“Việc này, một khi sự việc phát sinh, Chu thiếu nhất định sẽ nhận ra được mình
đang bị lợi dụng.”
“Hắn đánh bạc ra nông nỗi như vậy, còn có mặt mũi sống trở về ư? Theo ta
thấy, hắn không bằng lấy cái chết tạ tội cho rồi.”
“Ra tay với hắn có thích hợp không? Thực lực của Ngũ Đỉnh sơn không phải
chuyện đùa.”
“Có thể là hắn đánh bạc thua quá mức, không còn mặt mũi nào để trở về, đã tự
sát trong lúc nghĩ quẩn, cũng có thể là xảy ra xung đột với Thám Hoa lang rồi
chết. Nói chung, có rất nhiều cách chết. Chỉ cần Thám Hoa lang chết đi, một khi
Ngũ Đỉnh sơn điều tra ra cái chết của Thám Hoa lang có liên quan với thiếu
chưởng môn của bọn họ, ngươi cảm thấy Ngũ Đỉnh sơn còn dám tiếp tục điều
tra sao? Bối cảnh của vị Thám Hoa lang đó thậm chí còn ghê gớm hơn, chỉ sợ
Ngũ Đỉnh sơn muốn rũ sạch liên quan cũng không được. Hơn nữa, bên trên đã
nhận đơn hàng, cho nên chúng ta không thể né tránh, không làm cũng phải làm,
ngươi hẳn phải biết rõ, nhóm người chúng ta đã bước lên con đường này rồi, là
không có đường rút lui.”
“Ai!” Hồng Cơ cất tiếng thở dài, “Ta chỉ là không hiểu, tại sao bên trên phải
nhận một đơn hàng không dễ đụng như vậy.”
“Đó không phải là điều chúng ta quan tâm, chúng ta chỉ cần lặng lẽ hoàn thành
tốt công việc, phải làm một cách lặng lẽ không gây tiếng động, không để lại dấu
vết.”
Hồng Cơ đeo chiếc khuyên tai vừa mới tháo ra vào lại…
Bước ra khỏi phòng, Trùng Nhi nhẹ nhàng đóng cửa lại, tận lực rời đi mà không
quấy rầy người trong phòng, Dữu Khánh đang tĩnh tâm tu luyện, không cần gã
ta phải hầu hạ.
Gã ta không phải lặng lẽ rời đi, mà có báo với Mục Ngạo Thiết một tiếng, gã
nói rằng nếu như đã tới đây, lại còn mất một khoản tiền lớn như thế, vậy thì
không thể đến vô ích, phải đi dạo một vòng quanh Tri Hải các này.
Xét thấy gã chỉ ở bên trong Tri Hải các, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì, Mục
Ngạo Thiết chỉ căn dặn mấy câu, bảo gã ta cẩn thận, không nên đi xa, đừng có
rời khỏi Tri Hải các.
Gã ta cũng không có ý định rời khỏi Tri Hải các, một mình đi dạo loanh quanh
bên trong các, khi đi tới một nơi hẻo lánh, gã ta lựa chọn một cái cửa sổ, nhìn về
nơi ánh đèn lờ mờ xa xa trên đảo chính, yên lặng ngóng nhìn thật lâu, không
biết nghĩ tới cái gì, viền mắt gã đỏ lên, trong mắt lấp loáng ngấn lệ.
Đột nhiên, có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên ở phía sau, gã ta bỗng nhiên
quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một người không nhanh không chậm bước xuống
cầu thang hành lang.
Lúc đầu, khi nhìn thấy người đến, gã ta còn tưởng rằng mình nhìn lầm, nhấc tay
lau nước mắt, mở to hai mắt nhìn kỹ nam tử tuấn tú đi tới, khuôn mặt rất quen
thuộc, rồi gã nhịn không được thất thanh thốt lên: “Sư phụ?”
Người tới không phải ai khác, chính là tiểu sư thúc Chu Tân Nguyên.
Tiểu sư thúc dựng thẳng ngón tay lên môi, ra hiệu đừng có lớn tiếng như vậy, y
đi tới bên cạnh gã ta, quan sát ngoài cửa sổ, hỏi: “Nhìn cái gì vậy?”
Trùng Nhi liên tục lắc đầu, “Không nhìn gì cả, chỉ là nhìn loanh quanh mà thôi.
Sư phụ, sao người lại tới đây?”
Điều khiến gã ta cảm thấy càng nghi hoặc chính là, tới cũng không sao, nhưng
làm sao lại biết được mình ở nơi này?
Tiểu sư thúc không trả lời gã, mà quay đầu vào mắt gã, hỏi: “Ngươi khóc ư?”
Trùng Nhi cuống quýt lắc đầu, “Không phải, gió biển thổi bụi vào trong mắt
con.”
Sau đó, gã chớp chớp đôi mắt sáng ngời, và nở nụ cười má lúm đồng nhè nhẹ,
như muốn nói ta không sao.
Tiểu sư thúc khẽ gật đầu, lại quay nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, buông tiếng thở
dài nói: “Trùng Nhi, nếu như có chuyện gì, nhất định phải nói cho sư phụ biết,
bất kể vấn đề lớn đến đâu, sư phụ đều sẽ nghĩ cách giúp ngươi giải quyết.
Ngươi không phải chỉ lẻ loi một mình, chúng ta đều là người nhà của ngươi, đều
sẽ giúp ngươi, hiểu chưa?”
Trong ánh mắt Trùng Nhi hơi có chút bối rối, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Sư phụ,
con không sao, con thật sự không có chuyện gì.”
“Được rồi, không có chuyện gì thì tốt, ta trái lại có chút việc muốn dặn dò
ngươi đi làm…”
Cùng lúc đó, bên trong đại sảnh tầng một Tri Hải các, Nam Trúc đang giao tiếp
với nhân viên đại sảnh, gã khoa tay múa chân mô tả hình dạng đám người Dữu
Khánh, hỏi thăm xem bọn hắn có tới đây hay không.
Đừng nói là nhân viên đại sảnh chưa từng nhìn thấy, cho dù có biết cũng sẽ
không tiết lộ chuyện riêng tư của khách.
Cuối cùng, sau khi dạo qua một vòng quanh tầng một, Nam Trúc thấy chi phí
nơi này quá cao, gã chỉ có thể phất tay áo rời đi mà không có chút thu hoạch
nào.
Bước ra bên ngoài, đối diện với biển rộng, gã cất tiếng thở dài bất đắc dĩ, với
cách tìm kiếm như thế này, chính gã cũng không biết phải tìm đến khi nào mới
có thể tìm được, mấu chốt là gã không thể công khai lộ liễu người mình muốn
tìm chính là Thám Hoa lang đại danh đỉnh đỉnh.
Nếu đã không có ai tại nơi này biết được đám người Dữu Khánh đã tới, gã tự
nhiên sẽ không thể công khai.
Không nỡ bỏ tiền vào ở trong Tri Hải các, gã đảo mắt nhìn xung quanh, trong
lúc đang suy nghĩ xem đêm nay nên nghỉ chân ở đâu, ánh mắt gã chợt dừng lại
tại một hàng hải thuyền neo đậu nơi bến tàu, những lá cờ thêu hoa văn vàng kim
cắm trên thuyền chính là cờ của Bích Hải Thuyền Hành, gã nghĩ đến người
quen cũ Hữu Lăng La, cũng nghĩ đến nơi này chính là địa bàn của Bích Hải
Thuyền Hành.
Gã lập tức bước nhanh về phía đó, định nhờ Bích Hải Thuyền Hành hỗ trợ tìm
xem, nhưng đi không được mấy bước gã chợt dừng lại lắc đầu, cuối cùng vẫn là
thay đổi phương hướng rời đi.
Không phải chưa từng bị tác hại vì việc bộc lộ thân phận, bất kể như thế nào, ít
nhiều gã cũng đã học được một chút bài học, để cho Bích Hải Thuyền Hành biết
lão Thập Ngũ đã tới đây, chẳng khác nào công khai bộc lộ tung tích của đám
người lão Thập Ngũ.
Quay đầu lại nhìn Tri Hải các cao chót vót, gã xoay người thay đổi phương
hướng lang thang…
Trung tâm của hòn đảo chính lớn nhất Hổ Phách hải, một nơi nằm trên sườn núi
cao nhất, được bao quanh bởi rừng cây và bức tường cung điện, ánh đèn nơi này
không có sáng ngời rực rỡ như phố xá bên ngoài, cũng không có sự ồn ào náo
nhiệt như phố xá, ở đây rất yên tĩnh.
Nơi này chính là cung thành của Nữ Nhi quốc trước đây, Hải đô.
Tương Hải Hoa cưỡi phi kỵ từ trên trời lao xuống, trực tiếp đáp xuống bên
trong cung thành, thị vệ nhìn thấy là cô ta, nhanh chóng lại biến mất.
Tại nơi này, cô ta không có kiêng kỵ gì, trực tiếp xông vào trong một căn nhà
ánh đèn sáng trưng.
Một lão già gầy gò với khuôn mặt có phần tương tự cô ta đang vuốt chòm râu
tản bộ xung quanh một khối san hô màu đỏ như máu, cao hơn người, thỉnh
thoảng lại khoa tay làm động tác, hình như tính toán thực hiện cải tạo gì đó.
Người này không phải ai khác, chính là phụ thân của cô ta, Tương La Sách.
“Cha, đêm hôm khuya khoắt như vậy còn gọi con tới đây làm gì?” Trong giọng
nói của Tương Hải Hoa có chút không vui, đang quấn quít bên nam nhân, đột
nhiên bị quấy rầy, tâm tình có thể tốt mới là lạ.
Tương La Sách nhìn chằm chằm khối san hô hừ một tiếng, “Xem ra tên tiểu
bạch kiểm đó rất hợp ý con.”
Ánh mắt Tương Hải Hoa lấp lóe, cô ta đã biết việc này không thể giấu giếm
được phụ thân của mình, lập tức cất lời cảnh cáo: “Chuyện riêng của con, con tự
có cách làm của mình, cha đừng có ca thiệp.”
Tương La Sách véo chòm râu, ngước đầu nhìn khối san hô, lẩm bẩm như tự nói
với mình: “Con không phải là con nít, cũng không phải hoàng hoa khuê nữ, ta
chẳng muốn quan tâm tới mấy chuyện nam nữ hoan ái của con, miễn con cam
tâm tình nguyện là được. Nhưng, có một số việc ta vẫn phải nhắc nhở con, nam
nhân tuấn tú đều không đáng tin cậy. Con có biết gì về hắn không?”
Tương Hải Hoa: “Đại hôm khuya khoắt gọi con tới đây là để nói việc này sao?”
Tương La Sách hất hất cằm về phía chiếc bàn trong phòng, “Con tự xem đi.”
Tương Hải Hoa không hiểu có chuyện gì, nhưng vẫn đi về phía bàn, sau khi đến
gần, cô ta nhìn thấy trên bàn đặt hai tờ giấy, cô ta cầm lên xem, dần dần vẻ mặt
trở nên nghiêm túc, nội dung trên giấy chính là chi tiết về nam nhân mà cô ta
đang hoan hảo hiện tại.
Tương La Sách cất lên giọng nói quái dị, “Bạch Thương Thủy, hãy xem đi,
những nữ nhân hắn tìm tới đều là người có tiền, có chứng cứ rõ ràng có thể tra
được thì đã có mấy người. Một kẻ dựa vào ngoại hình khắp nơi ăn cơm nhuyễn,
lá gan trái lại không nhỏ, vậy mà dám có ý đồ với nữ nhi của ta.”
Tương Hải Hoa hít một hơi thật sâu, cất giọng khó chịu nói: “Hắn không có
mưu cầu con cái gì, thậm chí còn chủ động chi tiêu vì con.”
Tương La Sách lập tức quay đầu lại nhìn cô ta, “Muốn lấy cái gì thì phải cho
trước đã. Lý lẽ này còn cần ta dạy cho con sao? Con mê muội đầu óc rồi à?”
Tương Hải Hoa ném tờ giấy xuống, xoay người cất bước rời đi, “Con đã nói rồi,
con có cách làm của con. Nếu không có chuyện gì khác, con về trước đây.”
“Đứng lại!” Tương La Sách quát nhẹ một tiếng. Cô ta dừng lại, nhưng đưa lưng
về phía lão ta.
Tương La Sách chắp tay sau lưng đi tới bên cạnh cô ta, nhẹ giọng nói: “Triêu
Dương công chúa đã cải trang vào ở trong Tri Hải các. Có một số việc cần con
phối hợp làm việc.”
Tương Hải Hoa sửng sốt, sau đó xoay người nhìn lão ta, “Triêu Dương công
chúa? Phối hợp làm việc? Chuyện gì chứ?”
Tương La Sách mặt không biểu cảm nói: “Tới vì Thám Hoa lang. Cô ta có ý với
Thám Hoa lang, nhưng Thám Hoa lang chưa chắc đã có hứng thú, cho nên cần
phải có người phối hợp, bất kể có thể tình đầu ý hợp hay không, tại Hổ Phách
hải này, hai người bọn họ chỉ có thể có một kết quả, gạo nấu thành cơm!”