Bán Tiên

Chương 1220: Đấu giá (1)




Một người không biết xấu hổ, một người ngượng ngùng nhút nhát, cuối cùng

người sau không lay chuyển được người trước, đành phải ghé vào bên tai y nhỏ

giọng gọi, “Phu quân.”

Danh không chính ngôn không thuận, cô ta cất tiếng gọi mà trong lòng xấu hổ,

sự vô liêm sỉ của người này làm cho cô ta cảm thấy kích thích.

Tiểu sư thúc cười ha hả lại kéo cô ta vào trong lòng, tùy ý đùa nghịch như cơm

trong đĩa.

Khi chỗ ngồi trong phòng đấu giá được lấp đầy gần chín mươi phần trăm thì

cuộc đấu giá chính thức bắt đầu, đến lúc đó đôi nam nữ anh anh em em trong

phòng riêng trên lầu mới ngừng rối loạn.

Tương Hải Hoa đè tay y lại, “Đấu giá đầu tiên chính là bức chữ Thám Hoa lang

của ngươi, để xem có thể bán được với giá bao nhiêu.”

Tiểu sư thúc vỗ vào eo cô ta, “Cái gì mà của ta, đã nói cho ngươi, đương nhiên

chính là của ngươi.”

Hai người quen biết nhau cũng chính từ bức thư pháp mà bọn họ đang nói tới.

Gần đây, tiếng tăm của vị Thám Hoa lang đó vọt tăng tại Tu hành giới, ngay cả

là Tương Hải Hoa, vốn bình thường không có cảm giác gì đối với thư pháp hay

hội cũng trở nên có hứng thú, vì vậy cô ta đã cho thủ hạ đi tìm kiếm, muốn nhìn

xem văn võ song toàn đến cùng là như thế nào, nhưng trong thời gian ngắn quả

thực là khó thể tìm được.

Đúng vào lúc đó, thủ hạ của Tương Hải Hoa tình cờ lại biết được trong tay tiểu

sư thúc có một bức, bọn họ liền tìm đến hỏi mua.

Nhưng trả bao nhiêu tiền tiểu sư thúc đều không chịu bán, y hoài nghi bọn họ

giả mạo thủ hạ của Tương Hải Hoa, y nói rằng nếu thực sự là Tương Hải Hoa

muốn, y có thể tặng, không cần tiền.

Vì vậy, Tương Hải Hoa đã xuất hiện để gặp y, chỉ vừa gặp mặt, Tương Hải Hoa

rõ ràng rất kinh ngạc, với sự tuấn tú và hào hoa của tiểu sư thúc, chỉ cần là nữ

nhân không mù đều sẽ có cảm xúc, cho dù mặt ngoài biểu hiện bình tĩnh nhưng

trong lòng là muốn gặp lại, nhiều lần qua lại liền biến thành tình cảnh trước mắt

này.

Cái gì mà của ngươi của ta, Tương Hải Hoa không có tranh luận với y về việc

này, cô ta hỏi y: “Có biết lúc nãy ta tới phía trước đứng cúi đầu nhìn xuống dưới

là đang cái gì hay không?”

Tiểu sư thúc: “Dù sao không phải đang nhìn ta, nàng lại nhìn trúng nam nhân

khác hay sao? Ta khuyên nàng không nên quá đa tình.”

“Đi chết đi.” Tương Hải Hoa mắng một tiếng, sau đó cười nhẹ nói: “Nói cho

ngươi biết một bí mật, hiện tại, vị Thám Hoa lang một kiếm bình Tam Tiên bảo

kia đang ở trong phòng đấu giá này.”

“Hả?” Tiểu sư thúc lộ ra vẻ rất kinh ngạc, ngẩng đầu lên xuống nhìn khắp nơi

xung quanh, “Đâu? Ở đâu? Hắn là người nào?”

Tương Hải Hoa chỉ về phía Dữu Khánh đang ngồi xa xa phía dưới, “Hắn kìa!

Có nhìn thấy không, người có chút ria mép trên miệng.”

Tiểu sư thúc thuận theo hướng tay chỉ, sau khi khóa chặt mục tiêu thì nghi hoặc

hỏi: “Nhìn không giống là người văn võ song toàn. Nàng làm sao có thể khẳng

định là hắn?”

Tương Hải Hoa: “Không thể đánh giá người ta qua tướng mạo. Đó chính là hắn

không có gì phải nghi ngờ. Lúc đầu ta cũng không biết hắn, sau khi hắn vào ở

trong này, cha ta ở bên kia mới nói người gửi tin tới đây, nói ta hãy theo dõi

nhất cử nhất động của hắn. Ta hỏi thăm tình huống, lúc đó mới biết vị Thám

Hoa lang này đã tới Hổ Phách hải, hơn nữa còn vào ở tại Tri Hải các của ta.”

“Thì ra là thế.” Tiểu sư thúc như chợt bừng tỉnh hiểu ra, rồi bỗng nhiên có vẻ

khó hiểu, hỏi: “Cha nàng và hắn có thù oán gì hay sao? Nếu không, theo dõi hắn

mà làm gì?”

Tương Hải Hoa: “Cha ta không có hứng thú với hắn, là bên trên…” Nói đến

đây, cô ta dường như ý thức được không thích hợp, lập tức chuyển hướng câu

chuyện, “Dù sao cũng không có liên quan gì với chúng ta. Không biết khi nhìn

thấy chữ của mình được đem ra đấu giá, vị Thám Hoa lang này sẽ có phản ứng

như thế nào.”

Tiểu sư thúc cũng thức thời không có tiếp tục truy hỏi cho ra ngọn nguồn,

chuyển sang nói chuyện trên trời dưới đất với cô ta.

Xung quanh đã không còn có người khác, Tương Hải Hoa cũng không còn vẻ

kiêu ngạo cao cao tại thượng kia, chỉ giống như một tiểu nữ nhân bình thường

nép sát vào người tiểu sư thúc, có vẻ rất hưởng thụ cảm giác này.

Trên bục đấu giá, sau một hồi giới thiệu mở đầu, người chủ trì chính thức tuyên

bố vật phẩm đấu giá đầu tiên, “Gần đây giới Tu hành bàn tán nhiều nhất là điều

gì, chắc hẳn không cần tại hạ nhắc nhở, vị Thám Hoa lang đó thực sự là không

lên tiếng thì thôi, vừa cất tiếng mọi người đều kinh ngạc, văn võ song tuyệt,

khiến bao nhiêu người chỉ có thể hướng tới mà không thể đạt được.”

Nghe được lời này, Dữu Khánh đang ngồi ở đây hơi nhếch khóe miệng, lộ ra nét

mỉm cười, có phần khó thể giấu được một chút đắc ý ở trong lòng.

“Nói đến đây, chắc hẳn mọi người đều biết được vật phẩm đấu giá đầu tiên là

cái gì. Đúng vậy, đó là một bức mặc bảo của Thám Hoa lang, nằm trong bộ sưu

tập tư nhân của Các chủ chúng ta. Các chủ chúng ta thấy gần đây mọi người bàn

luận rất nhiều, vì vậy tối nay lấy ra mở màn đấu giá để trợ hứng cho mọi người

tối nay.”

Người chủ trì giơ tay ra hiệu, các trợ thủ lập tức mở ra một cuộn tranh treo, để

lộ ra một bức thư pháp được đóng khung, chỉ có một ít chữ, hơn mười chữ mà

thôi.

“Một thước vuông, bên trên viết: Một con kiến, một con sâu, một con chim sẻ,

một thân cây, một ngọn núi, một khung cửa sổ. Tổng cộng hai mươi chữ. Vốn

chỉ là một sự liệt kê từ nhỏ đến lớn vô cùng đơn giản, nhưng cuối cùng dùng

‘Một khung cửa sổ’ để kết thúc, những từ này đã biến mục nát thành thần kỳ,

đột nhiên khiến những chữ khô khan vô vị trở nên giống một bức họa sống

động, tươi mát và dễ nhìn, thậm chí còn khiến cho người ta như thấy được

người và vật ở bên ngoài khung cảnh. Có thể tưởng tượng được, lúc đó Thám

Hoa lang đang đang ở trước khung cửa sổ đó, trước cửa sổ còn có một cái bàn,

nhìn ra phía ngoài cửa sổ là núi non xanh tươi, thậm chí còn có thể ngửi được

hương hoa, nghe được chim hót. Chỉ với hai mươi chữ vô cùng đơn giản, tài

hoa của Thám Hoa lang đã bộc lộ ra rất rõ ràng.”

Nghe được những lời giải thích mở đầu đặc biệt của người chủ trì, Dữu Khánh

có phần sững sờ, lập tức xác định những chữ này đích thực là chính tay mình

viết ra, thậm chí hắn còn nhớ tới tình hình khi mình viết ra mấy chữ này, chỉ là

ngồi tại trước bàn tùy ý viết mấy chữ mô tả những gì mình nhìn thấy qua khung

cửa sổ mà thôi, hoàn toàn không có nghĩ nhiều như vậy.

Điều này cũng không quan trọng, quan trọng là chính hắn cũng không biết sau

khi viết ra mấy thứ này, mình đã ném đi đâu, tại sao lại xuất hiện tại trong buổi

đấu giá này?

Mục Ngạo Thiết và Trùng Nhi, còn có đám người An Di ở phía sau thỉnh

thoảng quan sát hắn, Tô Thu Tử dường như đặc biệt đồng ý với lời người chủ trì

nói, thỉnh thoảng khẽ gật đầu bày tỏ sự tán đồng của mình.

Ngồi trong phòng riêng trên lầu, tiểu sư thúc đã chú ý thấy biểu hiện sững sờ

của Dữu Khánh, y nhắm mắt lại, dùng một ngón tay vuốt vuốt Ấn đường của

mình.

Tương Hải Hoa cười khẽ hỏi: “Ngươi nhìn kìa, vị Thám Hoa lang đó có vẻ rất

kinh ngạc, ngươi lấy bức thư pháp này từ đâu ra vậy?”

Tiểu sư thúc: “Ta mua được trước đây, tốn của ta mấy trăm vạn, hiện tại không

đáng bao nhiêu tiền nữa rồi.”

Người chủ trì đang tiếp tục giới thiệu, “So với những bản thư pháp luyện chữ,

viết văn khó hiểu, không có nội dung mấy năm nay lưu truyền ra ngoài, bức thư

pháp có tình có ý này tuyệt đối là tinh phẩm. Giá khởi điểm một trăm vạn

lượng, một lần tăng thêm năm vạn lượng. Nếu ai quan tâm, xin mời ra giá!”

Y mới phất tay ra hiệu, lập tức có người giơ thẻ bài.

“Được, có người ra giá một trăm vạn.”

“Được, một trăm linh năm vạn.”

“Một trăm mười vạn, có ai tăng giá nữa hay không? Tốt, một trăm mười lăm

vạn…”

Liên tục có người giơ thẻ bài, có rất nhiều người tham gia đấu giá. Dữu Khánh

không ngừng quay đầu nhìn xung quanh, trái tim cũng thình thịch thình thịch

nhảy lên theo mỗi lần tăng giá. Sau khi nghe người chủ trì giới thiệu, cho dù tìm

không được Minh tiên sinh, hắn cũng đã có đại khái một phương hướng sáng

tác.

Mục Ngạo Thiết và Trùng Nhi, cùng với những người Tam Tiên bảo ở phía sau

cũng đều cực kỳ hâm mộ với tình hình rượt đuổi giá cả này, xem như được mở

rộng tầm mắt. Ánh mắt Trùng Nhi nhìn về phía Dữu Khánh lại bắt đầu tỏa sáng.

“Tốt, ba trăm sáu mươi vạn.”

Khi người chủ trì một lần nữa chỉ về phía âm thanh báo giá bên này thì Dữu

Khánh cũng thuận thế nhìn về phía nam tử râu ria với vẻ lười biếng ở bên cạnh.

Trước đó, hắn đã chú ý tới nữ tử váy lụa đỏ quyến rũ ở bên cạnh không ngừng

giơ thẻ bài ra giá, nữ tử váy lụa đỏ rõ ràng chỉ là trợ thủ, chính thức là nam tử

râu ria kia. Khi nam tử râu ria nhấc chiết phiến vỗ nhẹ lên đùi một cái, nữ tử váy

lụa đỏ sẽ lập tức ra giá.

Nhìn thấy giá cả càng ngày càng cao, quả thực có tác dụng làm nóng hiện

trường, Tương Hải Hoa ở trong phòng riêng nở nụ cười, tựa đầu vào vai tiểu sư

thúc, nói: “Xem ra vật phẩm sưu tập này của ngươi quả thực rất tốt, giữ được

giá trị, hiện tại vẫn rất có giá.”

Những người ngồi tại phía trước Dữu Khánh cũng bắt đầu bàn tán.

“Hiện tại, chữ của Thám Hoa lang không phải đã giảm giá xuống mấy chục vạn

rồi sao? Không phải đã không còn người nào muốn mua nữa rồi sao?”

“Ngươi không có nghe chủ trì nói sao? Đây là tinh phẩm, bất kể là thứ gì, chỉ

cần là đồ tốt thực sự, đều có giá trị.”

“Hiện nay, thực sự có rất ít bản tinh phẩm lưu truyền thị trường. Có người ước

tính qua, bảy bảy tám tám phải đến mấy trăm tấm, không chỉ số lượng nhiều,

hầu hết nội dung còn không được tính là lan man tán gẫu, chỉ thuần túy là tùy

tiện luyện chữ, có lẽ ngay cả bản thân Thám Hoa lang cũng không biết mình

viết cái gì, cho nên liên tục giảm giá, mua về chính là lỗ. Về sau còn không biết

sẽ xuất hiện thêm bao nhiêu bản, giá trị tự nhiên sẽ không cao. Cũng không biết

ai lấy đâu ra nhiều thứ vớ vẩn như vậy. Người nào vẫn còn cố gắng tìm mua, đó

là thật sự ưa thích. Nói đi cũng phải nói lại, có mấy người thật sự xuất phát từ

sự ưa thích thật lòng chứ, đa số đều chỉ học đòi văn vẻ.”

“Bức thư pháp này, một mặt là tinh phẩm, một mặt là nhờ sự kiện một kiếm

bình Tam Tiên bảo làm tăng lên giá trị, dù sao đề tài đó đang nóng.”

Nghe nói trên thị trường đã xuất hiện mấy trăm bản luyện chữ của mình, hơn

nữa đã xác nhận được tấm thư pháp trước mắt này đúng là do mình viết, sắc mặt

Dữu Khánh dần dần trở nên âm trầm, hắn đã đoán được được gốc gác của

những bức chữ này, tám chín phần mười là tiểu sư thúc moi chúng ra từ trong

thư phòng của Linh Lung quan.

Hắn chợt nhớ tới, lúc trước hình như tiểu sư thúc có lỡ lời, nói tới việc bán chữ

gì đó.

Trong lòng hắn lập tức ân cần thăm hỏi tổ tông nhà tiểu sư thúc, với việc này,

tiểu sư thúc đã âm thầm ở sau lưng mình kiếm được biết bao nhiêu là tiền, mấu

chốt là còn khiến cho giá trị thị trường giảm xuống nhiều, làm hại chữ của hắn

bị mất giá trị.

Đừng nói là hắn, ngay cả Mục Ngạo Thiết cũng đoán được là ai đã bán ra ngoài

mấy trăm bức.

Cho dù là Trùng Nhi cũng đoán được chuyện này là do sư phụ của mình làm ra,

gã ta cảm thấy thật hổ thẹn!