Bán Tiên

Chương 1226: Duyên phận (1)




Đâu chỉ là suy nghĩ quá nhiều, đối với đám người Dữu Khánh mà nói, tên này

thay đổi quả thực là kinh người quá mức, đây đâu chỉ là suy nghĩ quá nhiều, mà

là đã bắt đầu đưa ra chính kiến rồi.

Cũng không phải cảm thấy biện pháp này của Trùng Nhi có vấn đề gì quá lớn,

vấn đề ở chỗ bản thân Trùng Nhi, vẫn là câu nói kia, sau khi đến Hổ Phách hải,

Trùng Nhi có chút không bình thường.

Hơn nữa, Dữu Khánh cảm thấy có chút mạo phạm đến quyền uy của người

chưởng môn hắn đây, từ lúc nào đến phiên tên gia hỏa chưa đủ lông đủ cánh này

dạy mình làm việc rồi chứ?

Trước đây hắn ngại người khác nhìn mình quá trẻ tuổi ngoài miệng không lông,

bây giờ đến phiên hắn ngại người khác.

Vì vậy hắn từ chối khéo: “Trùng Nhi, ngươi không thích hợp đi Hải đô, lỡ như

bị phát hiện thì phải làm sao? Chúng ta đều không có cách nào đi vào đó giúp

một tay, còn ở trong Tri Hải các này thì khác, có chuyện gì chúng ta có thể

thương lượng bất cứ lúc nào.”

Nào ngờ Trùng Nhi kiên quyết phản đối, “Trêu chọc đến Tương Hải Hoa rất

khó thoát thân, vì sự an toàn của mọi người, ta không thể đồng ý.”

Dữu Khánh lập tức trừng mắt lườm hắn, xắn hai tay áo lên, “Ngươi lại dám trái

lời ta, ngươi đàn ông con trai lại đi giả nữ lẻn vào đó là làm hỏng quy tắc của

người ta, đó là đang mạo hiểm, có hiểu không hả?”

Trùng Nhi giống như uống nhầm thuốc, vẻ mặt rõ ràng rất chột dạ, nhưng vẫn

khăng khăng nói: “Làm sai quy tắc đó thì chỉ có một mình ta xảy ra chuyện, còn

nếu chọc giận Tương Hải Hoa, tất cả chúng ta đều chạy không được. Ta không

đi.”

Dữu Khánh trực tiếp động thủ nhéo tai gã ta, “Ngươi làm phản hả? Ngươi có đi

hay không?”

Trùng Nhi đau đớn nhe răng nhếch miệng, giọng điệu trở nên rụt rè, “Ta không

thể đi… Nếu như có thể tiếp xúc trực tiếp với Hổ phách nữ, cần gì phải đi trêu

chọc Tương Hải Hoa. Công tử, ngươi cứ để ta thử xem có được hay không

trước đã. Nếu như không được, lúc đó sẽ đổi sang cách của ngươi, được

không?” Nói xong gã quay sang nhìn Mục Ngạo Thiết với dáng vẻ thương cảm,

rõ ràng đang đang cầu cứu Cửu sư huynh giúp đỡ.

Mục Ngạo Thiết coi như thông cảm với người tiểu sư đệ chịu khó chăm chỉ này,

và cũng không thích nhìn bộ dạng độc đoán không nói lý lẽ của Dữu Khánh,

nên lập tức xen vào nói: “Lão Thập Ngũ, hắn rất hiếm khi tích cực như vậy, để

cho hắn thử xem đi. Cứ coi như để có chút trải nghiệm, không được thì tính

tiếp.”

Dữu Khánh lườm y một cái, “Nam giả nữ, đùa giỡn gì vậy, ngươi cảm thấy con

đường này có thể đi thông được sao? Ngươi cho rằng đây là trò chơi trẻ con sao

chứ?”

Mục Ngạo Thiết hơi cau mày, nghĩ lại thấy cũng đúng, nam giả nữ làm sao có

thể trà trộn vào đó được, cho rằng người ta là kẻ ngốc sao?

Nào ngờ Trùng Nhi lập tức nói: “Để ta cải trang thử cho các ngươi xem trước,

nếu như các ngươi cảm thấy có thể trà trộn vào được, ta mới đi làm thử, được

không?”

Bên trong phòng trong nháy mắt liền trở nên yên tĩnh, Dữu Khánh, Mục Ngạo

Thiết và cả Bách Lý Tâm đứng tựa bên cửa đều sững sờ nhìn chằm chằm gã ta,

ánh mắt lấp lóe khác lạ, đều nhận ra khía cạnh “Xinh đẹp” của Trùng Nhi.

Tay Dữu Khánh cũng buông lỗ tai gã ta ra, quan sát gã ta từ trên xuống dưới, rồi

chợt rất dễ nói chuyện ‘ừm’ một tiếng, “Được, vậy ngươi đi hóa trang thử xem

trước đi.”

Thực ra hắn đồng ý không phải vì đã bị thuyết phục, mà vì sinh lòng tò mò với

sự mới lạ, hoàn toàn là muốn nhìn xem bộ dạng giả nữ nhân của Trùng Nhi như

thế nào, trò vui thế này rất hiếm có, bình thường có ép cũng không ép được

Trùng Nhi làm như vậy.

Bách Lý Tâm: “Quần áo của ta có thể không phù hợp với vóc dáng của hắn, sử

dụng tạm thì được.”

Trùng Nhi xoa xoa lỗ tai, thấp giọng nói: “Ta có tiền.”

Lần trước gã ta được chia mười vạn lượng, ngụ ý là tự ta sẽ mua.

Dữu Khánh nhạc thở liễu đứng lên, chỉ cần không hoa hắn đích tiền tựu đi, lúc

này đáp hạ, “Đi, kia tựu thuận tiện đi đường thượng đi dạo đi, cần phải cái gì

chính ngươi mua.”

Hắn vừa mới ra khỏi cửa phòng, Trùng Nhi lại đuổi theo, “Công tử, còn có một

chuyện, tối hôm qua ta ra ngoài đi dạo thì tình cờ phát hiện được một việc,

không biết có vấn đề gì hay không.”

Dữu Khánh ngẩn người, quay đầu lại nhìn về phía Mục Ngạo Thiết, mắt lộ vẻ

dò hỏi.

Mục Ngạo Thiết khẽ gật đầu, tỏ ý xác nhận tối hôm qua Trùng Nhi có ra ngoài

đi dạo, đã được y đồng ý.

Lúc này Dữu Khánh mới hỏi: “Ngươi tình cờ phát hiện điều gì?”

Trùng Nhi: “Tối hôm qua, trong lúc lang thang đi dạo trong Tri Hải các, khi đi

đến một góc vắng lặng đứng nhìn cảnh đêm bên ngoài thì ta tình cờ nhìn thấy

Hoắc Lãng và Hồng Cơ, hai người ngồi chung bàn với chúng ta trong phòng

đấu giá kia. Bọn họ nấp trong một góc khuất trao đổi chuyện gì đó. Hoắc Lãng

nói cái gì mà hắn thích Nghiễm Linh đan giá rẻ, nói tại trên đảo không tiện

động thủ, muốn dụ người ra biển, nói vị Chu thiếu gì đó của Ngũ Đỉnh sơn đã

thua bạc đỏ mắt, phải lợi dụng cho tốt, nói Hồng Cơ sắp xếp người đi liên hệ

với vị Chu thiếu đó. Bọn họ trao đổi xong mấy chuyện này liền rời đi. Ta nghĩ

tới nghĩ lui, cảm thấy không thích hợp, ngày hôm qua công tử cũng đã đấu giá

Nghiễm Linh đan, không biết người mà y nói thích Nghiễm Linh đan đó có phải

là để chỉ công tử ngài hay không.”

Dữu Khánh nghe xong trầm giọng hỏi: “Ngươi xác định ngươi không có nghe

nhầm?”

Trùng Nhi ngập ngừng nói: “Ý tứ đại khái là như vậy, không thể xác định đang

nói tới người nào. Chỉ là nhớ tới việc công tử ngài cũng mua Nghiễm Linh đan,

cho nên nhắc nhở một chút.”

Bên trong phòng rơi vào yên tĩnh, thần sắc Dữu Khánh biến đổi khó dò một hồi,

sau đó quay đầu lại nhìn Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm, thấy vẻ mặt hai

người cũng rất nghiêm trọng, hắn không khỏi chậm rãi nói: “Chẳng lẽ tên Hoắc

Lãng đó tối hôm qua không phải ngẫu nhiên xuất hiện bên cạnh ta?”

Lúc rời khỏi U Giác phụ, trước khi đến nơi này, hắn đã biết mình khó thể giữ

kín được thân phận, gặp phải kẻ nào đó có ý đồ riêng, hắn cũng sẽ không cảm

thấy kinh ngạc.

Bách Lý Tâm gật đầu nói: “Hoắc Lãng và Hồng Cơ của Tĩnh Viễn thuyền hành,

được, để ta nói bên kia điều tra một chút.”

Dữu Khánh biết bên kia mà nàng nói chính là thế lực phía sau nàng, hắn cũng

không biết hiện nay nên đối xử với thế lực phía sau nàng như thế nào, đối

phương biết được quá nhiều, một chút lo lắng ẩn giấu trong lòng, hắn tạm thời

không nói thêm gì nhiều, “Đi thôi, trước tiên đưa Trùng Nhi mua quần áo rồi

tính tiếp.”

Một nhóm người vừa mới ra cửa liền gặp được An Di và Tô Thu Tử thủ tại bên

ngoài, rất hiển nhiên, hai người này vẫn luôn chờ ở bên ngoài.

Sau khi xác định sẽ đi ra ngoài, Tô Thu Tử nhanh chóng đi gọi đồng bạn cùng

đi theo, gần mười người lại bảo hộ ở xung quanh.

Căn phòng bọn hắn thuê không phải loại cao cấp, đường đi tới thang dây tương

đối quanh co, khi bọn hắn sắp đến thang dây, cửa một căn phòng phía trước

chợt mở ra, tại cửa vào có sẵn mấy người trông chừng như là hộ vệ. Nhìn thấy

cửa mở ra, mấy người đó lập tức ngăn chặn lối đi, ngăn đám người Dữu Khánh

lại, yêu cầu bọn hắn tạm thời ngừng đi qua.

Đám người Dữu Khánh tuy rằng không hài lòng, nhưng nhìn thấy thế trận bảo

vệ có sáng có tối của đối phương, biết rõ có khả năng không phải là người bình

thường, không cần thiết vì chút việc nhỏ mà náo loạn ồn ào lên, vì vậy kiên

nhẫn chờ một chút.

Đầu tiên đi ra hỏi phòng là một phụ nhân quần áo hoa lệ, dung mạo bình

thường, không phải ai khác, chính là Tương Hải Hoa, tuy nhiên đám người Dữu

Khánh không có nhận ra, cũng chưa từng nhìn gặp được.