Trong đám thành viên Tam Tiên bảo ở trong, ngoài trại, có không ít người cũng
phóng đến bên cạnh thi thể kêu gào khóc lóc, nhưng không ai dám đi tìm Dữu
Khánh báo thù, thậm chí không có một người nào ném cho Dữu Khánh một ánh
mắt căm thù.
Thực lực Dữu Khánh vừa mới bộc lộ tạo ra uy hiếp là một chuyện, trên thực tế
cũng không có ai có cừu hận gì với Dữu Khánh, trong một ổ thổ phỉ làm không
ít chuyện thiếu đạo đức, nếu có người cầm cờ thì thuận gió đi theo, không ai
cầm cờ kỳ thì cây đổ bầy khỉ tan, không có bao nhiêu sự trung thành và tận tâm
cảm động lòng người hay là huynh đệ tình thâm gì đó, có thể có nhiều người
như vậy chạy đến gào than mấy câu thương tiếc đã là không tệ.
Mà đám thổ phỉ vác bọc hành lý trên lưng đã quy thuận Dữu Khánh thì có chút
sững sờ, nhìn Dữu Khánh trầm ổn bước trở về, bọn họ nhất thời không biết nên
làm gì mới tốt, nếu chạy đến bên cạnh Ngô Uyên Bản để khóc tang, tân lão đại
sẽ nhìn bọn họ như thế nào? Nhưng An Di và Tô Thu Tử đã đi khóc tang, bọn
họ rơi vào thế khó xử.
Đám khách đến chúc mừng đứng ngoài xem náo nhiệt, ánh mắt gần như một
mực bám theo Dữu Khánh, một chiêu chém giết Ngô Uyên Bản đã khiến bọn họ
cực kỳ chấn động, cảm xúc đó vẫn còn đọng lại trong mắt họ.
Vô hạn cảm khái không ngừng dâng trào trong lòng bọn họ, người ta nói tài tử
đệ nhất thiên hạ bỏ văn theo võ, không nghĩ tới ngay cả thiên phú tu hành cũng
phi phàm như thế.
Lúc này, trong mắt bọn họ nhìn thấy chính là một thiên chi kiêu tử hoàn hảo!
Mặc dù Dữu Khánh không có đưa mắt nhìn bọn họ, nhưng khóe mắt vẫn có thể
nhận thấy được phản ứng của mọi người, hắn có phần hưởng thụ sự ngưỡng mộ
đó đối với thực lực của mình, cái trò tài tử Thám Hoa lang chó má gì đó trước
đó thực sự quá giả dối, hắn không dám thừa nhận, nhưng hiện tại hắn đã có cảm
giác sống lưng của mình ưỡn thẳng được rồi, đây mới là chân chính hưởng thụ.
Khi đến trước mặt Mục Ngạo Thiết và Trùng Nhi, hắn không có nói nhiều, chỉ
nói một chữ, “Đi!”
Rồi trực tiếp dẫn hai người rời đi, về phần những người nói là quy thuận bọn
hắn, thích theo thì theo, dù sao hắn đã cầm tiền vào tay.
Hắn cũng không khách khí, có mấy thớt ngựa không biết của ai buộc bên
đường, bọn hắn cởi dây lấy ba con, cưỡi ngựa chạy đi, tiếng vó ngựa nhanh
chóng đi xa.
Ra khỏi sơn đạo, bước lên đường cái, nơi này cách U Giác phụ không gần cũng
không xa, lại rất hoang vắng, làm cho bọn hắn đi thật lâu vẫn không thể tìm
được Thiên Lý lang.
Đến đêm, khi dừng chân tại một trạm dịch ven đường, sau khi hỏi thăm mới biết
được cách đây hai trăm dặm có một thành trì khá lớn, nơi đó chắc hẳn sẽ có
Thiên Lý lang, vì vậy bọn hắn ngủ lại nơi này, dự định ngày mai chạy tới tòa
thành đó.
Tuy nhiên, ngay khi nhân viên trạm dịch mới bưng món súp nóng hầm hập lên,
phía bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, có hai người từ
ngoài cửa xông vào.
Mấy người Dữu Khánh quay đầu nhìn tới, thoáng sửng sốt, nhìn thấy An Di và
Tô Thu Tử bước nhanh tới, sau đó thúc thủ đứng ở một bên, im hơi lặng tiếng,
ngoài cửa đứng một đám thành viên Tam Tiên bảo vác bọc hành lý.
Đây là? Hơi chút ngẫm lại, Dữu Khánh liền hiểu ra, đây là đã quyết định đi theo
mình.
Tiền đã tới tay rồi, hắn thật sự không muốn thu nhận những người này, nếu
không phải vì nể mặt mũi của ba trăm triệu, hắn căn bản không có khả năng
đồng ý cho những người này quy thuận mình.
Lúc này hắn nhịn không được hỏi: “Ta giết chết Đại ca của các ngươi, các
ngươi còn nguyện ý đi theo ta sao?”
Tô Thu Tử biểu lộ có chút phức tạp, An Di khó khăn trả lời: “Ta nguyện ý nhận
thua cược.”
Trả lời rất đúng mức, một câu nói liền giải quyết được sự bối rối trong việc này,
cũng khiến cho Dữu Khánh đã cầm tiền trong tay không còn lời nào để nói.
Tuy nhiên, Dữu Khánh vẫn còn quan tâm đến Tam Tiên bảo, “Tam Tiên bảo coi
như là có chút tài sản, bây giờ rắn đã mất đầu, tài sản đó xử lý như thế nào?”
Tô Thu Tử: “Đã không còn mấy người chúng ta chèo chống, đoán chừng là sẽ
tan rã, Tam Tiên bảo có lẽ sắp biến mất. Số tài sản đó tất nhiên sẽ trở thành chi
phí cho việc giải tán. Về phần phân chia như thế nào, liệu có thể hòa thuận phân
chia hay không, đó không còn là chuyện chúng ta phải quan tâm nữa. Trước khi
Đại ca xảy ra chuyện, chúng ta cũng đã bày tỏ thái độ từ bỏ những thứ đó.”
Từ bỏ? Dữu Khánh rất muốn hỏi bọn họ, tại sao các ngươi lại chủ động từ bỏ
những thứ mà các ngươi có phần chứ?
Nhưng nhìn xem sắc trời bên ngoài, tính toán thời gian, đoán chừng tài sản của
Tam Tiên bảo đã được phân chia gần như xong hết rồi, chờ khi hắn quay lại đó
có lẽ canh cũng không còn mà uống, vì vậy hắn dừng lại ở đây, không nói thêm
gì nữa.
Thấy Thám Hoa lang không có đuổi bọn họ đi, hai người An, Tô cảm thấy nhẹ
nhõm, lập tức ra ngoài thu xếp cho người bên ngoài, làm cho nhân viên trạm
dịch phải bận rộn một hồi, nhưng họ rất vui vẻ bận rộn, những tu sĩ này cầm
tiền đập bọn họ, tiện tay cho chính là hơn trăm lượng, bọn họ làm quanh năm
suốt tháng cũng chưa chắc có thể kiếm được chừng đó tiền, không vui vẻ mới là
lạ.
Ngày hôm sau khi bọn hắn lại bắt đầu lên đường thì bên ngoài đã có gần trăm
Thiên Lý lang chạy đến đón, là do An Di bố trí người đi mời tới.
Dưới ánh mặt trời, một đám người nối đuôi nhau bay lên không. Ở trong không
trung, Dữu Khánh quay đầu nhìn lại, hơi chút nhẩm tính, một người mấy vạn
lượng, chỉ riêng tiền lộ phí một lần đi đã phải mất mấy trăm vạn, may mà không
phải do hắn bỏ tiền ra…
Gió biển rít gào vù vù trong không trung, mặt biển xanh phía dưới lấp loáng
như ngọc bích, những hòn đảo hình dáng khác nhau tựa như châu ngọc tô điểm,
tàu thuyền to to nhỏ nhỏ như con kiến, có hải điểu tung bay chao lượn từ trên
xuống dưới, xa xa là màu xanh mênh mông vô bờ.
Khung cảnh trên biển đẹp đẽ sảng khoái.
Thiên Lý lang xếp thành hàng chở khách lao xéo xuống, hướng về phía hòn đảo
phụ bên cạnh hòn đảo lớn nhất phía dưới.
Đang đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt Dữu Khánh bỗng nhiên ngẩn ra, nhìn
Trùng Nhi chăm chú, hắn phát hiện thấy phản ứng của Trùng Nhi có vẻ không
được bình thường, sắc mặt có chút tái nhợt, hô hấp có phần gấp gáp, ánh mắt
nhìn chằm chằm phía dưới, song quyền nắm chặt, thân thể cứng ngắc.
Trong một vùng đá ngầm hỗn loạn, có dựng rất nhiều cây cột cao, bên trên treo
những dải băng như tơ lụa, khi gió thổi qua thì tung bay theo gió, nhẹ nhàng
phất phơ, gió ngừng thì rũ xuống, sóng biển vỗ lên đá ngầm, bọt nước bắn tung
lên thấm ướt những dải băng gần dưới.
Những dải băng phất phơ vỗ vào mặt, những con chim to hạ xuống nơi đó, hóa
thành hình người, các hành khách cũng nhảy xuống.
Hàng ngàn hàng vạn dải băng làm mê mắt, ai đến nơi này, ai từ đây rời đi, nếu
không đặc biệt chú ý, thật đúng là không dễ phân biệt, trên thực tế, khung cảnh
nơi đây được dựng lên chính là vì mục đích như vậy, hòn đảo phụ thuộc này
chính là một nơi chính để cho khách cất cánh và hạ cánh.
Dữu Khánh lập tức tìm đến Trùng Nhi, hỏi: “Trùng Nhi, ngươi không sao chứ?”
Trùng Nhi ấp a ấp úng lắc đầu, “Ta không… Không sao.”
Dữu Khánh hơi có phần hoài nghi, sau đó nghĩ đến việc tiểu sư thúc giấu giếm
thông tin đến Hổ Phách hải với Trùng Nhi, hắn ý thức được trong chuyện này
có lẽ có điều gì đó.
Không chỉ là hắn, ngay cả Mục Ngạo Thiết cũng đã nhận ra được, hai người
nhìn nhau một cái thật sâu.