Bán Tiên

Chương 1210: Xin vui lòng nhận cho




Ngô, Tô đều lộ vẻ khó hiểu, Tô Thu Tử hỏi, “Còn thiếu cái gì?”

An Di: “Ngươi nói xem, nếu là có thêm ba tu sĩ cảnh giới Thượng Huyền làm

việc chạy chân cho hắn, hắn có từ chối hay không?”

“Ách, ngươi…” Tô Thu Tử nghẹn lời, ngơ ngẩn nhìn cô ta.

Chưa biết Thám Hoa lang có từ chối hay không, nhưng phản ứng của Ngô Uyên

Bản lại đột nhiên trở nên kịch liệt, “Ngươi muốn làm gì, ngươi muốn để cho

Tam Tiên bảo chúng ta nương tựa vào hắn hay sao?”

An Di hỏi ngược lại: “Đại ca, nếu như hắn đồng ý tiếp nhận chúng ta, nương tựa

vào hắn thì có gì mà không được?”

Ngô Uyên Bản từ chối không chút do dự, “Đùa giỡn sao? Ngươi đang nói gì

vậy? Cái gì mà Thám Hoa lang, cái gì mà đại tài tử, thì như thế nào? Chỉ là một

tu sĩ Sơ Huyền lại để cho ba người Thượng Huyền chúng ta làm việc cho hắn,

hắn xứng sao? Vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được!”

An Di:

“Đại ca, việc chúng ta đang làm hiện nay là cái gì? Căn bản không phải là

phương pháp đứng đắn, căn bản không phải là kế lâu dài, chỉ là cố gắng sinh tồn

giữa trong kẽ hở mà thôi. Hôm nay chỉ là vô ý đụng chạm đến U Giác phụ, về

sau thì sao, có hay không lại ngoài ý muốn trêu chọc đến người khác mà chúng

ta không thể đụng vào? Trong nghề này, rất nhiều khi khó lòng đề phòng, lần

nào đều có thể thuận lợi tránh thoát được sao? Rồi sẽ có một ngày bị sẩy chân.”

Ngô Uyên Bản phản bác lại:

“Lăn lộn trong Tu hành giới, có ai mà không vậy, có ai không thể đụng phải

nguy hiểm một lúc nào đó?”

An Di: “Đại ca, chuyện này căn bản không giống nhau. Những ai là người mà

vị Thám Hoa lang đó thường tiếp xúc? Đi theo hắn, khi chúng ta ra ngoài làm

việc sẽ tiếp xúc với những ai? Điều đó có ý nghĩa như thế nào với cục diện và

tương lai mà chúng ta sẽ đối mặt? Tiền đồ sẽ ngoài sức tưởng tượng của chúng

ta hiện tại, và cũng là điều mà hiện tại và tương lai chúng ta khó thể đạt đến. Đi

theo hắn, tu vi và thực lực của chúng ta mới có thể phát huy ra giá trị lớn nhất,

há là co mình nơi này làm thổ phỉ có thể so sánh?”

Ánh mắt Tô Thu Tử lấp lóe, rõ ràng đã có dao động.

Ngô Uyên Bản vừa nhìn thấy phản ứng của gã, trong lòng run lên, lập tức trầm

giọng nói: “Chạy đến trước mặt người khác nghe lệnh, làm sao tốt bằng tự mình

tiêu dao tự tại. Ngươi có biết cái gì gọi là thà làm đầu gà, không làm đuôi

phượng hay không?”

An Di phản bác, “Đại ca, chúng ta thật sự được tiêu dao tự tại sao? Vị Châu

mục trước đây còn có chút giao tình với chúng ta, hàng năm đưa đến một phần

lễ là sẽ nhắm mắt làm ngơ cho chúng ta, nhưng bây giờ, người mới đến ăn quá

dữ, trực tiếp yêu cầu gấp đôi, mà có vẻ còn không hài lòng, hình như cảm thấy

như vậy vẫn còn ít, khiến cho chúng ta không thể không làm việc nhiều hơn,

điều này đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ chịu rủi ro nhiều hơn, hắn lại còn

muốn chúng ta làm giúp hắn một số việc lén lút không thể công khai, nếu cứ

tiếp tục như vậy, sớm muộn gì chúng ta sẽ xảy ra chuyện.

Đại ca, bây giờ có cơ hội thay đổi con đường, vì sao không thử xem chứ? Lời

nói không dễ nghe, muốn tìm nơi nương tựa người ta cũng chỉ là ý muốn đơn

phương của chúng ta, hắn có đồng ý thu nhận chúng ta hay không lại là chuyện

khác. Người ta xem thường chút tiền tài đó của chúng ta, hiện tại thứ duy nhất

có thể trông cậy vào là tu vi của chúng ta, chúng ta không cần phải chặn kín con

đường phía trước.”

Ngô Uyên Bản sắc mặt âm trầm, “Ta không đồng ý!”

Giống như vừa rồi y đã nói, thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi phượng, y khác

với lão Nhị và lão Tam, ở tại đây, y chính là lão đại thực sự, không giống như

lão Nhị và lão Tam, họ chỉ là thay đổi đi theo một lão đại khác mà thôi.

Đôi mắt lấp lóe, An Di nhìn Tô Thu Tử, hỏi: “Lão Tam, ngươi cảm thấy thế

nào?”

Câu hỏi này khiến cho trong mắt Ngô Uyên Bản hiện lên một chút tức giận đối

với cô ta, với đức hạnh sùng bái Thám Hoa lang của lão Tam, không khó để

tưởng tượng ra được kết quả, câu hỏi này chẳng khác nào đã biết rồi còn cố hỏi.

“Việc này…” Tô Thu Tử rõ ràng trở nên do dự, một lúc lâu sau mới chần chừ

nói: “Đại ca, việc này, ta cảm thấy nhị tỷ nói cũng không phải không có lý.

Chúng ta không có bối cảnh hay chỗ dựa lớn, tại Tu hành giới, làm thổ phỉ kiểu

này thật sự không phải kế lâu dài. Nếu như Thám Hoa lang có thể thu nhận

chúng ta, quả thực có thể đem lại cho chúng ta một thế cục tươi sáng hơn.”

Quả nhiên là như thế, trong lòng Ngô Uyên Bản càng thêm tức giận An Di,

không ngờ tới sự việc đột nhiên lại bị nữ nhân này gây chia rẽ đến tình trạng

này.

An Di lại tiếp tục khuyên nhủ: “Đại ca, nếu ngươi cứ khăng khăng như vậy thì

phải làm sao với tình cảnh trước mắt bây giờ? Bất kể là tiền tài, sắc đẹp hay

danh vọng, loại người như người ta đều sẽ xem thường, trực tiếp đưa tiền lại

không xử lý được việc U Giác phụ, nếu có thể thành công quy thuận vào hắn,

chúng ta sẽ không cần phải lo lắng những vấn đề này nữa.”

Ngô Uyên Bản cũng biết cô ta nói có lý, nhưng vẫn kiên quyết nói: “Dù sao ta

đã quen với việc được tự do rồi, tuyệt đối sẽ không chịu bị ràng buộc hay gò bó.

Nếu các ngươi muốn quy thuận hắn, mỗi người đều có chí riêng, ta cũng không

ngăn cản các ngươi.”

“Đại ca…” Tô Thu Tử có vẻ không đành lòng, giống như không nỡ chia tay

huynh đệ mỗi người đi một ngả.

An Di khuyên gã, “Lão Tam, ngươi nói xem làm như thế nào bây giờ, nói một

lời chính xác đi.”

Tô Thu Tử không biết nói cái gì cho phải, ướm hỏi một câu, “Thám Hoa lang có

thể thu nhận chúng ta sao?”

An Di: “Thử xem đi. Nếu như hắn thực sự chướng mắt chúng ta, chúng ta chỉ có

thể nghĩ biện pháp khác giải quyết chuyện trước mắt. Nếu như hắn chịu thu

nhận, ít nhất chúng ta còn có thể giúp Tam Tiên bảo, giúp Đại ca tránh thoát

kiếp nạn này.”

Nghe những lời này, không chỉ Tô Thu Tử gật đầu tán thành, ngay cả Ngô Uyên

Bản cũng im lặng mong đợi, nếu hai người đã muốn chia tay rời đi, mà có thể

thuận tiện giúp y giải quyết rắc rối này, đó coi như là kết quả tốt nhất.

Thấy đã không còn ý kiến phản đối, An Di nói với Ngô Uyên Bản: “Đại ca,

cũng đã sắp hết thời gian nửa nén hương rồi, hai chúng ta đi nói chuyện chứ?”

Ngô Uyên Bản buông tiếng thở dài, “Trời sắp đổ mưa, mẹ phải lập gia đình. Ta

đã nói rồi, mỗi người đều có chí riêng, các ngươi muốn đi, ta không ngăn cản

các ngươi.”

An Di chắp tay, xem như nhận lệnh rời đi.

Tô Thu Tử cũng chắp tay, sau đó bước nhanh đuổi theo.

An Di vừa đi vừa móc ngân phiếu ra, đếm ra ba nghìn vạn lượng nhằm chuẩn bị

sẵn.

Về phần Tô Thu Tử, nghĩ đến việc sắp được gặp mặt nói chuyện trực tiếp với

Thám Hoa lang, gã có chút kích động, vừa quay đầu liền quên mất người Đại ca

đang buồn bã ủ rũ phía sau, sau khi nhìn thấy người bên cạnh đã đếm xong ngân

phiếu, gã có chút lo lắng nói: “Người ta tổn thất ba nghìn vạn lượng, còn hại

người ta chạy tới chạy lui, chỉ đưa đúng ba nghìn vạn lượng liệu có thích hợp

không? Nhị tỷ, có nên đưa nhiều thêm một chút để thể hiện tâm ý không chứ?

Hãy đưa gấp đôi đi, ta bỏ ra thêm.”

Nói xong liền đưa tay lên người định lấy ngân phiếu.

Nhưng An Di đưa tay cản gã lại, “Người ta tới đây là để đòi công bằng, không

phải tới vì tiền, rêu rao về chuyện tiền bạc ngược lại sẽ xem nhẹ người ta, cũng

sẽ khiến người ta coi thường chúng ta, trọng điểm không ở trên tiền bạc mà ở tại

tu vi của chúng ta, đây mới là thành ý lớn nhất của chúng ta, nếu hắn có thể

nhìn trúng hai chúng ta, tiền nhiều hay ít căn bản không phải là vấn đề.”

“Cực đúng, cực đúng.” Tô Thu Tử liên tục gật đầu.

Khi nửa nén hương tới lúc sắp tàn, hai người vội vàng xuống tường thành, xua

đuổi đám thủ hạ đang vây quanh, bảo bọn họ kiếm chỗ nào mát mẻ núp ở đó đi.

Nam tử đón khách nhanh chóng giới thiệu hai người bọn họ cho Dữu Khánh,

“Đây là Nhị bảo chủ của chúng ta, còn đây là Tam bảo chủ.”

An Di chắp tay cười nói: “An Di xin chào Thám Hoa lang.”

Tô Thu Tử có chút kích động nói theo: “Hồi đó từ biệt tại kinh thành Cẩm quốc,

không ngờ còn có thể tái ngộ Thám Hoa lang ở đây, Tô Thu Tử xin chào.”

Người này vậy mà lại biết mình? Dữu Khánh hơi cau mày, có phần nghi hoặc,

“Chúng ta đã gặp nhau tại kinh thành Cẩm quốc?”

Tô Thu Tử hưng phấn nói: “Khi Thám Hoa lang cưỡi ngựa dạo phố thì chúng ta

đã từng chào hỏi nhau.”

Thật vậy sao? Dữu Khánh lầm bẩm trong lòng, nhìn chằm chằm đối phương

quan sát một lúc, thực sự không nhớ ra được chút gì, bởi vì hồi đó khi hắn cưỡi

ngựa dạo phố thì hai bên đường có quá nhiều người.

Nếu đã không nhớ ra thì không nghĩ nữa.

Hắn vốn định dùng cờ hiệu “Dữu Khánh” để động thủ, nhưng bây giờ đã bị

người ta trực tiếp nhận ra, nghĩ đến việc mình sắp làm chuyện bắt chẹt tống

tiền, hắn bỗng thấy cả người rất không thoải má, danh tiếng Thám Hoa lang ở

bên ngoài là rất tốt, nếu như nói hắn không trân trọng chút nào là không đúng.

Nhưng nghĩ đến việc về sau vẫn có khả năng sẽ bị người ta nhận ra là Thám

Hoa lang, lại nghĩ tới “Ba nghìn vạn lượng” nặng trích kia, vẻ mặt của hắn lập

tức trở nên lạnh lùng, ép hỏi: “Giao tiền hay là giao người?”

Cho dù đối phương giao người, hắn cũng sẽ mượn cớ để nói ra chuyện của

mình, tiền chưa đến tay là sẽ không bỏ qua.

An Di đưa tay mời: “Thám Hoa lang, nơi này không phải chỗ nói chuyện, mời

vào bên trong.”

Dữu Khánh không chiều theo bộ dạng này, hắn lại càng không muốn đi lòng

vòng, quỷ mới biết rõ bên trong có cạm bẫy nào đó chờ đợi mình hay không,

“Ta không phải tới uống rượu mừng, ta nói lại một lần cuối cùng, là giao tiền

hay là giao người?”

Hai người An, Tô hai nhìn nhau, sau đó Tô Thu Tử phất tay đuổi thủ hạ ở cồng

vào đi.

Sau khi tất cả những người khác đều đã tránh đi, An Di mới đáp lại: “Đích thân

Thám Hoa lang tới đây, chút mặt mũi này chúng ta đương nhiên là phải cho,

chúng ta không chỉ giao tiền mà còn muốn giao người. Không biết Thám Hoa

lang có vui lòng nhận lấy không?”

Đối phương ra bài không theo lẽ thường khiến Dữu Khánh trong lúc nhất thời

không biết nói gì, không hiểu lời này có ý gì, đã tìm được kẻ cướp đoạt rồi ư?

Không thể như vậy a!

Hắn rất muốn nói, lão tử chỉ cần tiền, không cần người, bậy giờ phải trả lời thế

nào chứ?

Mục Ngạo Thiết và Trùng Nhi cũng nhìn nhau không nói nên lời.

Dữu Khánh âm thầm bối rối một hồi, sau đó mặt không biểu cảm nói: “Cần phải

phiền phức như thế sao?”

An Di chắp tay nói: “Hai chúng ta ngưỡng mộ Thám Hoa lang đã lâu, nguyện

giao nộp bản thân và cả nhóm huynh đệ dưới trướng của mình cho Thám Hoa

lang để chuộc tội, còn xin Thám Hoa lang thu nhận chúng ta, cho chúng ta một

cơ hội được cống hiến.”

Dữu Khánh sửng sốt một lúc, trong vô thức liền nghĩ đến đám thủ hạ ở Thiên

Tích sơn kia, hầu hết đều là gian tế, bây giờ lại là một nhóm người không rõ nền

tảng, hắn nghĩ cũng không muốn nghĩ nhiều, chẳng muốn phiền phức, trực tiếp

từ chối: “Cống hiến thì miễn đi, đoạt tiền của ta thì trả cho ta, như vậy liền bình

an vô sự.”

Hai người An, Tô quay nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy chua xót, phát hiện

thấy quả nhiên là đã quen qua lại với đại nhân vật, hoàn toàn chướng mắt bọn

họ, ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ nhiều lập tức trực tiếp từ chối bọn họ.

Theo cách nhìn của bọn họ, nếu như việc này diễn ra với một tu sĩ Sơ Huyền

khác, có thể được tu sĩ Thượng Huyền chủ động đầu phục cống hiến, đó là

chuyện tốt cầu cũng cầu không được, nằm mộng cũng sẽ cười đến tỉnh dậy,

nhưng kết quả là người ta chẳng thèm quan tâm.

Vốn tưởng rằng đây là chuyện tương đối nắm chặt, ai ngờ lại bị bỏ qua nhẹ

nhàng như thế.

An Di miễn cưỡng cười nói: “Ba nghìn vạn làm sao có thể biểu đạt được sự hổ

thẹn của bọn ta với việc mạo phạm Thám Hoa lang?”

Dữu Khánh cho rằng cô ta đang nói vớ vẩn, thuận miệng đạm mạc nói: “Nếu

các ngươi muốn đưa nhiều hơn một chút, ta cũng không ngại.”

An Di cười khổ: “Nếu như Thám Hoa lang có thể cho phép bọn ta đi theo dốc

sức, đừng nói là ba nghìn vạn, cho dù là ba trăm triệu, bọn ta cũng nguyện ý

dâng lên.”

Bao nhiêu? Con mắt Dữu Khánh mở to lên mấy phần, tận lực giữ cho mình bình

tĩnh, “Ngươi đang đùa giỡn với ta sao?”

Đừng nói là hắn, ngay cả Mục Ngạo Thiết và Trùng Nhi cũng cảm thấy không

thể có chuyện tốt như vậy.

Tô Thu Tử chắp tay nói: “Lời nói từ đáy lòng, không dám khoe khoang đùa bỡn

trước mặt Thám Hoa lang.”