Vừa nghe nói người được gọi là tài tử đệ nhất thiên hạ đại danh đỉnh đỉnh này
muốn cầm bút múa văn chơi chữ, bất kể là Trùng Nhi hay là Mục Ngạo Thiết
đều lập tức tỉnh táo tinh thần.
Tuy rằng đã ở chung nhiều năm với Dữu Khánh, nhưng mọi người thực sự rất
khó nhìn thấy được cảnh vị Thám Hoa lang này thể hiện tài hoa, chỉ biết rằng vị
này là người được mọi người khen ngợi có siêu tài hoa.
Ngay cả là Mục Ngạo Thiết, trước đây khi còn ở trong núi, y cũng chỉ biết sư
phụ có bức ép lão Thập Ngũ luyện chữ, còn rốt cuộc có tài hoa đến đâu thì bọn
y đúng là không quá chú ý, cho đến khi tài hoa của lão Thập Ngũ dương danh
khắp thiên hạ, bọn họ biết được thì đã muộn.
Lần trước ở trong khách sạn tại Thiên Tích sơn nhìn thấy Dữu Khánh viết chữ,
chợt bộc lộ ra sự sắc sảo, trông có vẻ rất ghê gớm, dù sao chính tai y nghe được
Liên Ngư khen lấy khen để, có cảm giác cực kỳ giỏi giang, lần này để nhìn xem
hắn sẽ bộc lộ tài năng văn chương nhu thế nào.
Bách Lý Tâm đang cẩn thận kiểm tra an toàn trong phòng, nghe nói vậy thì
cũng bước nhanh ra ngoài, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, mở to mắt chờ đợi
được mở rộng tầm mắt.
Trùng Nhi ở trong phòng lật đật lục tìm giấy và bút mực, bày ra ngay ngắn trên
bàn, sau đó đứng ở bên cạnh nghiêm chỉnh mài mực, gã ta rất biết phục vụ việc
này, hồi đó khi làm thư đồng cho Hứa Phí gã ta đã được rèn luyện, nhìn Dữu
Khánh đi tới xắn tay áo lên, gã ta ngước nhìn vẻ mặt đầy mong đợi.
Kéo tay áo lên cao ngất, Dữu Khánh đi tới bên cạnh bàn, ánh mắt đảo qua trang
giấy trắng tinh, dáng vẻ tràn đầy khí thế hăng hái, thần thái và khí độ này tựa
như vị Thám Hoa lang viết xuống “Thời lai tử khí sơn hà động” đã quay trở lại.
Mực đã mài xong, hắn nhấc bút chấm mực, khi muốn nhấc lên thì một hồi lâu
vẫn không nhấc lên được, hình như nặng cả nghìn cân, ngòi bút xoay tới xoay
lui trong nghiên mực, khó thể rời ra.
Viết cái gì bây giờ? Lại viết ba chữ “Nhân gian hảo” ư?
Trước đây viết lại một lần cũng không cảm thấy có gì không ổn, bây giờ lại viết
ba chữ “Nhân gian hảo”, cảm thấy viết tới viết lui mấy chữ này có vẻ mất đẳng
cấp, sẽ có ảnh hưởng đến giá cả bán ra sau này không? Có ảnh hưởng đến việc
kiếm tiền không?
Ừm, trong mấy bài thơ văn của Tô Thu Tử vừa rồi đúng là có một số câu có vẻ
được, không biết tiêu chuẩn thế nào.
Xét theo logic, vị Minh tiên sinh kia nhiều lần thi rớt, Tô Thu Tử cũng là nhiều
lần thi rớt, những gì Minh tiên sinh viết ra có thể được mọi người coi là tài tử đệ
nhất thiên hạ, thứ Tô Thu Tử viết ra chắc cũng không đến nỗi a?
Hắn lập tức nhấc bút lên, đang định chép lại mấy câu của Tô Thu Tử, nhưng
phát hiện thấy bởi mình căn bản không có coi trọng thơ văn của người ta, nên
không thể nhớ được một câu nào hoàn chỉnh, muốn lật xem lại những bản thảo
đó để chép ra thì chợt nhớ lại hành động lỗ mãng của mình, hắn đã một chưởng
vỗ nát những bản thảo đó thành bụi rồi, bây giờ muốn nhìn chép cũng không có.
Ánh mắt ba người Mục Ngạo Thiết, Trùng Nhi, Bách Lý Tâm dõi theo đầu bút
lông của hắn, thấy hắn một hồi lâu vẫn không hạ bút thì chuyển sang quan sát
biểu cảm của hắn, không hiểu hắn đang suy nghĩ gì, chỉ thấy thay đổi liên tục,
hẳn là đang tìm ý?
Bọn họ không hiểu, cũng không dám hỏi, nín thở ngưng thần cờ đợi, rất sợ quấy
nhiễu hắn.
Bóc, bút giơ quá lâu, một giọt mực nhỏ giọt lên tờ giấy trắng, có dấu hiệu loang
ra.
Dữu Khánh cảm thấy mình đã suy nghĩ một số chuyện quá đơn giản, Minh tiên
sinh là Minh tiên sinh, Tô Thu Tử là Tô Thu Tử, hẳn là không thể đánh đồng
với nhau, khả năng tài hoa của Tô Thu Tử có thể sánh được với Minh tiên sinh
là cực kỳ nhỏ. Nếu mình làm ra một số thơ từ không đạt đẳng cấp để cho mọi
người đều biết, điều đó thực sự sẽ cắt đứt con đường kiếm tiền của mình. Con
đường tài lộ này nhất định cần phải được giữ gìn cho tốt, đó không phải là một
món tiền nhỏ, ánh mắt không thể thiển cận.
Nghĩ tới nghĩ lui, việc này cần tìm tới hợp tác với Minh tiên sinh mới tốt, trải
qua mấy năm như vậy, Minh tiên sinh không đến mức đã qua đời nha? Ừm, sau
này phải nghĩ cách tìm ra ông ta.
Về phần bây giờ nên viết cái gì, hắn chưa nghĩ ra, hắn quyết định trước tiên để
xem tối nay bán đấu giá cái gì, nhìn xem giá trị thứ đó như thế nào rồi mới
quyết định sẽ viết chữ gì.
Sau khi đã có quyết định, cuối cùng đầu bút lông của hắn đã hạ xuống, chấm
vào giọt mực rơi trên tờ giấy, nhấc bút lên vẽ một vòng “Lỗ tai” xung quanh
điểm đen, tô điểm nó thành một đóa hoa nhỏ, sau đó đặt bút xuống.
Làm trò gì vậy? Mục Ngạo Thiết, Trùng Nhi, Bách Lý Tâm nhất tề nhìn chằm
chằm vào đó hoa xiêu xiêu vẹo vẹo khó coi kia, sau đó đồng loạt ngước mắt
nhìn chăm chú vào Dữu Khánh, trong mắt toát ra sự kinh ngạc khó tả, không
phải nói là muốn luyện bút sao? Loay hoay một hồi lâu rồi luyện ra cái này?
Tựa hồ đọc hiểu được ánh mắt của mọi người, Dữu Khánh chắp tay sau lưng
buông tiếng thở dài, “Đã nói bỏ văn theo võ, không thể nói không giữ lời,
không thể nói không giữ lời, ai!”
Nghe lời nói này, Trùng Nhi và Bách Lý Tâm cảm giác thổn thức, cảm thấy vô
cùng tiếc nuối, một tài hoa tốt như vậy, lẽ nào thật sự phải chôn vùi lúc này sao?
Nhưng Mục Ngạo Thiết thì có chút không tin, y quá hiểu Dữu Khánh, thứ có
giá trị như thế, ngươi bỏ văn theo võ cái quỷ, có bị đánh chết y cũng không tin.
Y không biết rốt cuộc là Dữu Khánh lo lắng điều gì, nhưng y biết Dữu Khánh
thà từ bỏ kiếm tiền cũng không viết, nhất định là có nguyên nhân trọng yếu nào
đó.
Biển trời bao la, mặt trời lặn dần, ánh tà dương từ từ biến mất, bóng tối phủ
xuống, chẳng mấy chốc sao sáng lấp lánh hiện lên.
Sóng biển ì ầm, ánh đèn rực rỡ sáng lên, đám người Dữu Khánh tìm nhân viên
khách sạn nhờ dẫn đường, dây thừng lắc lư, thang dây đưa bọn hắn đến tầng
giữa trong các.
Trong một chỗ đại sảnh rộng rãi cao ba tầng, chính sảnh đèn đuốc sáng trưng.
Các phòng riêng trên các tầng lầu vây xung quanh khuất một nửa trong bóng
tối, và có rèm che chắn khiến người ta không thấy rõ được tình hình người bên
trong.
Đám người Dữu Khánh không phải là người xa xỉ, thuê phòng khách sạn cũng
chỉ là phòng bình thường, không được coi khách quý, không có tư cách có
phòng riêng, chỉ có thể theo thứ tự đến trước sau lựa chọn vị trí trong số những
chiếc bàn lớn bày đầy trong đại sảnh. Bọn hắn chọn một vị trí ngồi xuống, trên
bàn có trà thượng đẳng và bánh ngọt cao cấp phục vụ miễn phí.
Khi bọn hắn bước vào trong đại sảnh, bên trong một phòng riêng ở vị trí tốt nhất
trên cao nhất, có một nam nhân tuấn tú đứng sau bức rèm che dõi ánh mắt quan
sát bọn hắn, nếu bọn hắn nhìn thấy đương nhiên sẽ nhận ra, đó không phải ai
khác, chính là tiểu sư thúc Chu Tân Nguyên của bọn hắn.
Tiểu sư thúc cầm chiết phiến đùa nghịch trong tay tận mắt nhìn thấy bọn hắn
ngồi xuống, nhưng tựa hồ cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào sẽ đi gặp mặt bọn
hắn.
“Này, vị Thám Hoa lang kia đã đến rồi…”
Một giọng nói khe khẽ của nữ nhân vang lên giữa trong hoàn cảnh khá ồn ào.
Mấy chữ “Thám Hoa lang” khiến cho vành tai tiểu sư thúc hơi động đậy, y xoay
chuyển ánh mắt, nhanh chóng khóa chặt một nữ nhân quyến rũ trong chiếc váy
lụa đỏ tại cửa vào.