Bán Tiên

Chương 1222: Chỉ có thể có một kết quả (1)




Hắn vừa giơ thẻ bài, cả đám người lập tức đều nhìn hắn chằm chằm, hiển nhiên

đều rất kinh ngạc, không phải chỉ đến xem thôi sao? Tại sao lại nhảy ra đấu giá

rồi chứ.

Mục Ngạo Thiết cau mày, đại khái đã đoán được hắn muốn mua một chút tài

nguyên tu luyện, nhưng khoản tiền này tính cho người nào? Y vươn tay tới nắm

lấy tay áo của Dữu Khánh, vừa là nhắc nhở, vừa là yêu cầu giải thích.

Dữu Khánh nghiêng về phía y, thì thầm một câu, “Giấy và bút mực đều không

tốn bao nhiêu tiền.”

Mục Ngạo Thiết nghe vậy liền hiểu rồi, chữ của ta đáng giá như thế, ngươi còn

sợ thiếu tiền của ngươi hay sao? Vì vậy y buông lỏng tay áo hắn ra.

Nam tử râu ria và nữ tử váy lụa đỏ ở bên cạnh cũng đầy ngạc nhiên nhìn hắn.

Tiểu sư thúc ở trong sương phòng nở nụ cười.

Tương Hải Hoa thì có vẻ không hiểu lắm.

“Một trăm triệu bốn ngàn chín trăm năm mươi lăm vạn, còn có ai tăng giá hay

không?”

Trong lúc Dữu Khánh chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ phải tăng giá thêm mấy lượt thì lại

không có bất kỳ ai tại hiện trường có phản ứng gì, người giơ thẻ bài đầu tiên

nhìn thấy có người ra giá, hiển nhiên trực tiếp từ bỏ, người chủ trì cuối cùng chỉ

có thể tuyên bố món hàng thuộc về Dữu Khánh.

Dữu Khánh vẫn có một chút cao hứng, một lần tiết kiệm được mấy chục vạn.

Nam tử râu ria ở bên cạnh nghiêng về phía hắn, cười nói: “Chúc mừng.”

“Chỉ là hàng hóa trên thị trường, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới, chỉ

là chiếm một chút lợi nhỏ mà thôi.” Dữu Khánh trông rất khiêm tốn và lễ độ,

hắn đã sớm muốn bắt chuyện với đối phương, lúc này thấy đối phương chủ

động nói chuyện, hắn liền nhân cơ hội này hỏi: “Nghe nhị vị nói chuyện liền

biết nhị vị rất không tầm thường, cũng biết rõ ràng nguồn gốc vật phẩm đấu giá

nơi đây, không biết nhị vị là thần thánh phương nào?”

Nam tử râu ria cười ha hả nói: “Tại hạ là Hoắc Lãng, ‘Tĩnh Viễn thuyền hành’

tại Hổ Phách hải này là do tại hạ quản lý.” Gã lại chỉ vào nữ tử váy lụa đỏ ở bên

cạnh, “Đây là tùy tùng của ta, Hồng Cơ.”

Nữ tử váy lụa đỏ hơi khom người thể hiện chào hỏi.

Dữu Khánh hoàn toàn chưa bao giờ nghe nói tới nhưng vẫn thể hiện ra vẻ mặt

ngưỡng mộ đã lâu, “Thì ra là chưởng sự của ‘Tĩnh Viễn thuyền hành’, thật là

kinh doanh lớn, thất kính thất kính.”

Nam tử râu ria tự xưng Hoắc Lãng xua tay nói: “Đâu có kinh doanh gì lớn đâu,

chẳng qua là nhặt nhạnh một chút mối hàng nhỏ mà ‘Bích Hải Thuyền Hành’

chướng mắt để kiếm cơm ăn mà thôi. Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại

danh của huynh đài.”

Dữu Khánh nói: “Tại hạ Dữu Khánh.”

“Dữu Khánh?” Hoắc Lãng ngạc nhiên hơi khựng lại một chút, rồi cười ha hả

nói: “Nghe nói vị Thám Hoa lang gần đây tiếng tăm nổi như cồn kia, bây giờ

đối ngoại hình như cũng tự xưng mình là ‘Dữu Khánh’ gì đó, sẽ không phải

chính là huynh đài chứ?”

Dữu Khánh mặc dù trong lòng có đắc ý, nhưng bởi vẫn chưa biết rõ về đối

phương, nên chỉ khiêm tốn đáp lại: “Trùng hợp cùng tên mà thôi.”

Hoắc Lãng phe phẩy chiết phiến gật đầu, đúng vào lúc này vật phẩm đấu giá

tiếp theo đã được đưa lên, bắt đầu được đấu giá, tiếng nói ồn ào của người chủ

trì cất lên, hai người liền ngừng mấy lời khách khí tại đây, không nói tiếp nữa,

chuyên tâm xem diễn biến đấu giá.

Toàn bộ buổi đấu giá kéo dài không đến một canh giờ thì kết thúc. Khi tan cuộc,

Dữu Khánh được người của phòng đấu giá mời đi tính tiền, hơn một trăm triệu

cứ như vậy ra đi không trở lại.

Trong Tri Hải các có rất nhiều trò giải trí, không chỉ có bán đấu giá và sòng bạc,

chay mặn gì đều rất đầy đủ, chỉ cần có tiền.

Dữu Khánh vốn cũng muốn đi mở mang kiến thức, nhưng bởi vì có người muốn

ám sát hắn, trời đêm trời tối không tiện chui rúc vào mấy nơi hỗn loạn như vậy,

hơn nữa hắn nóng lòng thể nghiệm hiệu quả của Nghiễm Linh đan, nên quyết

định về phòng.

Trở về phòng, sau khi khoanh chân ngồi xuống trên giường, hắn lấy chiếc bình

bạc đấu giá kia ra, đổ ra một viên thuốc sáp, bóp vỡ ra, bên trong là một viên

thuốc bóng loáng màu trắng bạc, tựa như được một lớp thủy ngân bao bọc, mặt

ngoài thậm chí có đan khí lờ mờ quấn quanh, nhìn qua chính là loại cấp bậc tiên

đan.

Hắn nghe tiểu sư thúc từng sử dụng cả Nghiễm Linh đan và tiên đào nói rằng,

linh khí ẩn chứa trong một viên Nghiễm Linh đan có thể tương đương với

khoảng một trăm quả tiên đào.

Cũng không biết phải sử dụng bao nhiêu viên Nghiễm Linh đan mới có thể đẩy

tu vi của mình lên tới Thượng Huyền đỉnh phong, mới có thể giúp mình có cơ

hội chạm đến ngưỡng cửa Cao Huyền, một viên Nghiễm Linh đan mất ba nghìn

vạn lượng, để chạm được đến ngưỡng cửa Cao Huyền, đó sẽ là một con số kinh

khủng, một tông môn bình thường cho dù cố gắng hết sức cũng chưa chắc có

thể đáp ứng được, từ đó có thể thấy, để xuất hiện được một cảnh giới Cao

Huyền là chuyện khó như thế nào.

Cho dù đắt đến đâu, hắn vẫn là thả viên Nghiễm Linh đan trong tay vào miệng,

nuốt xuống.

Đến hiện tại hắn vẫn còn chưa thể kiểm soát được chiêu mười tám kiếm hợp

nhất, cần phải nhanh chóng gia tăng tu vi mới có thể khống chế, đó chính là bản

lĩnh giữ mạng, tốn một khoảng tiền lớn nhưng đáng giá.

Linh đan nuốt xuống bụng, sau một chút vận công luyện hóa, linh khí nồng đậm

tỏa ra bao phủ toàn thân làm cho hắn cảm thấy rất thoải mái, hắn lập tức tĩnh

tâm ngưng thần luyện hóa hấp thu…

Sau khi trở về phòng, Hoắc Lãng chắp tay sau lưng đi qua đi lại.

Không biết gã đang suy nghĩ cái gì, Hồng Cơ đi tới trước bàn trang điểm, vừa

tháo trang sức vừa nói ra: “Ta đi tắm trước đây.”

Hoắc Lãng chợt quay đầu gọi lại, “Không cần tắm vội, ngươi đi sắp xếp người

tìm tên Chu thiếu của ‘Ngũ Đỉnh sơn’ kia trước đi.”

Vừa mới tháo ra một chiếc bông tai, Hồng Cơ sửng sốt, xoay người đi tới, ngạc

nhiên hỏi: “Tìm hắn làm gì?”

Hoắc Lãng nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy hôm nay vị

Thám Hoa lang đó đến phòng đấu giá để làm gì?”

Hồng Cơ suy nghĩ một chút, rồi trả lời: “Nhìn chung, có lẽ hắn là đến xem náo

nhiệt, tình cờ nhìn thấy thứ mình muốn, liền thuận tiện đấu giá mua lấy.”

Hoắc Lãng: “Không sai, hắn vốn là đi xem náo nhiệt, vì sao đột nhiên tham gia

đấu giá? Chính là bởi vì đó là thứ hắn cần, cái gì là thứ hắn cần?”

Hồng Cơ khó hiểu, “Không phải hắn đã đấu giá Nghiễm Linh đan sao?”

Hoắc Lãng: “Trên thị trường có thiếu Nghiễm Linh đan không?”

Hồng Cơ: “Thứ này không thiếu, được niêm yết giá rõ ràng, chỉ cần có tiền là

có thể mua được. Lần này chẳng phải vì giá đấu giá rẻ hơn một ít sao?”

Hoắc Lãng quay người lại đối mặt với cô ta, “Chi tiết ở tại điểm này, hắn không

có hứng thú gì với những thứ khác, chỉ có hứng thứ với Nghiễm Linh đan giá

rẻ. Nếu như vị Chu thiếu đó có thể cung cấp lượng lớn Nghiễm Linh đan giá rẻ

hơn cho hắn, ngươi nói xem, hắn có động tâm hay không?”

Hồng Cơ ngập ngừng nói: “Nhìn như là một lỗ hổng, nhưng chỉ sợ chưa chắc là

vậy.”

Hoắc Lãng: “Nếu có khả năng là một lỗ hổng, vậy thì không ngại thử chút xem

sao, dù sao cũng không mất gì cả. Xác định tên Chu thiếu đó thua rất đậm trong

sòng bạc chứ?”

“Nghe nói hắn đúng là thua đỏ cả mắt, với thân phận thiếu chưởng môn Ngũ

Đỉnh sơn của hắn, nếu không đến mức độ nhất định là không mất mặt mũi đi

bán đan dược giảm giá.”

“Đây là cơ hội cho chúng ta lợi dụng. Chúng ta không tiện động thủ với Thám

Hoa lang ở trên đảo, Tương La Sách có quá nhiều tai mắt, rất dễ bị phát hiện.

Nếu để bị phát hiện, chúng ta sẽ chết rất thảm. Hãy để tên Chu thiếu đó làm thử

xem đi. Chỉ cần Thám Hoa lang mắc câu, hãy nói tên Chu thiếu đó dụ hắn ra

biển.”