Đỡ một chiêu?
Mọi người trong đám người đều sửng sốt nhìn nhau, kể cả đám người An Di,
đều hoài nghi có phải mình đã nghe lầm hay không.
Đây có phải là một hình thức làm cho có để giữ thể diện cho cả hai bên hay
không chứ? Nếu chỉ là làm cho có, cảm thấy cũng không cần phải làm điều
thừa.
Trong lúc mọi người còn đang ngẫm nghĩ xem điều này là có ý gì thì Ngô Uyên
Bản đã lên tiếng, “Nếu Thám Hoa lang đã muốn chỉ giáo, vậy ta liền dính chút
vinh quang, tiếp một chiêu đi.”
Không còn cách nào, người khác có thể không hé răng nhưng y là người bị chỉ
thẳng vào mũi, y không thể nào im lặng, một chiêu cũng không dám đỡ, một
tiếng cũng không dám thốt, một đám tiểu đệ đang vây xem, y làm lão đại có xấu
hổ hay không?
Hơn nữa, mặc dù tài năng văn chương của vị Thám Hoa lang này cao siêu,
nhưng về võ công thì chưa từng nghe nói gì nhiều, chỉ nghe nói tu vi của hắn
hình như đã đột phá đến Sơ Huyền, điều này đại khái cũng là chất đống không ít
tiền mà ra.
Cũng chỉ là tiếp một chiêu mà thôi, chênh lệch tu vi giữa hai bên rõ ràng ra đó.
Cho dù xảy ra ngoài dự liệu, tu vi của đối phương cũng đột phá đến Thượng
Huyền, với tuổi của hắn cũng sẽ không tinh thông được cái gì, huống chi, cảnh
giới Thượng Huyền không phải dùng tiền là có thể chất đống ra được, với tuổi
của đối phương, không có bao nhiêu khả năng đột phá đến Thượng Huyền.
Mà dù đối phương có đột phá đến Thượng Huyền, cũng không có khả năng
ngay cả một chiêu của đối phương mình cũng không đỡ được.
Trừ khi tu vi của đối phương đã đạt đến cảnh giới Cao Huyền, nhưng đó là
chuyện không thể nào.
Về tình về lý, y đều không có gì phải e sợ, tự nhiên là bình thản đối mặt.
Mọi người quay mặt nhìn nhau, hai người An, Tô cũng nhìn nhau không nói
nên lời, nếu chỉ là tiếp một chiêu, hẳn là không có vấn đề gì, hai người không
lên tiếng ngăn cản nữa.
Tuy nhiên An Di lại nháy mắt lắc đầu với Ngô Uyên Bản, xin Đại ca hạ thủ lưu
tình, đừng làm ra chuyện gì phức tạp.
Ngô Uyên Bản hiểu ý gật đầu, thực ra không cần phải dặn dò, y cũng không thể
để cho vị Thám Hoa lang này xảy ra chuyện gì, nếu không, chuyện cướp đoạt
mà Nhị muội cùng Tam đệ thật khó khăn mới dàn xếp ổn thỏa sẽ phải tiếp tục
liên lụy tới U Giác phụ.
Y còn chưa kịp ổn định tâm thần, trong lòng bỗng nhiên giống như bị thứ gì đó
đâm vào, ánh mắt nhanh chóng khóa chặt nguồn gốc khiến mình cảm thấy khó
chịu, đó là vị Thám Hoa lang kia.
Đối phương rõ ràng đứng đó không chút động đậy.
Bản năng khiến y mơ hồ nhận thấy được, đây là một loại cảm giác nguy hiểm,
trong lòng âm thầm nghi hoặc không biết đây là chuyện gì xảy ra, mặt ngoài thì
bình tĩnh hỏi: “Thám Hoa lang muốn so chiêu ở đâu?”
Y còn đang băn khoăn không biết có nên tìm một nơi ít người, để cho vị Thám
Hoa lang này bị thua không phải xấu hổ khiến mọi người khó xử hay không.
Lúc này, Dữu Khánh đã vận sức sẵn sàng, chuẩn bị đầy đủ tinh khí thần chờ
hành động, rất bình tĩnh đáp: “Chỉ là một chiêu, không cần phải phiền phức.”
Dứt lời, tay vung vung lên, kiếm quang ra khỏi vỏ như thác nước, người cũng
bắn ra như thanh kiếm ra khỏi vỏ, người cùng kiếm hợp thành một vệt quang
ảnh bắn về phía Ngô Uyên Bản, như thanh kiếm vung lên, lại như con rồng bay
lượn ra khỏi núi.
Không khí đột nhiên chấn động, tâm tình của mọi người cũng trong nháy mắt
đó cùng chấn động theo.
Có người trong lòng kinh ngạc, kiếm pháp thật nhanh.
Có người trong lòng ngạc nhiên, thân pháp thật nhanh.
Ban đầu chỉ là có chút đề phòng bị, con ngươi Ngô Uyên Bản đột nhiên co rút
lại, đột nhiên như lâm đại địch.
Ngay lập tức, y liền từ bỏ trạng thái bình thản ung dung ứng phó, vũ khí vốn
không dự định vận dụng đến, trong nháy mắt này cũng phá áo mà ra, y phục nổ
tung, sáu tấm thuẫn bài kim loại màu đen xếp chồng lên nhau bắn ra từ trước
ngực và phía sau lưng, nhanh chóng bay lượn xoay quanh người y, người ngoài
nhìn thấy chúng bao bọc quanh y tạo thành một quả cầu.
Kiếm quang ngay chớp mắt liền chém tới.
Trong trạng thái tự vệ, Ngô Uyên Bản vẫy tay đẩy thuẫn bài ra ngăn cản, xuất
thủ có vẻ chừa chút tình cảm nhưng lực tấn công thì không lưu lại chút tình cảm
nào.
Quanh mép thuẫn bài kỳ thực rất sắc bén, y không có sử dụng sự sắc bén của
cạnh thuẫn bài để tấn công Dữu Khánh, nhưng lực lượng ẩn chứa trong thuẫn
bài vung ra là có thật. Y dự định dùng một đòn đánh bay kiếm trong tay Dữu
Khánh, dự định lấy ưu thế sức mạnh vượt trội về tu vi đề khuất phục Dữu
Khánh!
Ầm!
Một tiếng nổ vang thật lớn, Ngô Uyên Bản mặt đầy kinh hãi, suýt chút nữa bật
lên tiếng kinh hô, Thượng Huyền cảnh giới!
Y thực sự không thể tin nổi, một người tuổi trẻ như thế, đại khái còn chưa đến
ba mươi tuổi a, vậy mà đã đột phá đến Thượng Huyền cảnh giới, thiên phú tu
hành như vậy thực sự kinh người.
Cho dù là ở trong cảnh giới Thượng Huyền cũng có chênh lệch cao thấp, y cho
rằng dựa vào tích lũy tu vi thực lực của mình, tại trong tình huống cứng chọi
cứng, không nói có thể đánh bay kiếm trong tay đối phương, ít nhất cũng có thể
chặn lại đòn tấn công của đối phương.
Nhưng y đã đánh giá thấp sức mạnh nắm giữ kiếm và khả năng thừa nhận đòn
tấn công của “Cầm Long thủ” mà Dữu Khánh tu luyện, cho nên lực lượng phát
ra từ đòn đánh không chỉ không chặn lại được thế tiến công của Dữu Khánh, mà
kiếm thứ hai của hắn còn tận dụng sơ hở, giống như ánh nắng chiếu qua khe hở,
ánh sáng ập vào mặt.
Cũng may mà những tấm thiết giáp bay lượn quanh người y đã gạt ra một kiếm
đâm tới.
Cho dù là như vậy, trong lòng y vẫn tràn đầy kinh hãi, đầy sự khó tin, làm sao
có thể, tuổi còn trẻ như thế, tu vi và lực lượng đã ngang bằng với mình hay sao?
Hiện tại y cũng không thể suy nghĩ quá nhiều, y chỉ có hai cái tay, trong sáu tấm
thuẫn bài, có bốn tấm là y thi pháp khống chế, đem ra so sánh, là dùng hư lực
khống chế, mà mỗi bước chân của Dữu Khánh thì đều là thân thể và kiếm pháp
phối hợp hoàn mỹ, giống như du long, mỗi một kiếm đều là một đòn tấn công
thực sự.
Thế trận thiết giáp hộ thân nhanh chóng bị thế tiến công của mười tám kiếm hợp
nhất phá hủy.
Kiếm quang cắt vào như lấy mạng.
Trong sự kinh hãi, Ngô Uyên Bản cấp tốc lui về phía sau, không còn tâm tư thi
pháp điều khiển những thuẫn bài khác, hai tay dùng sức nắm chặt hai tấm thuẫn
bài, toàn lực vung lên ngăn chặn.
Ầm ầm ầm, từng tấm thuẫn bài bị đánh bay ra ngoài.
Trong làn quang ảnh kiếm thế tấn công tới đó giống như có những ánh sáng lấp
lóe như sấm chớp, trong tiếng nổ vang, ánh mắt nhìn thấy từng tia sét đánh
trúng vào những tấm thuẫn bay lượn.
Ầm! Một tấm thuẫn bị đánh bay đập lên trên tường trại, đoạn tường trại đó lập
tức sụp đổ.
Vù! Một đám người rụt đầu lại, một tấm thuẫn bị đánh bay lướt ngang qua trên
đỉnh đầu bọn họ, vù vù bay đi, theo đường vòng cung bay đi xa.
Ầm! Một tấm thuẫn bị đánh bay găm vào trong lòng đất, nổ tung lên bụi bặm,
những người ở gần dồn dập thi pháp chống đỡ.
Vù vù, một tấm thuẫn khác bị đánh bay lên trời.
Những người đứng xem không ngờ rằng chỉ trong nháy mắt trận chiến đã lan
đến gần bọn họ, không ít người lập tức tản ra.
An Di và Tô Thu Tử cực kỳ hoảng sợ, tuy rằng thắng bại chưa phân nhưng bọn
họ đã nhận thấy không ổn, thiết giáp thuẫn bài của Đại ca sẽ không dễ dàng thất
thủ, nhìn tình cảnh này, rõ ràng là không nắm giữ được đã bị đánh bay rồi, sao
có thể như vậy?
Lúc này, bọn họ mới ý thức được, Đại ca có thể gặp nguy hiểm!
Lúc này, An Di mới hiểu được vì sao Thám Hoa lang nói rằng nếu có thể tiếp
được một chiêu của hắn thì sẽ bỏ qua.
Đến bây giờ cô ta mới nhận ra rằng, lời nói đó của Thám Hoa lang căn bản
không phải là làm điều thừa nào đó, mà người ta thực sự có thực lực hoài nghi
lão đại của bọn họ có bản lĩnh tiếp được một chiêu của hay không?
Chưa hết một chiêu, lão đại đã bị đánh tơi tả!
Lúc này bọn họ mới phát hiện ra, vị tài tử đệ nhất thiên hạ này vượt quá xa sự
tưởng tượng của bọn họ, tư duy của bọn họ quá hạn hẹp.
Nếu như tiếp không được một chiêu, đường lui này của chư vị đứt cũng được!
Trong đầu An Di bỗng nhiên lóe lên một câu nói này, trong nháy mắt cô ta liền
ý thức được Thám Hoa lang định làm gì, vì vậy cô ta đột nhiên hét lớn lên,
“Thám Hoa lang, xin hạ thủ lưu tình!”
Tiếng hét to của cô ta vừa ra, tiếng nổ vang ầm ầm cũng ngừng lại.
Dữu Khánh dường như thật sự đã lưu tình theo lời nói, thân hình mơ hồ đột
nhiên khựng lại, hiện thân ra, xoay người vung kiếm, nhìn cũng không nhìn,
keng, lưỡi kiếm lưu loát trở vào vỏ.
Hắn chậm rãi đi trong màn bụi bặm tràn ngập quay trở về, bước chân trầm ổn,
mặt không biểu cảm, bộ ria mép lúc trước khiến người ta cảm thấy hèn mọn,
giờ phút này ở trong mắt mọi người lại trở nên thâm trầm và uy nghiêm.
Bàn tay thu kiếm đã chắp ở sau lưng, nắm chặt quyền đặt sát ở sau người, cố
gắng che giấu tình trạng bàn tay hơi run rẩy.
Hắn trong lòng than thở, trải qua những ngày này tu luyện, mười tám kiếm hợp
nhất vẫn chưa thể làm được thu phóng tự nhiên.
Mười tám kiếm, hắn chém ra mười ba kiếm, năm kiếm còn lại hắn kìm nén
không phát ra, cưỡng ép dừng lại, kết quả chính là tình trạng quỷ quái hiện tại,
tay cầm kiếm chậm chạp không thể bình thường trở lại. Tại thời điểm này, nếu
như có người ra tay với hắn, trong khoảng thời gian ngắn hắn e là kiếm cũng
không rút ra được.
Suy cho cùng vẫn là tu vi của hắn còn khá nông cạn, với tu vi hiện tại còn quá
miễn cưỡng để khống chế được một chiêu này.
Kỳ thực, hắn có thể luyện thành một chiêu này đã là chuyện may mắn, nếu
không phải có Thượng cô nương kia chạy tới khiêu chiến ngay khi hắn vừa mới
đột phá tu vi, làm cho hắn mượn nhờ trạng thái minh ngộ khi tu vi đột phá để
thông hiểu một chiêu này, với trạng thái sau đó chỉ sợ không biết đến khi nào
mới có thể luyện ra được một chiêu uy lực như thế này.
Dưa hái xanh không ngọt, bàn tay run rẩy chính là hậu quả.
Hắn hạ quyết tâm, đã có ba trăm triệu vào tay, quay về sẽ mua nhiều chút
Nghiễm Linh đan để tằng cường tu vi.
Đang cấp tốc lui về phía sau, Ngô Uyên Bản đột nhiên giống như bị tiết pháp
lực, nửa thân dưới trở nên loạng choạng liên tục lùi về sau, sau khi chân đứng
lại được, ổn định thân hình xong, y sắc mặt rất khó coi, môi run rẩy, hướng về
phái bóng lưng Dữu Khánh rời đi phát ra giọng âm thanh khàn khàn cổ quái,
“Vì sao?”
Chậm rãi bước đi, Dữu Khánh quay lưng về phía y bình tĩnh đáp lại, “Chỉ là
một ổ trộm cướp, lá gan lại không nhỏ, dám động đến Đào Hoa cư, dù sao cũng
phải có người trả giá đắt, trừ ngươi ra còn ai nữa chứ!”
Hắn đã rất muốn nói ra điều tương tự từ lâu, mơ mộng rất nhiều lần, hôm nay
cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói ra ngay trước mặt rất nhiều người.
Đây cũng là lí do hắn một mực muốn làm thịt vị Đại bảo chủ này, hắn muốn
dương danh thiên hạ, hắn muốn vỗ ngực rầm tầm với toàn bộ Tu hành giới!
Ầm!
Tấm thuẫn bay lên trời kia rơi xuống trên mặt đất.
Máu tươi chảy ra khóe miệng Ngô Uyên Bản, sau đó thân thể y đột nhiên lệch
đi, hai tấm thuẫn che tại trước người cũng tách ra.
“A…” Rất nhiều người thốt lên tiếng kinh hô, hoặc là hít vào một hơi khí lạnh.
Máu tươi nhuộm đỏ lồng ngực Ngô Uyên Bản, nửa người trên từ vai trái kéo
đến bên kia sườn phải của y đột nhiên trượt ra khỏi nửa thân dưới, rơi xuống
đất.
Lúc này, mọi người mới hiểu được, Ngô đại bảo chủ đã bị Thám Hoa lang một
kiếm chém thành hai nửa!
Đường đường đại bảo chủ của Tam Tiên bảo, vậy mà không tiếp nổi một chiêu
của Thám Hoa lang sao?
Mọi người kinh ngạc!
Một đống nội tạng rải rác rơi xuống đất, sau đó nửa đoạn thân dưới run rẩy cũng
ầm đổ xuống đất, máu tươi chảy tràn một vùng.
“Đại ca!”
“Đại ca!”
Không thể tin nổi, An Di và Tô Thu Tử lóe lên, lướt đến, ôm lấy thi thể tách đôi
của Ngô Uyên Bản, cất tiếng kinh hô.
Mí mắt Ngô Uyên Bản giật giật mấy cái, khóe miệng run rẩy, sau đó liền hoàn
toàn không còn động đậy, dường như y không ngờ rằng mình sẽ có kết cục như
vậy, dường như không nghĩ tới mình lại quy thiên đúng vào ngày mừng thọ, có
cảm giác chết không nhắm mắt.
“Vì sao? Chúng ta đã quy thuận vào ngươi, vì sao ngươi còn phải giết hắn?” An
Di khàn khàn hét lên về phía bóng lưng Dữu Khánh.
Dữu Khánh bước chân trầm ổn, bình tĩnh đáp lại, “Thiên hạ đã rất loạn rồi, một
ổ tặc tai họa một phương, chẳng lẽ thật sự cho rằng những người trừ bạo an dân
trên đời này đều đã chết hết rồi sao? Đụng phải tay ta, thủ lĩnh đạo tặc vậy mà
chết vẫn không hối cải, như thế nào có thể khoan dung, nhất định chém không
tha! Nếu như các ngươi cảm thấy không nên cắt đứt đường lui này, làm sao có
thể nói hối cải để làm người mới được, không phải người cùng một đường thì
đừng nên miễn cưỡng.”
Hắn chẳng thèm quan tâm đến đám người có khả năng quy thuận vào để gây rối
này, tiền đã tới tay liền nói lời chia tay, chẳng phải đúng lúc ư.
Nhìn Chưởng môn sư huynh trầm ổn đi tới, đôi mắt Trùng Nhi bùng lên vẻ sáng
ngời khác thường, giống như có thể thắp sáng cả bầu trời.