Mặc dù miệng nói không sao, nhưng khi rời khỏi nơi này thì rõ ràng bộ dạng
Trùng Nhi có vẻ hồn xiêu phách lạc, khi đụng phải cây dừa gã ta mới phục hồi
lại tinh thần, tuy nhiên bước không được mấy bước gã ta lại đạp vào trong hố
cát.
Dữu Khánh đưa tay nắm lấy gáy gã ta để kiểm soát hướng đi của gã, đồng thời
cất tiếng nhắc nhở: “Trùng Nhi, có chuyện gì thì nói cho ta biết, hiểu không?”
Trùng Nhi ngoan ngoãn “Ừm” một tiếng, cảm giác phấn khích khi được đi du
lịch trước đó đã biến mất hoàn toàn.
Sau khi xuyên qua đảo phụ, gần trăm người lại băng qua những chiếc cầu gỗ
vượt biển dẫn tới đảo chính.
Cho dù là trong ánh sáng ban ngày, hòn đảo đối diện cũng mang đến cho mọi
người một cảm giác ngũ sắc rực rỡ bắt mắt, nhà cao nhà thấp đan xen, cây cao
bóng mát xen kẽ những khóm hoa tươi, rất nhiều người qua lại ở trong đó, các
thương hộ cắm đủ loại cờ xí, nhà cửa được trang trí, tô điểm bằng nhiều loại vỏ
ốc, vỏ sò, bờ biển neo đậu rất nhiều tàu thuyền, có dỡ hàng xuống, có xếp hàng
lên, thậm chí còn có cả những nam nhân và nữ nhân để trần cánh tay đang chơi
đùa trong nước, thỉnh thoảng có những con cá lớn lao lên khỏi mặt nước rồi ầm
ầm rợi vào trong nước.
Trên con đường đi vào quần thể công trình bên trong đảo, ấn tượng đầu tiên
chính là sự phồn hoa.
Những người bán hàng rong rộn rã rao hàng, những người Một Mắt cao ngất
đeo đồ ăn vặt trên cổ đi dọc đường mời chào, các cô nương tựa lan can cầm túi
hạt dưa, đứng ở trên lầu tươi cười cắn ăn, tiện tay ném loạn vỏ hạt dưa xuống
dưới, Trừ thử linh hoạt lao nhanh bận rộn trên đường, không ngừng dọn dẹp rác
thả trên mặt đất, có con mệt mỏi đứng thở hổn hển.
Trên đảo không có các loại thú kéo xe như ngựa, xe cộ đều do nhân lực kéo, đủ
loại người qua lại, hầu hết đều lộ ra vẻ thoải mái nhàn nhã, nơi này vốn là nơi
nổi tiếng về giải trí.
Có thể nhìn thấy hầu hết các món ngon mỹ thực trong thiên hạ ở nơi đây, nơi
này có thể được xưng là động tiêu tiền, có thể tưởng tượng được giá cả như thế
nào, sau khi hơi tìm hiểu một chút, đám Dữu Khánh phát hiện thấy so với Thiên
Tích sơn, giá cả tại đây chỉ có hơn chứ không kém.
“Tam Tiên bảo ở đâu?”
Khi đi ngang qua một tửu quán náo nhiệt, bọn hắn bỗng nhiên nghe được lời
này, đám người Dữu Khánh dồn dập quay đầu nhìn đến, trong vô thức thả chậm
bước chân.
“Nơi đó cách U Giác phụ chừng chín trăm dặm, gọi là ‘Tam tiên’ là vì có ba
người làm đương gia, đều có tu vi Thượng Huyền.”
“Ba cao thủ Thượng Huyền bị Thám Hoa lang một kiếm giết chết?”
“Đúng vậy, dưới một kiếm của Thám Hoa lang, đâu chỉ là ba cao thủ Thượng
Huyền, toàn bộ Tam Tiên bảo trong khoảnh khắc bị quét thành tro bụi
“Ta nói nha, ngươi đang nói sợ không phải là Thượng Huyền, ngươi đang nói
cảnh giới Cao Huyền ra tay phải không?”
“Đừng nghe hắn nói dóc, ta nghe nói là một nữ đương gia trong Tam Tiên bảo,
gọi là Diệu Mục tiên tử gì đó, phải lòng một nhân viên tuấn tú của Đào Hoa cư,
sau đó bắt cóc hắn đem đi cưỡng dâm, ai ngờ người đó là dành riêng cho Thám
Hoa lang, sau đó trong cơn tức giận, Thám Hoa lang liền huyết tẩy Tam Tiên
bảo.”
“Thám Hoa lang lại là người thích nam nhân ư?”
“Chứ ngươi nghĩ sao? Nếu không phải như vậy, hắn đã không ruồng bỏ đệ tử
của Địa mẫu rồi.”
Dữu Khánh cảm thấy đau răng vì nghe những lời bàn tán ồn ào ở bên trong,
không biết những tin vịt đó từ đâu tới, vậy mà lại biến thành dạng này.
Hắn cũng có phần bất ngờ, không nghĩ tới, mình chẳng qua chỉ nghỉ lại một
đêm trên đường, chuyện Tam Tiên bảo đã truyền tới nơi đây rồi, có thể thấy
chuyện này lan truyền không hề nhỏ.
Bất kể lời đồn đại sai lệch như thế nào, khóe miệng hắn đều vểnh lên một nét
cười mỉm không dễ nhận ra, mặc dù lời đồn có sai lầm, nhưng đều có một điểm
chung, đó chính là tu vi của Thám Hoa lang hắn đã đột phá đến Thượng Huyền,
điều này đem tới sự chấn động đủ lớn cho mọi người.
Về phần những lời đồn sai lầm kia, hắn không cần phải để bụng, theo thời gian
trôi qua, sự thật tự nhiên sẽ lộ ra ngoài.
Một đám thành viên Tam Tiên bảo đi theo nghe được những tin vịt này thì cũng
không nói nên lời.
Trong những ngày tiếp theo, nhóm người bắt đầu hành động theo lời phân phó
của Dữu Khánh, bọn họ lang thang khắp các đảo to to nhỏ nhỏ tại Hổ Phách hải
để tìm hiểu tình hình địa phương, không bỏ qua chuyện gì, hàng ngày tổng kết
lại đưa đến cho Dữu Khánh.
Sự việc quả thực giống như Dữu Khánh dự liệu, qua mấy ngày sau, tình hình
thực sự về việc Tam Tiên bảo bị hủy diệt đã lan truyền đến nơi này. Sự việc này
dường như đã trở thành đề tài được bàn tán nhiều nhất tại Hổ Phách hải. Người
nơi này dường như không biết rằng Thám Hoa lang trong truyền thuyết đã tới
rồi.
Đến một ngày, vào lúc hoàng hôn, ở bên cạnh một bãi triều, đội ngũ của Thám
Hoa lang tụ tập lại ngồi trên đất, ăn uống thả cửa.
Dữu Khánh coi như có chút lương tâm, sau khi sai khiến mọi người vất vả mấy
ngày, cuối cùng hắn đã tự bỏ tiền túi mua không ít đồ ăn thức uống để khao
thưởng cho mọi người.
Sở dĩ bọn hắn nghỉ chân ở bên cạnh bãi triều là bởi vì chi phí ăn ở trên đảo này
quá cao, hơn nữa bọn hắn có quá nhiều người, và cũng không biết sẽ phải ở lại
Hổ Phách hải bao lâu, cho nên đành nghỉ ở đây cho tiết kiệm. Ngay cả bãi triều
này cũng phải bỏ tiền ra thuê, trên hòn đảo tấc đất tấc vàng này gần như không
có thứ gì miễn phí.
Xách bình rượu gác chân nhìn mặt trời lặn, Mục Ngạo Thiết thỉnh thoảng hít
một hơi khó chịu, thỉnh thoảng y lại bị tiếng cười nhỏ khúc khích của Dữu
Khánh làm phiền, y quay đầu lườm Dữu Khánh đang lật xem bản tổng hợp tin
tức hàng ngày, y biết tên này lại nhìn thấy tin tức tán dương hắn oai phong thần
võ, bộ dạng đó của hắn thực sự khiến người ta không chịu nổi.
Khi y quay đầu lại tiếp tục nhìn mặt trời lặn thì bỗng nhiên có chút hoài nghi
ánh mắt của mình, tự hỏi không biết có phải mình đã uống quá nhiều rượu rồi
hay không, y cảm thấy đám người phe mình tựa hồ đang lảo đảo lung lay, chăm
chú nhìn kỹ, y phát hiện thấy có điều gì đó không ổn, những người đang ăn
uống bắt đầu lần lượt ngã gục xuống.
Y từ từ đứng lên, quay đầu lại gọi, “Lão Thập Ngũ, đừng có ở đó cười thầm
nữa, đã xảy ra chuyện rồi.”
Dữu Khánh và Trùng Nhi đang hầu hạ ở bên cạnh lập tức sắc mặt nghiêm trọng
đứng lên. An Di và Tô Thu Tử đã vụt lướt tới. Tô Thu Tử vừa định mở miệng
nói thì đau đớn ngã gục xuống.
Trước lúc ngã xuống, An Di nghẹn ngào kêu một tiếng, “Có độc.”
Ngay cả hai người tu vi Thượng Huyền đều đã ngã gục rồi, có thể tưởng tượng
được những người khác là như thế nào.
Dữu Khánh nhìn xung quanh một vòng, thấy gần như tất cả đều đã ngã gục, lập
tức thân thể nhoáng lên, cũng xiêu xiêu vẹo vẹo đau đớn gục ngã xuống đất.
Mục Ngạo Thiết và Trùng Nhi kinh hãi, nhanh chóng lao đến đỡ lấy hắn, ai ngờ
nhìn thấy Dữu Khánh hé mở một con mắt nhỏ giọng dặn dò một câu, “Tất cả
trúng độc ngã xuống hết đi.”
Hai người đầu tiên là thoáng sửng sốt, sau đó thân thể cũng nghiêng ngã, lần
lượt nhăn nhó đau đớn ngã xuống đất.