“Sáu trăm năm mươi vạn, sáu trăm năm mươi vạn, còn có ai tăng giá nữa hay
không?”
Người chủ trì liên tục hỏi lui hỏi tới mấy lần, sau khi xác nhận không còn ai
tăng giá nữa, cuối cùng đưa ra quyết định, chỉ về phía nữ nhân quyến rũ ngồi
bên cạnh nam tử râu ria quyết định là người cuối cùng mua được, mọi người
đều quay đầu nhìn cô ta.
Ở trong phòng riêng, tiểu sư thúc bình tĩnh quan sát, lạnh nhạt nhìn chằm chằm
nam tử râu ria ngồi bên cạnh Dữu Khánh. Nhìn thấy Dữu Khánh cuối cùng nhịn
không được đã chủ động bắt chuyện, y lại nhấc quạt chọc chọc vào Ấn đường
của mình, hơi nghiêng đầu, vành tai khẽ động, như là nghiêng tai lắng nghe.
“Huynh đài, bỏ ra mấy trăm vạn mua một bức chữ, có đáng giá không?” Dữu
Khánh chủ động hỏi thăm nam tử râu ria.
Nam tử râu ria mỉm cười, không có phủ nhận mình là người làm chủ để nữ nhân
quyến rũ kia ra giá, xòe chiết phiến ra, chỉ vào mấy chữ “Thanh phong dần tới”
trên mặt quạt, giải thích đơn giản: “Mỗi người một sở thích mà thôi.”
Dữu Khánh à một tiếng, gật đầu thể hiện đã hiểu.
Rất nhanh, bức thư pháp đó được gỡ xuống, vật phẩm đấu giá thứ hai được đưa
lên.
Một cái hộp đặt trong một cái khay, khi nắp hộp vừa mở ra, lập tức có ánh sáng
đỏ mờ mờ tỏa ra, toàn bộ đài đấu giá tựa như được bao phủ trong một màn
sương mù màu đỏ, trên miếng vải đệm là một viên bảo châu đỏ bóng.
“Một viên Hồng vân châu, giá khởi điểm một trăm triệu, một lần nâng giá năm
trăm vạn.”
Lần này người chủ trì không có giới thiệu làm nóng bầu không khí như lúc bắt
đầu, mà trực tiếp phất tay ra hiệu cho mọi người đang ngồi đây, biểu thị đã có
thể bắt đầu đấu giá.
Nhưng hiện trường tương đối yên tĩnh, một hồi lâu vẫn không có ai hưởng ứng.
Mà Dữu Khánh thì dựng thẳng lỗ tai lên, bởi vì nữ nhân váy lụa đỏ quyến rũ
đang giới thiệu cho nam tử râu ria, “Thực ra đó chính là yêu đan của một con
Hải yêu, có tác dụng như thuốc, nhưng giá trị không cao như thế, điểm đặc thù
chính là có thể tỏa ra hồng quang. Trước đây, trên ngọn hải đăng ở khu vực đảo
đá ngầm cách đây nghìn dặm về phía tây có một viên tương tự, dùng để dẫn
hướng cho tàu thuyền, nhưng sau đó đã bị đánh cắp, không biết có phải là viên
trước mắt này hay không. Đến nay, tạm thời vẫn chưa phát hiện ra được tác
dụng nào khác của Hồng vân châu.”
“Tốt, có người ra giá một trăm triệu, một trăm triệu, có ai tăng giá nữa hay
không?”
Người chủ trì hỏi liên tục mấy lần, nhưng không còn ai tham gia đấu giá, vì vậy
gõ búa quyết định, vật phẩm đấu giá thứ hai đã có chủ.
Tiếp theo sau đó, vật đấu giá thứ ba được đưa lên. Đó là một thanh bảo kiếm tên
là “Diệu Tuyết”, giá khởi điểm cũng là một trăm triệu. Lần này đấu giá diễn ra
kịch liệt, liên tục có người giơ cao thẻ bài ra giá, giá cả một mực tăng cao.
Mấy người Dữu Khánh chỉ ngồi xem náo nhiệt, bảo kiếm mặc dù tốt, nhưng bỏ
ra hàng trăm triệu để đấu giá nó, rất không phù hợp với quan điểm chi tiêu của
bọn hắn, bọn hắn cũng không quan tâm cuối cùng hoa rơi vào nhà ai. Dù sao,
chuyến này đến đây bọn hắn cũng không có dự định đấu giá thứ gì, chỉ đến mở
rộng tầm mắt.
Những vật phẩm đấu giá sau đó, món nào cũng đấu giá từ mấy nghìn vạn hoặc
hơn trăm triệu trở lên.
Sau khi nhìn xem mấy cuộc đấu giá, Dữu Khánh phát hiện ra rằng bức thư pháp
của mình có giá khởi điểm thấp nhất ở đây, so với những món khác, thậm chí
giá còn thấp đến mức đáng thương. Hắn có phần bất mãn quay sang than thở
với Mục Ngạo Thiết ở một bên, “Bách tính thế tục, có nhà, một lượng bạc là có
thể sống được một năm.”
Ngụ ý rất rõ ràng, so với nơi đây, hở một chút là hơn trăm triệu.
Nam tử râu ria hơi quay đầu liếc hắn một cái, nhưng không có nói lời nào.
Ngược lại, có một nam nhân ngồi phía trước quay đầu lại nhìn một cái, đưa
lưng về phía hắn cười ha hả nói: “Dù sao phải có người trồng trọt để cung cấp
lương thực, dù sao cũng phải có người dệt vải may áo ta, dù sao cũng phải có
người pha trà chế trà cho chúng ta, chẳng lẽ chúng ta phải làm những công việc
vụn vặt đó sao? Những người trong thế tục đó chỉ là lao công sản xuất một số
vật tư cơ bản mà thôi, không khác gì trâu bò, có thể tiếp tục sinh tồn đã là rất
tốt, nếu ai cũng có tiền, vậy ai sẽ làm những việc vặt đó?”
Dữu Khánh hơi cau mày, nhưng vẫn không có tranh luận gì với đối phương, hơn
nữa, tại trường hợp này cũng không thích hợp.
Khi cuộc đấu giá đến vòng thứ bảy, một chiếc bình bạc nhỏ được đưa lên đài
đấu giá, người chủ trì nói: “Năm viên Nghiễm Linh đan, giá khởi điểm một
trăm triệu bốn ngàn chín trăm chín mươi lăm vạn, mỗi lần tăng năm vạn.” Nói
xong, gã phất tay ra hiệu mọi người đã có thể bắt đầu đấu giá.
Dữu Khánh thoáng sửng sốt, một thứ được niêm yết giá công khai trên thị
trường, vậy mà lại được cầm đến đây bán đấu giá ư?
Hắn hơi nhẩm tính một chút, giá thị trường một viên Nghiễm Linh đan là ba
nghìn vạn, tính ra, giá đấu giá khởi điểm của năm viên này rẻ hơn một vạn mỗi
viên.
Nam tử râu ria ở bên cạnh cũng có chút hiếu kỳ, “Tại sao Nghiễm Linh đan
cũng được lấy ra bán đấu giá vậy chứ?”
Nữ nhân váy lụa đỏ quyến rũ hạ thấp giọng nói: “Sòng bạc dưới lầu, vị Chu
thiếu kia của ‘Ngũ Đỉnh sơn’ bị thua quá nhiều, đã không còn tiền, bên này
cũng không cho mượn, thua đỏ mắt, mọi thứ trên người có thể bán được đều đã
bắt đầu được lấy ra bán.”
Nam tử râu ria à một tiếng.
Ngũ Đỉnh sơn? Dữu Khánh ngưỡng mộ nó đã lâu, đây chính là môn phái luyện
đan đại danh đỉnh đỉnh đứng đầu Tu hành giới, trong môn phái tụ tập không ít
Đại dược sư tiếng tăm lừng lẫy.
“Giá khởi điểm một trăm triệu bốn ngàn chín trăm chín mươi vạn, mỗi lần tăng
năm vạn.”
“Giá khởi điểm một trăm triệu bốn ngàn chín trăm tám mươi lăm vạn, mỗi lần
tăng năm vạn.”
Thấy mãi vẫn không có người nào giơ thẻ bài đấu giá, người chủ trì không
ngừng hạ thấp giá khởi điểm. Đây là một loại tình huống tương đối đặc thù, là
bởi vì kèm theo kinh doanh sòng bạc.
Tuy nhiên, những người có thể tới đây tham gia đấu giá, hoặc nói cách khác là
người có thể sử dụng được Nghiễm Linh đan, căn bản không có ai quan tâm đến
một chút giảm giá ít như vậy.
Thế nhưng luôn luôn đánh xuống đi còn là ưỡn khả quan.
Khi giá khởi điểm hạ đến một trăm triệu bốn ngàn chín trăm năm mươi vạn thì
có người giơ thẻ bài.
Giọng nói của người chủ trì không biết là trút được gánh nặng hay là hưng
phấn, “Một trăm triệu bốn ngàn chín trăm năm mươi vạn, có ai tăng giá hay
không?”
Dữu Khánh nhìn về phía người giơ thẻ bài, âm thầm rủa mấy câu, hắn vậy mà
cũng cầm lấy thẻ bài trên bàn trà giơ lên.
Không còn cách nào, hắn mới đột phá đến Thượng Huyền, tu vi cảnh giới này
vẫn còn rất trống rỗng, lại không có tiên đào để tăng lên, hắn đã dự định mua
một chút Nghiễm Linh đan trợ giúp cho tu vi của mình, bây giờ có giá rẻ đương
nhiên là muốn mua, có thể tiết kiệm tiền tại sao lại từ chối?
Thấy giá một mực liên tục giảm xuống, hắn đang rất vui mừng, dự định ngồi
chờ giá cả xuống thấp nhất có thể, ai ngờ một con rệp bất chợt chạy ra làm hỏng
việc, ép hắn không thể không tăng giá lên lại.