Chỉ trong thoáng chốc, khắp khu vực bãi triều này đã không còn một người nào
có thể đứng được, đều đang đau đớn kêu rên.
Sau khi ngã xuống đất, trông Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết cũng đau đớn như
những người khác, mà Trùng Nhi thì rõ ràng có vẻ giả tạo, ít nhất là bắt chước
rất không giống, gã chỉ có thể nỗ lực bắt chước được chừng nào hay chừng nấy,
không còn cách nào, bởi vì gã không cảm thấy mình có dấu hiệu trúng độc.
Ba người bọn hắn không có ai cảm thấy bị trúng độc, và cũng không biết mọi
người bị trúng độc bằng cách nào.
Một lúc sau, rất nhiều người đều đã bất động, gần như người nào cũng có máu
chảy ra từ miệng mũi.
Khi sắc trời sắp tối, trong đám người nằm gục trên mặt đất đột nhiên có một
người đàn ông từ từ đứng lên, đứng lên rất chậm rãi, thận trọng quan sát xung
quanh một lúc, sau đó nhanh chóng lần mò về phía đám người Dữu Khánh.
Khi đi đến trước mặt mấy người Dữu Khánh, nhìn thấy mấy người Dữu Khánh
cũng nhắm chặt mắt, miệng mũi chảy máu, người đàn ông thở phào nhẹ nhõm,
rồi dần dần trong mắt lộ ra vẻ hung ác, keng, bội kiếm rút ra khỏi vỏ, chuẩn bị
giải quyết dứt điểm để tránh khỏi có sơ suất.
Gần như là cùng lúc, keng, có một tiếng kiếm ra khỏi vỏ khác.
Nam tử nọ kinh hãi, đột nhiên vung kiếm, chợt phát hiện cánh tay nhẹ bẫng, ánh
mắt thoáng nhìn qua, phát hiện thấy chỉ có nửa cánh tay vung ra, nửa đoạn cánh
tay còn lại cùng với kiếm trong tay rơi xuống mặt đất, máu tươi phun ra.
Mà vị Thám Hoa lang miệng mũi chảy máu kia đã đứng ở trước mặt gã, thanh
kiếm vung lên cắt đứt cánh tay đã thuận thế gác ở trên cổ gã, mũi kiếm đâm vào
làn da gã.
Khi hầu kết gian nan lên xuống, cơn đau đớn do lưỡi kiếm gây ra càng thêm dữ
dội, sau đó gã nhìn thấy Mục Ngạo Thiết và Trùng Nhi bò đứng dậy như người
không có việc gì.
Mục Ngạo Thiết vẻ mặt lạnh lùng, Trùng Nhi mắt lộ sự ngạc nhiên.
Nam tử khó thể tin nổi thốt lên: “Các ngươi không bị trúng độc? Không thể nào
như vậy. Ta thấy rõ ràng các ngươi đã ăn không ít.”
Mũi kiếm của Dữu Khánh có thể cảm nhận được yết hầu của gã run rẩy, “Nói
đi, ai sai ngươi tới hạ độc hại ta?”
Vụ hạ độc hôm nay, hắn cảm thấy có chút khó thể giải thích được, chưa nói tới
việc kẻ động thủ là người của Tam Tiên bảo, hạ độc hại chết hắn thì có thể lý
giải, nhưng ngay cả đồng bạn của mình cũng cúng nhau hạ độc, chuyện gì vậy
chứ?
Nam tử đã cảm nhận được cơn đau đớn dữ dội nơi cánh tay, gã đã không quan
tâm nổi với việc máu tươi chảy ra từ vết thương, hỏi một đằng, trả lời một nẻo:
“Các ngươi giả vờ, vì để dụ ta xuất hiện, các ngươi vậy mà không quan tâm tới
sự sống chết của họ?” Gã đưa tay kia chỉ tới những người khác nằm gục trên
mặt đất.
Đối với vấn đề này, Dữu Khánh không muốn trả lời, kỳ thực đối phương nói
cũng không sai, đúng là vì để dụ hung thủ đi ra hắn không quan tâm tới tính
mạng của những người khác, lựa chọn này không thể không nói là khá tàn nhẫn.
Với hắn mà nói, biết rõ hung thủ là ai còn quan trọng hơn tính mạng của gần
trăm người này.
Về phần thái độ đối với những người kia, cũng như kẻ trước mắt này, hắn không
có chút nào kinh ngạc khi xuất hiện loại chuyện phản bội như vậy.
Mục Ngạo Thiết vòng ra phía sau người đàn ông, xuất thủ điểm huyệt khống
chế gã.
Dữu Khánh tiếp tục ép hỏi: “Ta hỏi lại lần nữa, kẻ nào sai ngươi tới hạ độc hại
ta?”
Vừa mới nói xong, ở phía xa xa đột nhiên vang lên một tiếng nổ vang như sét
đánh.
Hiện tại bầu trời đương nhiên không có sấm sét, bọn hắn cũng quen thuộc với
tiếng nổ vang này, đó là tiếng dây cung mạnh mẽ bật ra.
Mục tiêu xạ kích ở trong bãi đá ngầm cách đây không xa, những tiếng bùm bùm
nổ vang thu hút ánh mắt bọn hắn nhìn tới. Bọn hắn phát hiện thấy có bóng
người mơ hồ lấp loáng phía sau những tảng đá.
Dữu Khánh đưa tay đẩy nam tử kia té ngã ra đất, nói: “Đừng để bị người ta diệt
khẩu.”
Dặn dò Mục Ngạo Thiết xong, hắn lập tức vọt lên không phi thân bay đi, cầm
kiếm lao ra phía sau đám đá ngầm kia, đồng thời cao độ đề phòng bóng tối xung
quanh, đề phòng bị cường cung bắn lén.
Còn chưa đến nơi, trong lúc tung người trong không trung hắn nhìn thấy hai
bóng người đang nhảy nhót né tránh và lẩn trốn giữa đám đá ngầm, đó là hai
người che mặt. Bọn họ hành động không được lưu loát, đều ôm giữ eo, rõ ràng
đã bị thương không nhẹ.
Vừa phi thân hạ xuống, Dữu Khánh lập tức tung liên hoàn cước đá vỡ đá ngầm,
rồi vung chân đá hai tảng đá bay ra, cách không đánh hai người đổ gục xuống,
sau đó phi thân lướt tới, nhanh chóng xuất thủ khống chế hai người, tiếp đó cấp
tốc xoay người lại đề phòng phía sau.
Một bóng người lướt đi trên bãi cỏ trong ánh sáng lờ mờ, người tới giương cung
cài tên, bật đứng dậy, từ mặt cỏ lao vút lên trời, lật người rơi xuống tại trước
mặt hắn.
Người tới không phải ai khác, chính là Bách Lý Tâm.
Thấy là nàng ta, Dữu Khánh sửng sốt, “Sao ngươi lại tới đây?”
Bách Lý Tâm nhìn về phía bãi triều, hỏi ngược lại: “Các ngươi không sao chứ?”
Dữu Khánh lắc đầu, hỏi lại: “Ngươi làm sao biết được bọn ta ở nơi này? Ngươi
biết có kẻ muốn tập kích ta?”
Bách Lý Tâm cảnh giác quan sát xung quanh một vòng, “Chuyện này để nói
sau.”
Đầu tiên, nàng ta đưa tay kéo khăn che mặt của hai người kia xuống, quan sát
khuôn mặt của hai người.
Sau đó hai người bọn hắn đưa hai kẻ che mặt về chỗ bãi triều.
Lúc này, Dữu Khánh mới chuyển sự chú ý đến đám người An Di. Hắn ngồi xổm
xuống kiểm tra tình huống của mấy người, phát hiện bọn họ vẫn chưa chết,
nhưng đã cách cái chết không xa. Hắn nhanh chóng lấy ra một bình mật ong
nhỏ, trước tiên moi ra hai ngón tay đút cho An Di và Tô Thu Tử ăn, sau đó giao
mật ong lại cho Mục Ngạo Thiết, “Không có nhiều thuốc để cho bọn họ, hòa nó
vào trong thùng nước cho bọn họ uống đi.”
Mục Ngạo Thiết đẩy trở lại, không lấy của hắn, trên người y cũng có mang
theo, kể cả Trùng Nhi cũng vậy, đều mang theo mật ong.
Đây là bài học rút ra từ chuyến đi Đại Hoang Nguyên lần trước, hóa ra trên đời
này cũng có độc dược mà thân thể đã ngâm qua Địa tuyền của bọn hắn cũng
không chống lại được, vì vậy, tất cả bọn hắn đều mang theo chút mật ong phòng
thân, đề phòng vạn nhất.
Thân thể của bọn hắn sau khi ngâm nước Địa tuyền liền có thể bách độc bất
xâm, vì sao Trùng Nhi cũng không có phản ứng gì, bọn họ có phần không hiểu,
đoán rằng có lẽ là có liên quan với nước do Đầu To nấu.
Nhưng điều này không quan trọng, không sao cả là tốt rồi.
Dữu Khánh quay đầu lại thẩm vấn hung thủ.
Nhìn thấy hai người che mặt cũng đã bị sa lưới, nam tử Tam Tiên bảo đầu độc
cũng thành thật khai báo, nói rằng chính là hai người che mặt này tìm đến, đưa
thuốc độc cho gã, yêu cầu gã động tay động chân.
Về phần nguyên nhân, đơn giản là vừa cưỡng bức vừa dùng lợi dụ dỗ mà thôi.
Gã cũng không biết hai người che mặt này làm sao lại biết được người nhà của
gã che giấu thân phận ẩn nấp trong thế tục, dùng họ để uy hiếp và cũng hứa hẹn
cho khoản lợi lớn, cuối cùng gã không còn lựa chọn nào khác.
Về phần lai lịch của hai người che mặt, nam tử nói rằng gã không biết, càng
không biết vì sao muốn dùng độc giết bọn hắn.
Còn hai tên che mặt thì cho dù Dữu Khánh hành hạ, tra tấn như thế nào, bọn họ
đều ngậm miệng không nói, ngay cả mấy lời ứng phó cũng không thốt, thậm chí
tìm được cơ hội liền muốn tự sát, may mà hắn phát hiện đúng lúc và ngăn chặn
kịp thời.
Tử sĩ? Đây là hai tên tử sĩ ư? Điều này làm cho Dữu Khánh cảm thấy có phần
không ổn, hắn cảm thấy phong cách của hai tên này không giống như là người
tu hành bình thường, có một loại cảm giác mãnh liệt khó hiểu nào đó.
Trong lúc hắn đang nghi hoặc không hiểu, Bách Lý Tâm chợt giương cung cài
tên, bắn một tên ra ngoài mặt biển âm u.
Không bao lâu sau, một chiếc thuyền nhỏ cắm mũi tên nhanh chóng tiến đến.
Khi thuyền cập bãi, bên trên có bốn người che mặt nhảy xuống, trực tiếp khiêng
thuyền nhỏ chạy lên bờ, chạy tới bên cạnh Bách Lý Tâm mới tả thuyền xuống.
Một người trong số đó nhổ mũi tên ra, cầm hai tay trả lại cho Bách Lý Tâm.
Mũi tên quay về lại ống tên, Bách Lý Tâm quay đầu lại nói với Dữu Khánh:
“Về phương diện thẩm vấn, chúng ta không chuyên nghiệp bằng bọn họ, và
cũng không có năng lực truy tìm manh mối như bọn họ, chúng ta giao người lại
cho bọn họ đi. Khi có kết quả, họ sẽ thông báo cho chúng ta.”
Trên mặt Dữu Khánh lộ vẻ hoài nghi, nếu là người khác có lẽ hắn không nhất
định sẽ làm theo, hắn quay đầu lại quan sát ba kẻ bị bắt, sau một chút chần chừ,
hắn chỉ vào tên phản bội Tam Tiên bảo, “Để kẻ này lại cho ta, ta có chỗ dùng
tới. Hai người khác có thể mang đi.”
Bách Lý Tâm lập tức quay sang nói với mấy người che mặt khiêng thuyền đến:
“Tên này lâm thời bị xúi giục, không biết được gì nhiều, nếu nơi đây này cần
tới, vậy thì để lại đi.”
Một người che mặt đằng hắng gật đầu, rồi phất tay ra hiệu, hai kẻ bị tên bắn bị
thương lập tức bị ném lên trên thuyền, bốn người che mặt xoay người lại khiêng
thuyền nhỏ chạy nhanh về phía biển, sau đó nhanh chóng chèo thuyền đi xa,
chẳng mấy chốc liền biến mất vô tung vô ảnh.
Diễn biến này có vẻ quỷ dị, đừng nói đến Dữu Khánh, ngay cả Mục Ngạo Thiết
và Trùng Nhi đang cho người trúng độc uống thuốc cũng cảm nhận được.
Dữu Khánh khiến kẻ phản bội kia hôn mê, rồi tiếp tục truy hỏi Bách Lý Tâm ở
bên cạnh, “Đến cùng là chuyện gì xảy ra?”
Bách Lý Tâm: “Ta vốn đang yên ổn làm hộ vệ giữa nhà tại Đán châu thành, đột
nhiên có người đến gặp ta, nói rằng ngươi đã gây ra động tĩnh không nhỏ, nói là
lần này ngươi có khả năng gặp nguy hiểm, bảo ta hãy lập tức chạy đến bảo vệ
ngươi.”
Dữu Khánh hỏi: “Lại là người phía sau ngươi sao?”
Bách Lý Tâm gật đầu, “Hắn nhờ ta chuyển cho ngươi một câu nói: Trời cuồng
có mưa, người cuồng có họa.”
Dữu Khánh không hiểu, hỏi: “Có ý gì?”
Bách Lý Tâm không nhanh không chậm giải thích: “Hắn nói rằng lần này ngươi
gây ra động tĩnh quá lớn, quá phô trương. Chuyện một kiếm diệt Tam Tiên bảo
đã lan truyền ồn ào khắp Tu hành giới, mọi người đều biết. Ngươi nhanh như
vậy liền đột phá đến Thượng Huyền, khiến rất nhiều người bị chấn động không
nhỏ. Hắn đoán chừng người hồi trước có ý đồ diệt cả nhà A thị người cũng sẽ
ngồi không yên.
Mọi người đều biết rõ Tu hành giới bao trùm tại trên thế tục, dựa theo tiến bộ
hiện tại của ngươi, một khi để cho ngươi phát triển lớn mạnh, một khi ngươi đạt
đến mức độ hung thủ đứng sau màn không thể lay động được nữa, đến lúc đó,
nếu ngươi muốn truy tra sự thật năm đó, hung thủ phía sau màn chưa chắc đã
che giấu được nữa. Trước đây người ta còn dám để cho ngươi lêu lổng, nhưng
bây giờ sợ là cần phải kịp thời bóp chết ngươi.
Kết quả đúng như hắn dự liệu, ta vừa đến nơi liền nghe tai mắt đến đây trước
nói rằng, phát hiện thấy trong nhóm người của ngươi có người đang âm thầm
cấu kết không rõ ràng với kẻ lai lịch bất minh bên ngoài.” Nàng quay đầu lại
nhìn về phía đám người ngã gục trên đất, đây là kết quả.
Dữu Khánh cau mày, chuyện A Tiết Chương đã trôi qua lâu như vậy, mình cũng
đã rời xa triều đường Cẩm quốc, không nghĩ tới vẫn còn nổi lên sóng ngầm,
nghĩ đến việc thái sư thúc và sư phụ phải mất sớm, trong lòng hắn có chút nổi
giận, cũng có phần muốn biết đến cùng là kẻ nào đứng sau lưng gây rối.
Bách Lý Tâm: “Hắn nói rằng, ngươi chắc hẳn cũng muốn biết hung phạm phía
sau màn là ai, nhưng mà hung phạm đứng sau một mực ẩn nhẫn không hành
động. Một khi đối phương thực sự quyết định xuất thủ, chính là cơ hội truy bắt
hung phạm đã tới. Hắn nhờ ta chuyển lời cho ngươi, nói ngươi đứng ở chỗ sáng
phải chú ý cẩn thận nhiều hơn, hắn sẽ ở trong tối âm thầm phối hợp, cần phải
liên thủ bắt lấy hung phạm phía sau màn.”
Dữu Khánh chợt híp mắt hỏi: “Có phải người phía sau ngươi vẫn luôn dùng ta
làm mồi nhử hay không? Có phải hắn luôn hi vọng ta ở ngoài chỗ sáng dẫn dụ
hung phạm phía sau xuất thủ hay không?”
Bách Lý Tâm thoáng sửng sốt, rồi khẽ lắc đầu, “Ta không biết, ta không có lừa
ngươi, ta thật sự không biết việc này, ta quả thực không biết hắn có đang âm
thầm làm cái gì hay không. Mục đích hắn phái ta tới chỉ là để bảo vệ ngươi.”
Dữu Khánh sắc mặt sa sầm, trầm giọng không nói.