường hợp này.

Nhưng khi nghĩ lại, hắn cảm thấy đây là lẽ đương nhiên, Triêu Dương công

chúa tới nơi này, Tương Hải Hoa bồi ở bên cạnh là điều rất bình thường.

Rất nhiều ý nghĩ hiện lên trong lòng Dữu Khánh, hắn biết cơ hội thích hợp mà

mình chưa tìm được được đã tới rồi, lập tức chắp tay cười nói: “Thất kính thất

kính, thì a là lão bản nương, may mắn tương phùng, tại hạ Dữu Khánh.”

Đi không thay tên ngồi không đổi họ, hắn đăng kí vào ở nơi đây với tên Dữu

Khánh, không có gì cần phải giấu giếm.

“Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.” Tương Hải Hoa ra vẻ khách sáo ứng

đối một câu, sau đó kéo tay Triêu Dương công chúa, ra hiệu mượn một bước nói

chuyện riêng. Triêu Dương công chúa mặc dù có chút không muốn, nhưng vẫn

đi theo cô ta.

Không có đi nơi nào khác, cả hai quay trở vào trong căn phòng vừa mới đi ra.

“Lão bản nương, có chuyện gì vậy?” Triêu Dương công chúa có chút bất mãn,

nàng ta vẫn còn muốn ôn chuyện với Dữu Khánh.

Tương Hải Hoa kéo nàng ta đến bên cửa sổ, trịnh trọng hỏi: “Công chúa, ta xem

bộ dạng của ngươi, hình như vẫn chưa biết được thân phận chân thực của người

vừa rồi a?”

Lý Triêu Dương tự tin nói: “Ta biết nha, hắn không phải là Dữu Khánh gì đó,

thực ra hắn chính là Trương Chi Thần, người giành được danh hiệu đệ nhất

Triêu Dương đại hội lần rồi.”

Tương Hải Hoa thở dài: “Ta biết hắn là Trương Chi Thần, nhưng đó chỉ là một

thân phận khác của hắn mà thôi.”

Lý Triêu Dương kinh ngạc, “Hắn còn có thân phận gì khác nữa hay sao?”

Tương Hải Hoa vung tay chỉ xuống xung quanh, “Đây là nơi nào, Hổ Phách hải

này là địa bàn của Tương thị ta. Ta làm sao có thể không có chút chú ý tới

những người vào ở nơi đây. Công chúa, người này không đơn giản, thân phận

thực sự của hắn nổi tiếng hơn cái tên Trương Chi Thần đó rất nhiều, hắn không

phải ai khác, chính là vị Thám Hoa lang đại danh đỉnh đỉnh kia.”

Lý Triêu Dương đầu tiên là sửng sốt, sau đó dần dần mở to hai mắt, thất thanh

kinh hô: “Cái gì, Thám Hoa lang, là Thám Hoa lang, tài tử đệ nhất thiên hạ kia

sao?”

Tương Hải Hoa nắm lấy tay nàng ta, vỗ nhè nhẹ, “Công chúa thông minh,

không sai chút nào, chính là vị Thám Hoa lang gần đây danh chấn Tu hành giới,

chỉ một kiếm liền san bằng Tam Tiên bảo kia. Người này thật sự là quá kinh tài

tuyệt diễm, văn võ song tuyệt, thế gian hiếm thấy, chân chính là long phượng

trong loài người, chân chính là thiên chi kiêu tử a!”