Bán Tiên

Chương 1217: Tri Hải các




“Nghe nói đêm nay còn có đấu giá thư pháp của Thám Hoa lang, giá cả hẳn là

không thấp…”

Đang đi dạo sáng sớm trên đường phố phồn hoa, đám người Dữu Khánh đột

nhiên dừng lại, bởi vì nghe được thực khách nơi quán ăn ven đường đang bàn

tán về mình, Dữu Khánh đã dừng chân lại.

Gần đây tại Hổ Phách hải có rất nhiều người bàn luận về hắn, mỗi lần đi trên

đường phố đều có thể nghe thấy, nhưng khi nghe về việc bán đấu giá gì đó, mấy

chữ “Giá cả không thấp” lập tức liền khiến cho Dữu Khánh có một mối quan

tâm khác.

Hắn lập tức đi tới hỏi thăm những thực khách đang ăn uống kia, “Ta rất có hứng

thú với thư pháp của Thám Hoa lang, không biết tối nay sẽ bán đấu giá ở đâu?”

Khi hắn dừng lại, đám người An Di đi theo, tổng cộng hơn mười người lập tức

cảnh giác đề phòng xung quanh.

Được biết có người muốn ám sát Thám Hoa lang, đám người quy phục cống

hiến sức lực bọn họ đương nhiên là phải tập trung toàn bộ tinh thần để đề

phòng.

Những người có thể được An Di và Tô Thu Tử lựa chọn cùng đồng hành tự

nhiên chính là người bọn họ tương đối tin tưởng khi còn tại Tam Tiên bảo.

Khi hai vị bảo chủ này cổ động bọn họ rời khỏi Tam Tiên bảo thì cũng đã mở ra

cho bọn họ một cái lớn bánh vẽ lớn, vẽ ra một viễn cảnh huy hoàng.

Một vị nam thực khách da ngăm đen có vẻ lui tới đây đã lâu cười ha hả nói:

“Tại ‘Tri Hải các’ nha, nghe nói là bởi vì vị Thám Hoa lang đó gần đây danh

tiếng vọt tăng, vì để trợ hứng cho mọi người, lão bản nương ‘Tri Hải các’ sẽ lấy

bản thư pháp của Thám Hoa lang từ bộ sưu tập của mình ra để bán đấu giá,

ngay tại tối nay. Có lẽ sẽ thu hút không ít người trong đạo này tới tham gia.”

Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết quay nhìn nhau, đó chẳng phải là nơi bọn họ

định đi vào ở sao?

Một nhóm người đã tới đây được mấy ngày, coi như đã có hiểu biết nhất định về

nơi đó, khi quyết định vào ở “Tri Hải các” bọn họ đương nhiên biết đó là nơi

như thế nào, các này chính là đệ nhất cao lầu tại Hổ Phách hải, và cũng là một

trong những động tiêu tiền lớn nhất Hổ Phách hải, đặc biệt là bản thân Các chủ,

chính là nữ nhi của Tương La Sách.

Tương La Sách là người như thế nào? Hiện tại, toàn bộ Hổ Phách hải do y quản

lý, là một trong những Cao Huyền trong thiên hạ.

Đương nhiên, đó không phải là điều Dữu Khánh quan tâm, hắn hỏi: “Ngươi nói

thư pháp của Thám Hoa lang có giá trị không thấp, không thấp như thế nào lại

đáng đem ra bán đấu giá?”

Nghe được lời này, ánh mắt An Di và Tô Thu Tử nhìn hắn có chút quái lạ,

không biết vị này hỏi như vậy là có ý gì, chữ của mình mà còn có thể không biết

giá trị như thế nào ư?

Một thực khách khác nói: “Có lẽ phải mấy chục vạn một bức?”

Thực khách da ngăm đen xua tay nói: “Chỉ sợ bây giờ đã tăng lên rồi, nhưng mà

trước đây càng đắt hơn.”

“Cái trò này, gặp phải người thích thì đáng giá khá tiền, không thích thì đó cũng

chỉ là mấy chữ viết mà thôi. Nếu là ta, đừng nói là mấy chục vạn, mấy nghìn

lượng ta cũng không thèm.”

Mấy thực khách ở xung quanh cũng tham gia bàn luận rôm rả, thậm chí còn xảy

ra tranh cãi về giá cả.

Bất kể tranh luận như thế nào, nói về giá trị thư pháp vẫn rất cao.

Đã biết được thông tin đại khái từ nhiều người, khi rời khỏi tiếng bàn tán ồn ào

thì Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết đều có chút ngây dại, nhưng biểu hiện của

Trùng Nhi thì không có gì khác thường.

Không biết trầm muộn như vậy đi được bao lâu, Dữu Khánh chợt hỏi Tô Thu

Tử, “Ngươi cảm thấy thư pháp của ta giá trị bao nhiêu tiền?”

Sở dĩ hỏi gã vấn để này là bởi vì vị Tam bảo chủ này cứ muốn thảo luận với hắn

mấy chuyện liên quan tới văn nhân, có thể thấy gã cũng hiểu biết về phương

diện này.

Đương nhiên, cũng là bởi vì hắn vẫn có cảm giác khó thể tin nổi, muốn xác

nhận lại một lần nữa.

Tô Thu Tử nịnh bợ: “Với ta mà nói, tự nhiên là vật báu vô giá.”

Dữu Khánh: “Ta là muốn hỏi giá thị trường.”

Tô Thu Tử: “Việc này không xác định, phải xem chữ ít hay nhiều, và nội dung

như thế nào. Nói chung, rẻ thì mấy chục vạn.”

“…” Dữu Khánh lần nữa không nói nên lời.

Mục Ngạo Thiết thỉnh thoảng quan sát hắn từ trên xuống dưới, tựa như phát

hiện ra thứ gì đó quái dị.

Tri Hải các nằm trên một hòn đảo phụ ở gần đảo chính, ở giữa có một hòn đảo

ngăn cách, có một cây cầu dài kết nối với nhau.

Ở tại trên đảo chính cũng có thể nhìn thấy sự xa hoa của Tri Hải các, một tòa

cao lầu to lớn, nhiều mảng ốp vỏ sò phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ, trên mái nhà

còn có một chiếc quạt gió đang quay.

Mọi người qua cầu vượt biển, càng đến gần càng có thể cảm nhận được sự to

lớn của Tri Hải các, giống như một tòa ma bảo to lớn trên mặt biển.

Sau khi lên đảo, đứng ở dưới tòa nhà khổng lồ này ngước nhìn lên, người chỉ

như con kiến, thật sự không biết tòa nhà rường cột chạm trổ khắp nơi này được

xây dựng như thế nào.

Nhóm người Dữu Khánh đi đến đây không có mục đích nào khác, vào ở.

Vốn đã muốn tìm một chỗ ở, sau khi biết được có người muốn ám sát, đối mặt

với chuyện khó lòng đề phòng, ở tại bãi triều bên bờ biển thực sự không an

toàn, mà nhìn khắp Hổ Phách hải, việc bảo đảm an toàn của Tri Hải các cũng là

đứng đầu.

Quan trọng nhất là, Tri Hải các là một trong số ít mấy nơi tại Hổ Phách hải có

thể dựa vào hạn mức chi tiêu để đến “Hải đô” tìm vui.

“Hải đô” là đô thành trước đây của Hổ Phách hải, bây giờ nó trở thành khu vực

cư ngụ của Tương La Sách, những Hổ phách nữ còn may mắn sống sót sau cuộc

huyết tẩy đều bị giam lỏng ở một góc trong đó.

Trước đây, khi Nữ nhi quốc kia còn tồn tại, nam nhân ngoại giới giao hoan với

nữ tử bản địa là tuân theo phong tục “Tẩu hôn”, nhưng bây giờ phong tục “Tẩu

hôn” đó đã bị biến vị rồi, chỉ có những người tiêu tiền đến một hạn mức nhất

định mới có thể có cơ hội đi trải nghiệm sự phong tình của những Hổ phách nữ

đó.

Nghe nói, những Hổ phách nữ đó xác thực có một loại phong tình khác biệt

không tiện nói với người ngoài.

Để nhận được nhu yếu phẩm hàng ngày, những Hổ phách nữ còn may mắn sống

sót đó ngoại trừ được người nắm quyền ban tặng từ việc này, trong ngày thường

chấp nhận để cho ngoại nhân ngắm nhìn cũng là một cách để nhận được. Người

đến ngắm nhìn phải trả phí.

Theo lý thuyết, có hứng thú đối với Hổ phách nữ đều là nam nhân, chủ yếu đến

ngắm nhìn phải là nam nhân mới đúng, nhưng Hải đô phủ lại đặt ra một quy tắc

kỳ quặc, chỉ cho phép nữ nhân trả tiền để đi ngắm nhìn những Hổ phách nữ đó.

Mấy ngày nay, đám người Dữu Khánh thu thập được rất nhiều thông tin về Hổ

Phách hải, nhưng không tìm được bất kỳ thông tin nào có liên quan đến lối vào

“Cự Linh phủ”, cứ mù quáng tìm hiểu như vậy không phải là biện pháp, nhất

định cần phải tìm được người quen thuộc tình huống liên quan để hỏi thăm mới

được, nhất là người hiểu rõ các truyền thuyết từ cổ chí kim về Hổ Phách hải.

Rất hiển nhiên, không có ai biết được nhiều hơn các Hổ phách nữ.

Trong các quy tắc để tiếp xúc với Hổ phách nữ, ngoại trừ dùng tiền đúng chỗ ra,

nhờ người nắm giữ quy tắc giúp đỡ tự nhiên cũng là một cách, Các chủ Tri Hải

các đương nhiên cũng là một trong những người có thể giúp việc này.

Đây chính là mục đích chủ yếu bọn hắn vào ở tại Tri Hải các, bây giờ lại có

thêm lí do vì sự an toàn.

Nói chung, cảnh tượng này có vẻ quen thuộc, dường như đã từng trải qua tại

Thiên Tích sơn.

Đứng ở ngoài cổng, Dữu Khánh nghiêng đầu nhìn Mục Ngạo Thiết, quả nhiên,

thấy Mục Ngạo Thiết đang ngước nhìn Tri Hải các với vẻ thất thần.

Dữu Khánh nhấc cánh tay huých y một cái, “Còn đang nghĩ đến nữ nhân kia

sao? Không phải của ngươi thì không giữ được, đã là quá khứ rồi. Nghe nói lão

bản nương nơi này cũng không tệ.”

Mục Ngạo Thiết cúi đầu trầm mặc.

Người khác không biết bọn hắn chơi trò bí hiểm gì trong những lời đó.

Sau đó, nhóm người trực tiếp đi vào thực hiện thủ tục nhận phòng.

Trong một chiếc xe cách cổng vào không xa, phía sau tấm màn che hé mở, một

nam một nữ nhìn theo bóng đám người Dữu Khánh tiến vào Tri Hải các.

Nam tử tóc dài phủ vai, khoác một chiếc áo lụa rộng thùng thình màu xanh lam,

khuôn mặt đoan chính, miệng đầy râu ria, tay đang tùy ý đùa nghịch một cây

chiết phiến, thoạt nhìn bộ dạng có vẻ lười nhác và tùy ý.

Nữ nhân nửa nép vào trong lòng gã, mặc một chiếc áo lụa mỏng màu đỏ nhạt,

bộ ngực trắng như tuyết lộ ra một nửa, dáng vẻ mê người, là một mỹ nhân xinh

đẹp quyến rũ. Sau khi buông thả ngón tay tô son đỏ ra khỏi màn che, cô ta thở

nhẹ bên tai nam nhân, nói: “Ai vậy nha? Một cái mạng trị giá năm trăm triệu.”

Nam nhân mỉm cười nói: “Người được bàn tán sôi nổi nhất trong Tu hành giới

gần đây.”

“Người được bán tán sôi nổi nhất?” Nữ nhân quyến rũ cất tiếng lẩm bẩm, rồi

ánh mắt chợt sáng lên, bỗng nhiên ngồi dậy, “Hắn chính là tên Thám Hoa lang

đại danh đỉnh đỉnh kia ư?”

Cùng lúc đó, bên ngoài xe có người bước nhanh từ trong Tri Hải các đi ra, đi

đến bên cạnh khoang xe nhỏ giọng bẩm báo, “Đang làm thủ tục vào ở.”

Nam nhân thuận tay vỗ vỗ sau eo nữ nhân, nói: “Đi thôi, đi làm quen một chút.”

Bên trong đại đường Tri Hải các, trước quầy tiếp tân, đám người An Di không

nói nên lời, bởi vì Dữu Khánh chỉ trả tiền phòng cho hắn, Mục Ngạo Thiết,

Trùng Nhi và Bách Lý Tâm, còn những người khác hắn làm như không tồn tại.

Cũng có thể lý giải, sau khi xảy ra chuyện có kẻ phản bội, hắn vẫn luôn đề

phòng bọn họ.

May mà bản thân bọn họ cũng có chút vốn liếng, vì để có thể dễ dàng tùy thời

nghe lệnh Thám Hoa lang, gần mười người đi theo đều sắp xếp vào ở nơi này.

Về phần hầu hết những người khác, không có khả năng tất cả đều vào ở nơi này,

chi phí cho gần trăm người vào ở đây vượt quá khả năng của bọn họ, những

người giàu có bình thường cũng chịu không nổi.

Khi vào ở, nhân viên Tri Hải các cố ý nói cho bọn hắn biết, nói tối nay có một

buổi bán đấu giá, bọn hắn có thể dùng số phòng để trực tiếp tiến vào tham gia.

Sau khi dùng thang dây đi đến một căn phòng lớn có bốn phòng ngủ, Dữu

Khánh bỏ đồ xuống rồi đi đến trước cửa sổ, đứng ở trên cao dõi mắt nhìn xa ra

biển rộng sóng biếc, phong cảnh bao la hùng vĩ.

Sau một lúc thất thần, hắn bỗng nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm Trùng Nhi

đang thu dọn đồ đạc, hỏi: “Trùng Nhi, có phải ngươi đã sớm biết thư pháp của

ta viết rất có giá trị hay không?”

Lúc trước hắn phát hiện thấy Trùng Nhi không có phản ứng gì quá nhiều với đối

vấn đề này.

Trùng Nhi dừng tay lại, gật đầu nói: “Ừ, lúc nói chuyện với những người làm

của cửa hàng khác thì có nghe bọn họ nói tới.”

Dữu Khánh lập tức bước nhanh đến bên cạnh gã ta, giọng nói có phần đau lòng:

“Vậy vì sao ngươi không sớm nói cho ta biết?”

Trùng Nhi kinh ngạc nói: “Ta đã có nói rồi a, ta nói là thư pháp của công tử rất

có giá trị, công tử nói rằng quân tử chỉ cần tiền tài bằng con đường đúng đắn,

nói rằng mình đã bỏ văn theo võ rồi.”

Ta có nói như vậy sao? Dữu Khánh mờ mịt suy tư một hồi, nhớ mang máng

hình như mình thực sự có nói lời như vậy, nhưng có phải nói với Trùng Nhi hay

không thì không nhớ rõ lắm, dù sao, dường như mình từng nói lời như vậy

không chỉ với một người.

Trong lúc nhất thời hắn có phần không nói nên lời, chỉ có thể khó chịu trách

móc Trùng Nhi một câu, “Trùng Nhi, sau khi đến Hổ Phách hải, toàn bộ tinh

thần của ngươi tựa hồ rất không ổn, thường xuyên thất thần. Không quen thì trở

về đi. Thật sự không biết sư phụ ngươi kêu ngươi đi theo đến đây làm gì.”

Vốn ít khi biểu lộ cảm xúc, Mục Ngạo Thiết khinh thường “xì” một tiếng, nói

với Trùng Nhi: “Ngươi đừng để ý đến hắn.”

Trùng Nhi tiếp tục vùi đầu sắp xếp bọc hành lý, Bách Lý Tâm bỏ cung tên

xuống, thực hiện kiểm tra toàn bộ phòng ốc, không bỏ qua bất kỳ một ngóc

ngách nào.

Trong khi Dữu Khánh đang ngồi xiêu vẹo ở trên ghế và bộc lộ sự khó chịu thì

bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa. Trùng Nhi đi ra mở cửa, nhìn thấy là Tô

Thu Tử, gã ta quay trở vào thông báo một tiếng, sau khi được cho phép, gã ta

mới cho Tô Thu Tử đi vào.

Bước vào trong phòng, Tô Thu Tử lần lượt cất tiếng chào hết mọi người, sau đó

đi đến bên cạnh Dữu Khánh, bộ dạng có vẻ do dự.

Trong lòng đang cảm thấy không thoải mái, Dữu Khánh thấy vậy liền mở miệng

vô tình, “Có chuyện nói mau, có rắm nhanh thả.”

Tô Thu Tử vội vàng lôi từ trong tay áo ra một sấp giấy, cúi đầu khom lưng đưa

lên, “Đây là thơ từ ta tích trữ mấy năm nay, mong Thám Hoa lang bỏ công xem

xét chỉ bảo uốn nắn giùm cho.”

Lại đến rồi sao? Dữu Khánh đau đầu, nhận thấy tên này thực sự có bệnh, đang

yên lành làm tu sĩ thì làm tu sĩ đi, còn cố theo mấy trò đường ngang ngõ tắt này

làm gì? Đây không phải là lần đầu tiên lấy ra đưa cho hắn rồi, cứ luôn muốn

thảo luận với hắn về mấy thứ văn vẻ này, khiến cho hắn rất bối rối, hắn đành

phải luôn mồm nói không rảnh, nói là để về sau rồi nói.

Mặc dù tâm trạng không tốt, nhưng lần này hắn không có từ chối, ừm một tiếng

nói: “Để ở đó đi, ta sẽ xem dần.”

“Được được được.” Tô Thu Tử vô cùng hưng phấn mà cung cung kính kính đặt

sấp giấy ở một bên trên bàn, sau khi xác nhận không có dặn dò gì khác, gã mới

lại cúi đầu khom lưng rời đi.

Gã vừa rời đi, Dữu Khánh lập tức cầm sấp bản thảo đó lên, tùy ý lật xem một

chút rồi đưa ra đánh giá, “Diễn đạt không lưu loát!”

Hắn cầm sấp giấy đi đến trước cửa sổ, vỗ tay vào nhau, bụp, sấp bản thảo lập

tức bị hắn vỗ nát thành bột mịn tung bay theo gió.

Mấy người bên trong phòng đều không nói nên lời, đó chính là tâm huyết nhiều

năm của người ta a.

Dữu Khánh quay đầu lại hô to: “Trùng Nhi, chuẩn bị giấy và bút mực, ngượng

tay rồi, đã đến lúc luyện tập một chút rồi.”