Bán Tiên

Chương 1211: Quy thuận




Trên đời còn có thể có chuyện tốt như vậy sao? Dữu Khánh hừ một tiếng, “Vậy

các ngươi trước tiên bỏ ra ba trăm triệu cho ta xem, nếu thật sự là có thành ý đó,

cũng không phải không thể cân nhắc.”

Lời nói tuy rằng nghe có vẻ bao dung nhưng thực ra là không tin.

Hai người An, Tô quay nhìn nhau, họ cũng nhận ra được sự không thành thật

trong lời nói của đối phương.

Nhưng bọn họ tuyệt đối không muốn bỏ qua cơ hội này, bất kể Thám Hoa lang

nói giỡn chơi, hay là có ý khác, bọn họ quyết định trước tiên cứ làm theo lời đối

phương nói đã rồi tính tiếp.

An Di lập tức móc ngân phiếu ở trên người ra, đếm xong, thấy không đủ liền

hỏi Tô Thu Tử, “Trên người ngươi có bao nhiêu?”

Tô Thu Tử cũng lập tức lục tìm trên người, lấy hết toàn bộ ngân phiếu ra đếm.

Nhìn thấy xấp ngân phiếu dày cộm vung vẩy trên tay hai người, Dữu Khánh

trợn tròn mắt nhìn, lòng tràn đầy kinh nghi lẩm bẩm, hai người này làm thật hay

giả vậy chứ?

Thật nhiều tiền, Mục Ngạo Thiết và Trùng Nhi cũng rơi vào cảnh kinh nghi bất

định.

Chỉ chốc lát sau, toàn bộ số tiền có sẵn của hai người đã được đếm rõ, đừng nói

là ba trăm triệu, tổng cộng cả hai người cũng chỉ xấp xỉ một trăm triệu mà thôi,

tiền mặt trên người bọn họ không đủ.

“Thám Hoa lang chờ một chút, đề ta về trong bảo gom góp.” Tô Thu Tử bỏ lại

một câu rồi lập tức chạy đi.

Dữu Khánh có thể nói cái gì bây giờ? Chính hắn cũng không biết phải nên nói

như thế nào mới tốt, trong lòng quả thực có chút bối rối, chỉ có thể ậm ậm ừ ừ

“Ừm” một tiếng.

An Di cười bồi đứng tại một bên.

Tô Thu Tử cũng không để cho bên này chờ quá lâu, không bao lâu sau gã ta

nhanh chóng quay trở lại, trên tay cầm theo một xấp ngân phiếu mệnh giá lớn,

gặp lại An Di, hai người tụm lại tra đổi, cuối cùng đã gom góp đủ ba trăm triệu

tiền mặt.

Cảnh tượng này khiến mí mắt Dữu Khánh giật giật, nhiều tiền như vậy thực sự

là đưa cho lão tử sao?

Kết quả không làm hắn thất vọng, An Di cầm xấp ngân phiếu hai tay dâng lên,

“Đã đủ ba trăm triệu, mời Thám Hoa lang kiểm tra.”

Dữu Khánh ngơ ngác nhìn chằm chằm sấp tiền đó, một hồi lâu vẫn không đưa

tay ra.

Không phải là hắn không muốn đưa tay ra lấy, cũng không phải hắn là không

muốn, mà bởi vì hắn cảm thấy việc này không khỏi quá vớ vẩn, có vấn đề, trong

chuyện này nhất định có vấn đề gì đó.

Hai người An, Tô thì dõi đôi mắt mong đợi nhìn phản ứng của hắn, thấy người

ta không có ý nhận lấy, hai người không khỏi liếc nhìn nhau, đều âm thầm cười

khổ, đã biết vị này không có hứng thú với tiền bạc, quả nhiên là như thế.

Có cạm bẫy gì đang chờ đợi mình chứ? Trong lòng nghĩ như vậy, Dữu Khánh

đưa mắt quét nhìn xung quanh một vòng, nhất thời cũng không nhận ra được

manh mối gì, hắn đành phải hỏi: “Vì sao các ngươi lại muốn quy phục vào ta,

không có lời giải thích hợp lý, các ngươi cảm thấy ta sẽ chấp nhận sao?”

Quả thực như thế.

An Di hít sâu một hơi, hỏi ngược lại: “Thám Hoa lang cảm thấy dung mạo ta

như thế nào?”

Dữu Khánh quan sát cô ta một chút, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên miếng che

mắt cô ta, “Đáng lẽ là một giai nhân, nhưng bây giờ có phần không được hoàn

mỹ.”

An Di nhấc tay tháo miếng bịt mắt ra, lập tức bộc lộ một hốc sâu da thịt nhăn

nheo dữ tợn, nhãn cầu trong hốc mắt đã biến mất, nhìn rất đáng sợ, cô ta cười tự

giễu: “Trong lúc đi cướp, gặp phải một cọng rơm cứng, nói rằng ta có mắt

không tròng, vì vậy đã móc đi con mắt của ta, may mắn là ta vẫn còn giữ được

mạng sống. Từ đó về sau ta liền có phỉ danh là ‘Diệu Mục tiên tử’.

Thực ra, bắt đầu từ ngày xảy ra việc đó, ta đã không muốn làm cái nghề này

nữa, nhưng mà dù thiên hạ rộng lớn, dừng lại ở đâu đều phải có nhân quả, nhất

là với người đã từng làm nghề này như ta, không phải là ta muốn đến nơi nào đó

bắt đầu lại từ đầu là có thể làm lại được. Ta vẫn luôn tìm kiếm cơ hội để rời

khỏi nơi này, nếu đã có lối ra, ai lại muốn đi đường ngang ngõ tắt? Trong Tam

Tiên bảo có không ít người đều là như thế.

Bây giờ, Thám Hoa lang danh dương thiên hạ bởi vì một chuyện hiểu lầm mà

tới nơi đây, đó chính là cơ duyên ông trời ban tặng cho chúng ta, chúng ta làm

sao có thể dễ dàng bỏ qua?”

Tô Thu Tử liên tục gật đầu.

Đối với lời giải thích này, Dữu Khánh hoàn toàn không có xúc động, “Ta không

có quyền không có thế, ngươi nương tựa vào ta làm sao có thể làm lại từ đầu?”

Nghe lời nói này, Tô Thu Tử lập tức không đồng ý, “Lời này sai rồi! Với danh

tiếng của Thám Hoa lang, không nói đủ để đổi trắng thay đen, nhưng đủ để trợ

giúp chúng ta thoát thai hoán cốt. Người khác thu dung chúng ta, có lẽ là che

giấu nhơ nhuốc, chứa chấp bao che. Tại Thám Hoa lang thì là dẫn người hướng

thiện, trong mắt những người khác, chúng ta là hối cải để làm người mới.”

An Di cũng gật đầu tán thành.

Dữu Khánh có chút ngỡ ngàng, danh tiếng Thám Hoa lang của mình còn có tác

dụng này nữa sao?

Vấn đề là, hai tên thổ phỉ này nói rằng quan tâm đến danh tiếng của mình, điều

đó chẳng phải là nhảm nhí sao?

Hắn hoàn toàn không tin, muốn vạch trần điều này, nhưng khi ánh mắt chạm

vào sấp ngân phiếu kia, hắn không khỏi cân nhắc đến hậu quả nếu như xé rách

mặt mũi.

Nếu là trước đây, với loại người có vấn đề này, hơn nữa còn là cao thủ cảnh giới

Thượng Huyền, hắn nhất định sẽ không dám tùy tiện giữ ở bên người, nhưng

hiện tại ư, tu vi của hắn cũng đã đạt đến cảnh giới Thượng Huyền, hắn rất có tự

tin đối với thực lực của mình, nếu không hắn cũng sẽ không đến đây gây sự.

Hơn nữa, hắn vừa mới đột phá đến cảnh giới Thượng Huyền, cần phải có lượng

lớn tài nguyên tu luyện để tăng cường cảnh giới này, ba trăm triệu này vẫn còn

xa mới đủ.

Ánh mắt dừng lại trên xấp ngân phiếu dày cộm, trầm mặc một hồi lâu, sau đó

hắn quyết định trước tiên lấy tiền đã rồi tính tiếp, về phần những người này có

vấn đề gì hay không, đã cầm tiền vào tay rồi muốn xử lý những người này như

thế nào cũng được.

Nếu như người khác không biết hắn là Thám Hoa lang, hắn sẽ lập tức đưa tay

cầm lấy khoản tiền này, nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể giả vờ nghiêm túc, nói:

“Tiền tài là vật ngoài thân, các ngươi cho rằng ta quan tâm đến chút tiền này

sao?”

Nghe được lời này, Mục Ngạo Thiết lập tức cúi đầu rũ mắt, mặt không biểu

cảm, làm như không có nghe thấy gì.

An Di và Tô Thu Tử thì một người lúng túng, một người xấu hổ, cảm thấy hành

đọng này của mình quả thực không ổn thỏa.

“Tuy nhiên, làm sao các ngươi có được khoản tiền này, chỉ cần nghĩ cũng có thể

biết được, nếu để cho các ngươi tiếp tục giữ lại khoản tiền này hưởng thụ, về

tình về lý đều không thể nào nói nổi. Nếu đã muốn thay đổi để làm người mới

thì phải có bộ dạng của sự thay đổi, khoản tiền này, ta tạm thời nhận lấy, có cơ

hội ta sẽ hành thiện thay các ngươi.”

Đang cảm thấy xấu hổ, nghe lời này hai người đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt

cùng nhau tỏa sáng, nói như vậy là có ý gì?

Tô Thu Tử kích động hỏi: “Thám Hoa lang có phải đã chấp nhận thu dung

chúng ta?”

Dữu Khánh: “Hi vọng các ngươi nói chuyện giữ lời, thật sự sửa đổi bản thân để

làm người mới, nếu không ắt gặp báo ứng!” Vừa nói hắn vừa đưa tay về phía

An Di, động tác yêu cầu ngân phiếu.

“Tất nhiên không nuốt lời.”

“Nguyện đi theo làm tùy tùng cho Thám Hoa lang.”

Hai người mừng rỡ cất lời cảm kích, An Di nhanh chóng đặt sấp ngân phiếu dày

cộm vào trong tay Dữu Khánh.

Dữu Khánh không có đếm, trực tiếp nhét vào trong người.

Cũng không cần phải đếm lại, lúc trước hắn tận mắt nhìn thấy quá trình kiểm

đếm.

Sau đó, hai vị sẵn sàng đi theo góp sức lại xin hắn chờ cho một chút, bọn họ

chạy đi triệu tập những người muốn đi cùng bọn họ.

Nói xong liền vội vàng chạy đi, cũng không sợ Dữu Khánh cầm tiền chạy mất,

ở trong mắt bọn họ, Thám Hoa lang sẽ không làm chuyện như vậy.

Không còn người khác, Mục Ngạo Thiết nhỏ giọng nhắc nhở: “Chuyện này rất

kỳ quặc, e rằng có gian trá.”

Dữu Khánh nhỏ giọng trả lời: “Chỉ cần ngân phiếu thật là được.”

Mục Ngạo Thiết: “Muốn tiền không muốn sống sao?”

Dữu Khánh: “Nếu thực sự phí tâm tư lớn như vậy để nhằm vào chúng ta, vậy thì

sẽ không phải vì tính mạng chúng ta, đơn giản lại là vì chuyện đó. Lần nào mà

chẳng lấp một đống mạng người đi vào, người ta không cần tiền, chúng ta tại

sao không lấy?”

Mục Ngạo Thiết nghĩ lại thấy cũng đúng, nhỏ giọng nhắc nhở việc chia tiền:

“Vừa đúng mỗi người một trăm triệu.”

Dữu Khánh thực sự rất muốn hỏi y, số tiền này kiếm được từ danh tiếng Thám

Hoa lang của hắn, dựa vào đâu phải chia đều? Xét về tu vi và thực lực, hắn cũng

phải được đặt lên đầu, cho nên, đừng nói đến việc chia đều, ngay cả chia hắn

cũng không muốn chia, hắn hàm hồ nói: “Chi tiếu nơi đó rất tốn kém, xong

việc, để xem còn lại bao nhiêu rồi mới bàn xem có phân chia hay không.”

Mục Ngạo Thiết bất mãn, “Trên người chúng ta không có đồng nào, ngay cả

tiền chi tiêu cơ bản cũng không có, không thể mỗi lần cần tiền tiêu đều phải đến

xin ngươi a, dù sao chúng ta cũng phải có một chút tiền trên người chứ…”

Bình thường không thích nói chuyện, lúc này y cũng bắt đầu xổ ra một tràng,

trước đây có Nam Trúc thay y tranh thủ, hiện tại y chỉ có thể dựa vào chính

mình.

Dữu Khánh chậm rãi lấy ngân phiếu ra, hai tay trái phải mỗi tay mười vạn

lượng đưa ra sau qua hai đầu vai, bịt kín miệng bọn họ.

Trùng Nhi cầm tiền vào tay, vô cùng vui mừng, “Tạ công tử.”

Mục Ngạo Thiết cầm vào tay nhìn xem, sắc mặt trầm xuống, “Chỉ mười vạn

lượng? Ngươi cầm ba trăm triệu, chỉ đưa cho chúng ta mười vạn lượng?”

Dữu Khánh cau mày nói: “Nhiều lời làm gì, vạn nhất có gian trá, đặt một đống

tiền ở trên người các ngươi, các ngươi có thể giữ được sao? Quãng đường phía

sau không biết còn phải tiêu bao nhiêu tiền, các ngươi chi tiêu tiết kiệm một

chút.”

Mục Ngạo Thiết rất không cam lòng, nhưng biết mình ăn nói vụng về, dựa vào

miệng lưỡi là không có cách nào lấy được tiền, động thủ cướp đoạt thì càng

không được, y chỉ có thể sa sầm mặt, quay đầu nhìn Trùng Nhi không chút do

dự đứng về phía Dữu Khánh, cảm thấy đi cùng với lão Thất tốt hơn nhiều.

Hai người gia nhập đóng góp sức lực kia cũng không dám để cho bọn hắn đợi

lâu, chẳng bao lâu liền dẫn một nhóm người tới.

Dẫn đến không chỉ có những người muốn đi cùng bọn họ, mà còn có các đồng

bạn Tam Tiên bảo đến đưa tiễn, một số khác chính là các vị khách đến chúc

mừng nghe tin đi ra xem náo nhiệt.

Gần trăm người vác bao hành lý cùng đi theo hai người An, Tô đứng ở phía sau

đám người Dữu Khánh, mặt nhìn vào cổng trại, bầu không khí từ biệt rất nồng

đậm.

Bên trong cổng trại, đám người đông đúc tách ra, Thiết Giáp tiên Ngô Uyên

Bản cuối cùng cũng đi ra, chắp tay với đám đồng bọn cũ đã rửa tay chậu vàng,

nói: “Mỗi người đều có chí riêng, thứ cho ta không tiễn xa được. Trong tương

lai nếu như có gì không thuận lợi, nơi này coi như là một con đường lui. Núi

cao sông dài, chư vị bảo trọng.”

Một đám người vác bọc hành lý dồn dập chắp tay đáp lễ.

“Đại ca…” Hai người An, Tô đồng thanh gọi to, ngập ngừng như muốn nói gì

đó, thực ra bọn họ còn muốn thuyết phục lần nữa, nhưng lại biết rõ nhiều lời

cũng vô dụng.

Quay đầu nhìn xung quanh một vòng xong, Dữu Khánh chợt hờ hững nói: “Nếu

như có gì không thuận lợi, Tam Tiên bảo này cũng là một con đường lui, thay

đổi làm người mới mà chư vị suy nghĩ là như vậy sao?”

Lời này từ trong miệng hắn nói ra, lập tức liền có ý nghĩa khác, cũng trực tiếp

khiến một đám người vác bọc hành lý bối rối không biết phải làm gì cho đúng,

Đại bảo chủ hảo tâm đi ra đưa tiễn, bọn họ phải công khai phân rõ ranh giới hay

sao?

Hai người An, Tô cũng rơi vào tình thế khó xử.

Khóe miệng Mục Ngạo Thiết khẽ giật, phát hiện thấy lão Thập Ngũ đã cầm

được tiền, vậy mà vẫn muốn gây sự.

Ngô Uyên Bản chủ động chắp tay với Dữu Khánh nói: “Các hạ chắc hẳn chính

là Thám Hoa lang danh khắp thiên hạ đi?”

Dữu Khánh: “Bọn họ nói muốn thay đổi để làm người mới, bây giờ ngươi cho

bọn họ một con đường lui, ta đang suy nghĩ, có nên giúp bọn họ hoàn toàn cắt

đứt con đường lui này hay không.”

Vừa nghe được lời này, An Di vội vàng nói: “Thám Hoa lang hiểu lầm rồi, Đại

ca chẳng qua chỉ có lòng hảo tâm mà thôi, chúng ta tuyệt đối không phải cỏ đầu

tường. Mong Thám Hoa lang nể tình chúng ta thành tâm dốc sức mà giơ cao

đánh khẽ.”

Cô ta nghĩ lầm rằng Dữu Khánh sẽ lấy U Giác phụ tới làm ầm lên.

Tô Thu Tử phụ họa, “Mong Thám Hoa lang giơ cao đánh khẽ.”

“Mong Thám Hoa lang giơ cao đánh khẽ.”

Một đám người vác bọc hành lý dồn dập phụ họa cầu xin.

Ngô Uyên Bản sắc mặt âm trầm, khách khứa chúc thọ ở một bên quan sát có

cảm giác như nhìn xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, có người đang khe khẽ

bàn tán.

Dữu Khánh đột nhiên cao giọng nói: “Được, ta cho các ngươi mặt mũi, cũng

cho hắn một cơ hội, nếu như hắn có thể đỡ được một chiêu của ta, ta liền bỏ qua

chuyện cũ, nếu như đỡ không được, vậy thì đường lui này của chư vị mất đi

cũng được, thế nào?”