Bán Tiên

Chương 1216: Cân bằng rất quan trọng (2)




Một lúc lâu sau, An Di nằm trên mặt đất “Ư” một tiếng, yếu ớt tỉnh lại.

Không bao lâu sau, Tô Thu Tử cũng loạng choạng bò đứng lên, không thể tránh

được bị tổn hại nguyên khí sau khi trúng độc.

Hai người trước tiên đi dò xét tình trạng trúng độc của các huynh đệ thủ hạ, phát

hiện thấy bọn họ đều đang chậm rãi hồi phục, biết rõ thuốc giải độc rất có hiệu

quả, lúc này mới yên tâm.

Cũng có thể suy đoán được, khẳng định là đám người Dữu Khánh đứng ở đó đã

cứu bọn họ.

Hai người tự nhiên liền đến hỏi Dữu Khánh xem đã xảy ra chuyện gì.

Tâm trạng vốn đang không tốt, ánh mắt Dữu Khánh có chút thâm trầm quay

nhìn kẻ phản bội đứt tay kia, “Ta vẫn luôn hoài nghi đám ô hợp các ngươi có

phải chân tâm thực lòng quy phục hay không. Các ngươi cũng đừng trách ta keo

kiệt, đừng trách ta không muốn tốn tiền vì các ngươi. Người đầu độc là hắn, tự

các ngươi tìm hiểu đi.”

Hai người An, Tô kinh hãi, lập tức đưa kẻ phản bội cụt tay đi nơi khác thẩm

vấn, sau khi biết được chân tướng, bọn họ rất tức giận.

Cuối cùng, kẻ phản bội bị những người khác tỉnh lại cùng đẩy ra bờ biển, chém

giết rồi vùi vào trong biển cho hải sản ăn…

Trong đám dải băng bay lượn, ánh đèn mù mờ, có bòng đen từ trên trời đáp

xuống. Một tên béo thanh toán lộ phí cho Thiên Lý lang xong, sải bước rời khỏi

hòn đảo phụ.

Bước lên cầu tàu, nhìn thấy khung cảnh phồn hoa muôn màu muôn vẻ trước

mặt, gã cất tiếng lẩm bẩm, “Một đám đê tiện, phát đại tài mà không gọi ta, thật

là đáng ghét!”

Tên mập mạp này không phải là ai khác, chính là Nam Trúc, dáng vẻ hiên

ngang, tinh khí thần đầy đủ, trông không giống bệnh nhân.

Gã vốn đang có cuộc sống rất tốt tại Tích Lư sơn Đại Hoang Nguyên, đột nhiên

nghe nói về biến cố tại Tam Tiên bảo, thực sự là sự kiện đó của Dữu Khánh gây

ra ồn ào quá lớn, ngay cả tại Đại Hoang Nguyên cũng đang lan truyền, gã muốn

không biết cũng khó. Dựa vào sự hiểu biết của mình về Dữu Khánh, gã lập tức

nhận thức được Dữu Khánh nhất định đang chạy đi phát tài, nếu hắn đã san

bằng Tam Tiên bảo, tất nhiên là đã phát đại tài.

Nói giỡn chơi, đó chính là sào huyệt của ba tu sĩ cảnh giới Thượng Huyền, chắc

chắn sẽ không phải chỉ làm mấy chuyện vớ vẩn như đoạt mấy lượng bạc vụn, ăn

không béo sẽ không ăn, tuyệt đối đã vơ vét được không ít tài phú. Vụ này, lão

Thập Ngũ khẳng định kiếm được một khoản béo bở.

Vừa nghĩ đến điều này, gã lập tức không kìm được, dưỡng bệnh cái quỷ gì nữa,

lập tức quay trở về Đào Hoa cư U Giác phụ. Về nhà hỏi thăm, mới biết được

bọn hắn đã đến Hổ Phách hải, gã lập tức chạy đến đây, sợ tới chậm ngay cả

cháo cũng không còn.

Bước lên đường phố phồn hoa muôn màu muôn vẻ, lang thang vòng vèo khắp

nơi một hồi lâu, gã nhận ra rằng sau khi đến nơi này đám người Dữu Khánh vẫn

không có bộc lộ thân phận, nói cách khác, người nơi này có thể vẫn chưa biết

Dữu Khánh tới đây.

Vì vậy, gã chỉ có thể lang hỏi thăm khắp nơi, thỉnh thoảng tìm người khoa tay

mô tả hình dạng Dữu Khánh với bộ ria mép, vóc dáng to con của Mục Ngạo

Thiết và hình dạng của Trùng Nhi, nhưng mãi vẫn không tìm được thông tin gì.

Hổ Phách hải rất rộng lớn, rất nhiều hòn đảo, quỷ mới biết được bọn hắn ở nơi

nào. trong lúc nhất thời gã có chút hoang mang.

Trong lúc lang thang trên đường phố, gã tình cờ gặp được một chiếc xe kéo đi

ngang qua cửa, khi rèm khoang xe lay động hé ra, ánh mắt gã bỗng nhiên ngẩn

ra, mơ hồ nhìn thấy mặt bên một khuôn mặt nam tử tuấn tú, đang ôm một nữ

nhân dung mạo bình thường nói to nói nhỏ gì đó khiến nữ nhân đó cười khanh

khách.

“Tiểu sư thúc?” Nam Trúc nhất thời ngây người lẩm bẩm, còn chưa nhìn thấy

rõ, tấm rèm đã rơi về che lại, gã chỉ cảm thấy nhìn mặt bên, nam tử đó rất giống

tiểu sư thúc.

Nghĩ lại một chút, gã lắc đầu tự giễu mình, cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều,

cho tới nay Linh Lung quan luôn luôn đều phải có người tọa trấn, tiểu sư thúc

có thể tạm thời rời đi, nhưng rất không có khả năng chạy đến đây du ngoạn, hơn

nữa, với ngoại hình của tiểu sư thúc cũng không có khả năng cặp kè với nữ

nhân sắc đẹp bình thường như thế, mình hẳn là đã bị sự phồn hoa muôn màu

muôn vẻ nơi này làm hoa cả mắt.

Sau khi đã suy nghĩ rõ ràng, gã lại tiếp tục dạo phố hỏi thăm, trong quá trình

này gã phát hiện thấy giá cả nơi này thực sự đắt quá đáng…

Kinh thành Ân quốc, bên trong Đoan vương phủ khí thế khoáng đạt huy hoàng.

Trước chiếc kính trang điểm sáng rực ánh đèn, Thiết Diệu Thanh ngồi ngay

ngắn, mặt mỉm cười.

Đoan vương Lý Trừng Hổ trong ngày thường khí thế uy nghiêm dọa người, lúc

này vẻ mặt đầy nhu hòa, chính tay tháo trâm cài tóc xuống cho Vương phi, cũng

đích thân chải tóc cho nàng.

Đột nhiên, có tiếng gọi từ bên ngoài truyền vào, “Vương gia.”

Lý Trừng Hổ hơi nghiêng đầu, trên mặt lộ vẻ không vui, nhưng ông ta cũng biết

nếu không phải là chuyện mình quan tâm, hạ nhân sẽ không dám quấy rầy vào

lúc này.

Thiết Diệu Thanh cười hiền lành nói: “Vương gia, ngài đi làm việc trước đi.”

Lý Trừng Hổ đưa lược chải đầu cho Tôn Bình ở bên cạnh, cúi người hôn lên má

Thiết Diệu Thanh, rồi thì thầm đầy ẩn ý bên tai nàng: “Chờ ta trở lại.”

Trong ánh mắt Thiết Diệu Thanh lộ ra vẻ xuân sắc, ừ một tiếng khe khẽ, hàm ý

trong đó không phải dành cho ngoại nhân.

Khi Lý Trừng Hổ xoay người rời đi thì Thiết Diệu Thanh nói với Tôn Bình:

“Tiễn Vương gia giúp ta.”

“Vâng.” Tôn Bình đầy tươi cười đáp lời, bước nhanh rời đi.

Chẳng mấy chốc, bên ngoài lại có một nha hoàn tiến vào trang điểm giúp Thiết

Diệu Thanh, đồng thời nhỏ giọng kể một số điều của giới Tu hành bên ngoài, đề

cập đến việc Dữu Khánh một kiếm hủy diệt Tam Tiên bảo.

Thiết Diệu Thanh soi mình trong gương thoáng thất thần, lẩm bẩm nói, “Hắn đã

đột phá đến Thượng Huyền…” Ngay sau đó cười bình thản, “Cũng đúng thôi,

tài tử đệ nhất thiên hạ tự nhiên không phải chỉ có hư danh, thiên phú tất nhiên là

bất phàm.”

Trong nét tươi cười có một chút buồn man mác.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân đến gần, nàng lập tức ngậm miệng, nha

hoàn cũng vội vàng im tiếng, Tôn Bình đã quay lại.

Đề phòng Tôn Bình như thế cũng là có nguyên nhân, bởi vì Thiết Diệu Thanh

dần dần phát hiện thấy Tôn Bình không giống như là người của mình, mà càng

giống như là người của Lý Trừng Hổ, đã giấu giếm nàng rất nhiều tin tức bên

ngoài, nhất là có liên quan đến Dữu Khánh.

Nàng có thể hiểu được vì sao như vậy, là muốn để cho mình an ổn tuân thủ

chuẩn mực nữ nhân, nhưng bản thân nàng cũng đâu có muốn làm những chuyện

lộn xộn đó, cho nên hành vi của Tôn Bình đã có hàm ý biến nàng thành con

chim hoàng yến trong lồng, điều này khiến nàng thầm sinh bất mãn, vì vậy nàng

âm thầm phát triển tai mắt khác cho mình.

Bên trong phòng làm việc, Lý Trừng Hổ vừa mới ngồi xuống, một quản sự lập

tức tiến đến báo cáo: “Phía bên Thám Hoa lang đã xảy ra chuyện, hình như có

người muốn ám sát hắn, hắn giả vờ trúng độc, hung thủ hành động thất bại bị

bắt lại, sau đó Bách Lý Tâm lại xông ra, một phát bắn đã chế trụ hai kẻ giật dây

ẩn nấp gần đó…”

Sau khi nghe kể lại đại khái tình huống, Lý Trừng Hổ hỏi thêm một chút chi

tiết, sau đó ừm một tiếng, “Giống như là tử sĩ?”

“Đúng vậy, có dấu hiệu của tử sĩ, bị phát hiện kịp thời nên không thể tự sát

thành công. Thoạt nhìn không giống như là phong cách giải quyết ân oán trong

Tu hành giới bình thường. Trong việc này hẳn là còn chủ mưu đứng sau.”

“Sẽ là ai chứ? Thật là có chút thú vị.”

Đúng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng cấp báo, “Vương gia, bệ

hạ phái người mang thức ăn khuya tới.”

Lý Trừng Hổ hơi giật mình, ngay lập tức nói: “Mang vào.”

Đồng thời phất tay ra hiệu.

Quản sự bẩm báo lập tức lui ra.

Phía bên ngoài, quản gia cung cung kính kính mời một thái giám xách theo hộp

thức ăn tiến vào.

Lý Trừng Hổ định nói vị quan viên này bỏ hộp thức ăn xuống là được rồi, nào

ngờ viên thái giám này lại muốn tự tay mở hộp thức ăn, tầng thứ nhất là một

chén canh thơm phức còn bốc hơi nóng nghi ngút, tầng thứ hai lại đặt một con

quay bạch ngọc.

Lý Trừng Hổ trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, biết trong này nhất định có thâm ý,

nhưng không biết là có ý gì, ông ta ngước mắt nhìn viên thái giám, chờ y giải

thích.

Thái giám cảnh giác cẩn thận quan sát xung quanh, tựa hồ lo lắng có tai vách

mạch rừng, sau đó đẩy con quay đến trước mặt Lý Trừng Hổ, “Đây là một trò

chơi của Triêu Dương công chúa. Bệ hạ đã nói rồi, tuổi của công chúa không

còn nhỏ nữa, nhưng cứ thích tìm chơi mấy loại trò chơi kỳ cục như vậy. Bệ hạ

nói Vương gia là hoàng thúc ruột của công chúa, ngài phải để tâm nhiều hơn tới

việc hôn sự của công chúa mới được, không thể trì hoãn nữa.”

Nói xong liền hơi khom người, nói một câu lão nô xin cáo lui, rồi rời đi.

Quản gia thoáng nhìn dáng vẻ thất thần của Lý Trừng Hổ, rồi xoay người đi tiễn

khách.

Sau đó, Lý Trừng Hổ duỗi tay cầm lấy con quay bạch ngọc kia, đặt ở trên bàn,

dùng sức vặn tay, con quay lập tức xoay tít, một lát sau liền chao đảo, nghiêng

qua nghiêng lại rồi ngã xuống.

Liên tục mấy lần như vậy, cho đến khi quản gia quay trở lại đứng ở trước bàn,

ông ta hắn mới dừng tay, nhìn chằm chằm con quay lẩm bẩm: “Muốn thứ này

đứng vững, ‘Cân bằng’ là rất trọng yếu.”

Quản gia như có điều suy nghĩ, nhẹ giọng nói: “Xem ra, bệ hạ cũng nắm giữ rõ

ràng động tĩnh phía bên Hổ Phách hải.”

“Triều Dương cứ ở mãi trong cung cũng buồn chán, thỉnh thoảng có thể ra

ngoài chơi đùa a. Việc này ngươi đi thu xếp đi. Càng nhanh càng tốt.” Lý Trừng

Hổ nói xong liền đưa tay ra cầm chén canh lên, yên lặng thưởng thức, tâm tư

dường như trôi đi xa.

“Vâng.” Quản gia đáp lời rồi rời đi.