Trùng Nhi trước tiên thu dọn tấm ga trải giường, sửa sang cho trật tự, vuốt lại
cho phẳng phiu, khi đêm Dữu Khánh cũng chỉ ngồi đả tọa, không có giày vò gì,
hai ba động tác gã ta đã làm xong, sau đó tiến đến bên cạnh Dữu Khánh, không
hề có ý định đề cập đến việc tiểu sư thúc tới đây.
Nhìn thấy Dữu Khánh đối diện với ánh nắng đang suy tư điều gì đó, Mục Ngạo
Thiết khoanh tay đứng tựa vào tường đợi một hồi, cuối cùng nhịn không được
nói: “Phía bên An Di đã đến đây gõ cửa, hỏi xem hôm nay ngươi có phân phó
chuyện gì không.”
Thực ra, y cũng muốn hỏi xem hôm nay sẽ làm gì.
Mà Dữu Khánh thì đang suy nghĩ về điều này, hắn xoay người lại, nhìn chằm
chằm Mục Ngạo Thiết nói: “Muốn tiếp xúc với nữ nhi của Tương La Sách, cách
tốt nhất… Lão Cửu, còn nhớ mỹ nam kế thực hiện với Liên Ngư không? Ta cảm
thấy đó vẫn là kế sách tốt nhất, có thể thử với Tương Hải Hoa. Chỉ cần giải
quyết được nữ nhân này, muốn làm gì tại Hổ Phách hải này đều thuận lợi.”
Lại cái trò đó? Mục Ngạo Thiết vừa nghe nói tới việc này, sắc mặt lập tức tối
sầm lại, “Muốn thử thì ngươi đi thử đi, ta không thử. Hơn nữa, ta cũng không
phải là mỹ nam gì đó.”
“Đây, ở đây có một cái.” Dữu Khánh bĩu môi về phía Trùng Nhi.
Mục Ngạo Thiết sửng sốt, quay đầu nhìn Trùng Nhi chăm chú, hơi chút quan
sát, mắt y cũng sáng lên, nghĩ lại lúc đó không phải Trùng Nhi cũng dễ dàng
giải quyết nữ nhi A Hoàn của Phượng Tàng Sơn sao.
Cũng nghĩ tới lúc đó lão Thập Ngũ phản đối làm như vậy.
Từ đó có thể nhận ra được, lằn ranh đỏ của môn phái trong mắt người chưởng
môn lão Thập Ngũ này là có thể thay đổi lên xuống bất cứ lúc nào. Cái gọi là
mỹ nam kế đó, tùy thuộc vào việc hắn có cần tới hay không.
Nhưng nghĩ đến việc cần phải cứu tính mạng lão Thất, và cả tính mạng của
chính bọn họ, y cũng gật đầu, “Đúng là có thể thử xem.”
Trùng Nhi há to miệng im lặng, đại khái đã nhận ra được điều gì đó, gã ta đứng
đó liên tục lắc đầu, thể hiện sự phản đối.
Dữu Khánh lập tức ân cần khuyên nhủ: “Trùng Nhi, ngươi đừng có ngại, người
ta còn chưa chắc đã nhìn trúng ngươi chứ. Cho nên, vì để ổn thỏa, ba người
chúng ta cùng nhau tiến lên, nhìn xem cô ta thích người nào. Cô ta thích người
nào, người đó liền chịu trách nhiệm giải quyết cô ta.” Nói đến đây, hắn quay
sang hỏi Mục Ngạo Thiết, “Lão Cửu, ngươi thấy thế nào?”
Cảm nhận đầu tiên của Mục Ngạo Thiết đó là những lời này của lão Thập Ngũ
chỉ là lời hùng biện để thuyết phục Trùng Nhi mà thôi, thứ hai là, y cũng cảm
thấy có tiểu bạch kiểm tuấn tú Trùng Nhi ở đây, sẽ chẳng đến phiên mình dính
tới nữ nhân đó, vì vậy y lập tức gật đầu đồng ý, “Ta cảm thấy có thể.”
Dù nói ra như vậy, trong lòng y ít nhiều có chút cảm giác cổ quái, vì một nữ
nhân, ba người trong một môn phái cùng lên, việc này quả thực hoang đường.
Dữu Khánh lập tức vui vẻ nói với Trùng Nhi: “Trùng Nhi, hai chúng ta đều tán
thành, ngươi sẽ không phản đối chứ?”
Ánh mắt hắn đảo qua hai người bọn họ, một người thân thể cường tráng, cao to
uy vũ, một người tuấn tú thu hút, nữ nhân đó có chọn cũng sẽ chọn một trong
hai người bọn họ, kẻ nửa vời như hắn chắc chắn sẽ không đến lượt.
Theo suy nghĩ của hắn, với tính cách yếu đuối của Trùng Nhi, dưới sự bức ép
như vậy gã ta nhất định sẽ đồng ý.
Nào ngờ, Trùng Nhi không có vội vàng đồng ý, gã ta hỏi ngược lại một câu,
“Công tử, mục đích tiếp cận Tương Hải Hoa có phải muốn thông qua cô ấy
nhằm tiếp xúc với những Hổ phách nữ may mắn còn sống sót kia để tìm hiểu tin
tức phải không?”
Dữu Khánh nhún vai buông tay, “Nếu không thì sao nữa?”
Trùng Nhi yếu ớt nói: “Ban ngày, không phải có thể trả tiền để ghé thăm khu
vực cấm của Hổ phách nữ sao?”
Dữu Khánh trợn mắt nói: “Có một quy định, không phải ngươi không biết, chỉ
có nữ nhân mới có thể đi vào.” Hắn quay đầu lại nhìn về phía dựa tại cửa vào
đích Bách Lý Tâm, “Tùy tiện một ai đó đi vào tham quan, làm sao có thể tùy ý
tìm hiểu được những chuyện đó, việc này còn cần phải bắt đầu từ Tương Hải
Hoa.”
Trùng Nhi bỗng nhiên lấy hết can đảm nói: “Công tử, ta có thể nghĩ cách trà
trộn vào.”
“Ngươi trà trộn vào đó?” Dữu Khánh kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Ngươi là một
nam nhân làm sao trà trộn vào được?”
Trùng Nhi: “Ta có thể cải trang nữ nhân trà trộn đi vào.”
Hai vị sư huynh đồng thời há hốc mồm, Bách Lý Tâm ở tại cửa vào cũng lộ vẻ
kinh ngạc.
Trước tiên, chưa nói tới việc Trùng Nhi có dũng khí thực hiện hay không, cảm
giác đầu tiên của Dữu Khánh đó là không thích hợp, hắn rất nghi hoặc, nhận
thấy tên Trùng Nhi này hôm nay dường như có chút bất bình thường, hắn hoài
nghi nói: “Ngươi giả nữ nhân đi vào đó tác dụng gì, xét về năng lực làm việc,
ngươi còn không bằng Bách Lý, nếu để cho ngươi giả nữ nhân, còn không bằng
để cho Bách Lý, nữ nhân thật sự đi vào.”
Trùng Nhi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Nhưng nữ nhân thích nam nhân a, ta
cảm thấy dùng mỹ nam kế với Tương Hải Hoa, còn không bằng dùng với những
Hổ phách nữ đó. Ta chưa chắc đã hợp với sở thích của Tương Hải Hoa, nhưng
Hổ phách nữ may mắn còn sống sót thì không chỉ có một người, hẳn là sẽ có
người nhìn ta hợp mắt. Cơ hội nhiều hơn hẳn, phải không?
Huống chi, huống chi, nếu sử dụng mỹ nam kế với Tương Hải Hoa, việc thoát
thân sau này sẽ là một vấn đề lớn, còn đối với những Hổ phách nữ đó thì không
cần lo lắng về phương diện này, các nàng cũng không dám bộc lộ việc này.
Công tử, ngươi thấy ta nói có đúng không?”
Sau khi nói xong, ánh mắt gã ta có chút yếu ớt né tránh.
Cái gì? Cái gì? Cái gì vậy chứ?
Vẻ mặt Dữu Khánh, Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm đều rất đặc sắc, cực kỳ
kinh ngạc, hôm nay những lời mạch lạc rõ ràng này, quả thực so với Trùng Nhi
trước đây giống như hai người.
Ba người bọn hắn liên lục quan sát gã ta từ trên xuống dưới, suýt chút nữa hoài
nghi phải chăng có người giả mạo gã ta.
Trước tiên, bất kể những gì Trùng Nhi nói có hợp lý hay không, thật sự không
thể tin nổi Trùng Nhi lại chủ động đề nghị để một mình gã xử lý một quá trình
phức tạp như thế, bắt đầu từ việc chủ động xin xung phong cải trang làm nữ
nhân, sau đó lẻn vào Hải đô tiếp xúc Hổ phách nữ, cuối cùng là thi triển mỹ
nam kế, tìm hiểu thông tin. Quả thực quá sức tưởng tượng.
Dữu Khánh lại nhấc tay vuốt vuốt chút ria mép bên khóe miệng, nhìn kĩ Trùng
Nhi từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ ra sự hoài nghi cực độ, “Trùng Nhi, sau khi
ngươi tới Hổ Phách hải, xác thực rất không thích hợp. Ngươi thành thật nói cho
ta biết, có phải có chuyện gì giấu ta hay không?”
Trùng Nhi lắc đầu như trống bỏi, và đưa ra giải thích, “Trước khi ra ngoài, sư
phụ đã có dặn dò, nói ta cần phải suy nghĩ nhiều hơn về mọi việc, phải trải
nghiệm nhiều hơn, và phải chia sẻ trách nhiệm nhiều hơn với các ngươi. Công
tử, có phải ta đã suy nghĩ quá nhiều hay không?”