Bán Tiên

Chương 1219: Tương Hải Hoa (2)




Nữ nhân này đang tựa nửa người vào một nam nhân râu ria lồm xồm, dáng vẻ

tùy tiện tự do, trong tay nam nhân đó cũng đang đùa nghịch một cây chiết

phiến.

Hổ Phách hải bốn mùa như hạ, cho nên có khá nhiều người cầm chiết phiến

trong tay.

Nam nhân râu ria thoáng quan sát chỗ ngồi của đám người Dữu Khánh, sau đó

nhỏ giọng hỏi, “Đã tìm hiểu rõ ràng chi tiết các vật phẩm bán đấu giá tối nay

chưa?”

Nữ tử váy đỏ nhỏ giọng trả lời, “Tạm thời đã xoay sở được mười vật phẩm đấu

giá, theo người trong các nói, nếu có vị khách nào trong sòng bạc dưới lầu

muốn bán ngay ra thứ gì đó, thì họ sẽ đấu giá thêm. Chi tiết hiện nay cơ bản đều

đã thăm dò được rồi.”

Hai người đứng chặn tại cửa vào, nhân viên Tri Hải các cung kính ra hiệu, mời

hai người dịch bước đi về phía khu vực chỗ ngồi.

Không có bất ngờ nào, cả hai ngồi xuống bên cạnh Dữu Khánh, khi ngồi xuống,

nam nhân râu ria còn gật đầu thể hiện chào hỏi Dữu Khánh, sau đó bày ra vẻ

không quen không nói chuyện.

Theo đủ các loại khách liên tục đi vào, các chỗ trống trong phòng đấu giá lần

lượt được lấp đầy, nhưng tình hình trong các phòng riêng ở xung quanh như thế

nào thì ngoại nhân vẫn không thấy rõ.

Khi bảy mươi phần trăm số ghế đã có người ngồi, bên trong phòng riêng tốt

nhất trên cùng có một nữ nhân ăn mặc lộng lẫy tiến vào, đi vượt qua chỗ ngồi,

đến bên cạnh lan can, quan sát tình hình bên dưới phòng đấu giá, ánh mắt có sự

kiêu ngạo và xa cách.

Nữ nhân này tên là Tương Hải Hoa, chính là nữ nhi của Tương La Sách, cũng là

chủ nhân của Tri Hải các này.

Có thể tưởng tượng được thân phận và địa vị của cô ta tại Hổ Phách hải này, chỉ

là không dám khen tặng dung mạo của cô ta, dung mạo thực sự rất bình thường,

còn không bằng hai vị thiếp thân thị nữ cùng đi theo vào, dung mạo vốn có cũng

như các thiên phú khác, đều không phải thân phận và địa vị có thể quyết định.

Mặc dù trên thế gian có nhiều mỹ nữ nhưng không phải nơi nào cũng có.

Có lẽ là bị cô ta đứng ở trước mặt che khuất tầm nhìn, tiểu sư thúc xếp chiết

phiến trên tay lại trực tiếp chọc vào mông Tương Hải Hoa, có thể nói là suồng

sã đến cực điểm.

Hành động này khiến cho Tương Hải Hoa giật nảy mình, cô ta xoay tay lại gạt

chiết phiến dạt ra, nhìn về phía hai gã thiếp thân thị nữ, bộ dạng rõ ràng có chút

bối rối, hiển nhiên không ngờ tới nam nhân này lại làm ra chuyện như vậy ngay

trước mắt người khác. Cô ta cố gắng hết sức bày ra vẻ mặt lạnh lùng, hung dữ

lườm y một cái, tỏ ý nghiêm khắc cảnh cáo.

Tiểu sư thúc ngồi ở đó không thèm quan tâm, thậm chí còn giơ tay lên làm động

tác hôn môi xa với cô ta.

Tương Hải Hoa lập tức không tránh khỏi cười khổ, liếc mắt lườm y, sau đó nói

với hai gã thị nữ: “Các ngươi ra ngoài trước đi.”

“Vâng.” Hai gã thị nữ nhận lệnh lui ra ngoài, giống như không nhìn thấy gì.

Sau khi không còn người khác, Tương Hải Hoa cắn môi ngồi xuống bên cạnh

tiểu sư thúc, đưa tay hung dữ nhéo thật mạnh vào bên hông tiểu sư thúc, “Ngươi

muốn chết sao, lại dám sàm sỡ ta ngay trước mặt người khác? Ngươi nói xem

có phải ngươi không muốn sống nữa không?”

Tiểu sư thúc nhe răng kêu lên: “Ôi, đau đau đau quá.”

Tương Hải Hoa không vui buông tay ra.

Chiết phiến ngay sau đó vươn tới nhấc cằm cô ta lên, “Ui, đây là muốn làm cọp

cái, hay là muốn làm bà quản gia mà ra tay nặng như thế, muốn mưu sát chồng

sao?”

“Thôi đi.” Tương Hải Hoa đưa tay gạt ra, “Quỷ mới biết được ngươi là chồng

của ai, quỷ mới biết ngươi tới đây lừa gạt ta để làm gì.”

Chiết phiến lại được vươn tới vỗ lên cổ, lên thân thể và lên ngực cô ta, “Ta lừa

gạt ngươi cái gì chứ?”

Cô ta lại định đưa tay gạt ra, nhưng bị tiểu sư thúc nắm lấy tay kéo vào ôm ở

trong lòng, nhẹ giọng ấm áp hỏi: “Đang rất tốt, tại sao lại nói ra những lời kỳ

quái vậy chứ?”

Được y vuốt ve an ủi, biểu hiện của Tương Hải Hoa cũng trở nên ôn nhu, ôm

lấy y và dựa sát vào người y, khe khẽ thở dài: “Nhìn ngươi liền biết chính là

một người đã quen xen lẫn giữa ngàn hoa mỹ nữ, ta không phải là mỹ nữ gì đó,

tính tình cũng không tốt, ngươi có thể thích ta điểm nào chứ? Có một số việc,

trong lòng ta biết rõ ràng.”

Tiểu sư thúc nâng cằm cô ta lên, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt bộc lộ ra sự

thâm tình, “Điều ta thích, nàng không có hiểu được. Nữ nhân nha, rất nhiều

người đều là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, chỉ có một khuôn

mặt thực ra không có ý nghĩa gì. Có một số thứ không bộc lộ ra ngoài mới là

thực sự tốt, làn da mịn màng và mềm mại, sờ vào rất thích, tươi mềm và mọng

nước, khiến người ta lưu luyến không thể quên. Những kẻ chỉ nhìn khuôn mặt

mới gọi là nông cạn.”

Nói xong, bàn tay đã lặng lẽ luồn vào trong cổ áo người ta, như muốn tìm kiếm

thứ gì đó, “Nàng là một nữ nhân nội tâm, trí tuệ cảm xúc ở trong lòng, căn bản

không phải như người ta nhìn thấy bên ngoài như vậy. Nàng hiểu biết mọi thứ,

chỉ là không giỏi biểu đạt mà thôi, hoặc nói cách khác là khinh thường thể hiện

ra ngoài. Ta rất thích nữ nhân có bản tính như nàng.

Nữ nhân như nàng chính là bảo bối a, sẽ không gây rắc rối cho ta, cũng không

cần ta nuôi dưỡng, thậm chí còn không cần ta phải chịu trách nhiệm gì, ta quả

thực đã chiếm hết lợi ích. Nàng và ta ở bên nhau không có vướng bận lợi ích

nào, mỗi ngày có thể ở bên nhau đều là bản thân mình cảm thấy tình đầu ý hợp.

Hải Hoa, ở bên nàng, ta rất thoải mái, rất thư thái. Ta rất thích nàng.

Hơn nữa, tính tình của nàng có gì không tốt chứ? Nàng đối xử tệ với ta sao? Ở

trước mặt ta, nàng luôn rất tốt, khi ta nói nàng quỳ, nàng không phải thành

thành thật thật quỳ xuống sao?”

Nghe được những câu nói chan chứa tình cảm đó, Tương Hải Hoa lập xì một

tiếng, mặt ửng hồng, vội vàng đứng dậy kéo tay y ra, ngồi thẳng thớm, vừa điều

chỉnh lại cổ áo vừa cất lời trách móc, “Động tay động chân lung tung, như vậy

ta làm sao ra ngoài gặp người, nếu như cho cha ta biết được, để xem ngươi có

sợ không.”

Tiểu sư thúc ngửi ngửi bàn tay vừa sờ lên thân thể cô ta, có vẻ rất mê luyến, rất

ưa thích mùi vị đó, “Ta có gì phải sợ? Ta không muốn công khai lộ diện với

nàng chỉ là vì không muốn phô trương, chỉ là không muốn để cho người ta hiểu

lầm ta là người ăn cơm nhuyễn mà thôi. Địa vị của chúng ta không tương xứng,

dễ dàng khiến người ta hiểu lầm ta có ý đồ với ngươi. Ta không muốn nghe mấy

lời đồn đại đó.”

Y đưa tay vuốt ve vành tai cô ta, “Ta không mưu cầu gì từ nàng, nàng cũng

không nên bày ra thân phận địa vị của mình với ta. Nàng hãy thành thật làm tiểu

nữ nhân ở trước mặt ta. Vui vẻ thì chúng ta cùng ở bên nhau, không vui thì vỗ

tay tạm biệt, không ai yêu cầu ai cái gì. Ở bên nhau chỉ hỏi xem mình có muốn

vậy hay không, chỉ cần không hối hận. Được chứ?”

Vừa mới chỉnh đốn xong y phục, vẻ mặt Tương Hải Hoa tức thì lộ vẻ ôn nhu,

lại chậm rãi tựa sát vào trong lòng y, chan chứa tình cảm hưởng thụ khí tức thân

thể y, nỉ non lẩm bẩm, “Bán đấu giá có gì thú vị chứ.”

“Nàng đã nhìn quen rồi nên mới nói như thế, ta chẳng phải là chưa từng tới đây

xem ư? Thế nào, ở đây với ta không được sao?”

“Được rồi, ta làm tiểu nữ nhân ở đây cùng ngươi, được chưa nào?”

“Thật ngoan, trước tiên gọi một tiếng ‘Phu quân’ nghe nào.”