Bán Tiên

Chương 1209: Thật khó xử




Sợ gây ra sự náo động không cần thiết, ba vị bảo chủ không có rời đi qua đại

sảnh mà đi vòng qua cửa hông.

Nhưng bọn họ vừa mới bước ra cửa không bao lâu thì một tên thủ hạ đuổi kịp,

“Ba vị gia chủ dừng bước, có việc muốn bẩm báo.”

Mấy người dừng bước quay đầu lại, Ngô Uyên Bản hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Người tới nhỏ giọng bẩm báo, “Vừa rồi, tình cờ nghe được khách nhân trong

đại sảnh bàn tán, nói rằng trong nhóm người tới gây sự ở bên ngoài, có người

nhận ra được một người trong đó là vị thanh niên người làm của Đào Hoa cư tại

U Giác phụ.”

Ba vị bảo chủ quay mặt nhìn nhau, tuy rằng cách U Giác phụ chín trăm dặm,

nhưng xét theo tình hình địa phương, bọn họ coi như là hàng xóm thân cận của

U Giác phụ, cho nên bọn họ đương nhiên cũng biết rõ Đào Hoa cư.

Không cần nhiều lời nữa, ba vị bảo chủ đột nhiên nhanh chóng rời đi, đi thẳng

đến cổng vào sơn trại.

Mặc dù vội vàng đi đến cổng vào, nhưng bọn họ vẫn chưa trực tiếp lộ mặt, mà

lặng lẽ đi lên tường trại, phất tay ra hiệu cho chúng thủ hạ không nên để lộ ra sự

khác thường, lẳng lặng nấp ở sau tường, len lén lộ mắt quan sát bên ngoài.

Đám bảo vệ ở trên tường tự nhiên đều âm thầm kinh ngạc, không biết có

chuyện gì lại có thể khiến cho ba vị gia chủ ở ngay nhà mình mà phải lén lút

giống như ăn trộm.

Sau khi đã xác nhận được tướng mạo và khuôn mặt của ba người Dữu Khánh,

ba vị bảo chủ lần lượt rụt đầu lại, ngồi xổm ở phía sau bức tường, Ngô Uyên

Bản đưa ánh mắt dò hỏi, An Di và Tô Thu Tử đều khẽ gật đầu, vẻ mặt Ngô

Uyên Bản tức thì trở nên nghiêm túc.

Nhìn thấy đám thủ hạ trên đầu tường đang nhìn bọn họ với ánh mắt quái lạ, Ngô

Uyên Bản lại phất phất tay ra hiệu rồi mang theo hai người lặng lẽ rời đi, không

còn cách nào khác, đây không phải chỗ nói chuyện.

Đi vòng nửa vòng trên đầu tường, sau khi đã rời khá xa, ba người nói bảo vệ ở

gần đây tránh đi, tiếp đó Ngô Uyên Bản mới trầm giọng hỏi: “Các ngươi xác

nhận đó là người của Đào Hoa cư?”

An Di gật đầu, “Ta đã từng đến Đào Hoa cư, không sai, tên người làm da trắng

thịt non trông còn xinh đẹp hơn nữ nhân đó quá đặc thù, quá dễ nhận ra, sẽ

không nhìn sai.”

Với ánh mắt khác lạ, Tô Thu Tử vuốt chòm râu cất tiếng lẩm bẩm: “Đích thân

Thám Hoa lang tới đây, không nghĩ tới Thám Hoa lang sẽ đích thân tới Tam

Tiên bảo chúng ta.”

“Người nào?” Ngô Uyên Bản và An Di đồng thanh hỏi.

Vẻ mặt Tô Thu Tử phức tạp, nói: “Tên dẫn đầu để ria mép đó chính là tài tử đệ

nhất thiên hạ A Sĩ Hành đại danh đỉnh đỉnh, mà người ta gọi là Thám Hoa

lang.”

An Di rất kinh ngạc, thốt lên: “Tên để ria mép nhìn hèn mọn đó làm sao có thể

là Thám Hoa lang, không phải nói là Thám Hoa lang ngọc thụ lâm phong sao?

Lão Tam, ngươi xác định ngươi không nhìn lầm chứ? Thám Hoa lang làm sao

có khả năng đích thân đến chỗ tàn tạ chúng ta chì vì một chút chuyện nhỏ chứ?”

Khi cô ta đến Đào Hoa cư, cũng rất muốn nhìn xem vị Thám Hoa lang danh

dương thiên hạ đó trông như thế nào.

Tài tử đệ nhất thiên hạ a, nữ nhân nào mà chẳng muốn làm quen chứ?

Vứt quan bỏ đi ngay dưới mí mắt của Hoàng đế lão nhi, từ chối hôn nhân với đệ

tử của Địa Mẫu, còn mở ra tiên phủ, đủ các loại trải nghiệm tụ tập lên một thân,

hoàn toàn là một nhân vật truyền kỳ, có ai mà không muốn làm quen chứ?

Huống chi còn ở gần như vậy, nhưng mà tại Đào Hoa cư, Dữu Khánh lại rất ít

khi lộ mặt với người ngoài, cô ta đến đó mấy lần đều không thể gặp được.

Cô ta cũng không thể cứ một mực canh chừng tại U Giác phụ.

Ngô Uyên Bản cũng có nghi ngờ tương tự, người đó sẽ đến đây ư?

Tô Thu Tử thở dài nói: “Ta nhiều lần đi tới Đào Hoa cư, mặc dù chưa từng gặp

hắn, nhưng khi hắn đề danh Bảng Vàng thì ta ở tại kinh thành Cẩm quốc nhìn

xem náo nhiệt, thời điểm hắn cưỡi ngựa dạo phố thì ta nhìn thấy rất rõ ràng, còn

từng đứng tại bên đường vẫy tay với hắn, hắn cũng từng gật đầu chào hỏi ta, ta

làm sao có thể nhận lầm. Bây giờ tuy rằng hắn có để hai chùm ria mép, trông

cũng trưởng thành hơn một ít, nhưng đó chính là hắn không còn nghi ngờ gì

nữa, huống hồ còn có người làm của Đào Hoa cư cùng đi theo, vậy thì càng

không sai.”

Nghe gã nói như thế, Ngô Uyên Bản và An Di đều cảm thấy chắc hẳn đúng rồi,

hai người đương nhiên cũng biết rõ nguồn gốc danh hiệu “Bất Đệ tiên” của lão

Tam, ngậm hờn với nhiều lần thi rớt, thực sự là không cam lòng, mặc dù đã lên

một con đường khác, nhưng thứ không chiếm được vẫn luôn canh cánh trong

lòng, mỗi khi đến thời điểm Ân quốc hay Cẩm quốc đề danh Bảng Vàng, gã đều

sẽ không ngại cách xa ngàn chạy đến nhìn xem náo nhiệt.

Mà sau mỗi lần trở về, gã đều sẽ thở dài thườn thượt một khoảng thời gian.

Đặc biệt là sau khi trở về từ kỳ đại khảo mà Thám Hoa lang dương danh, gã

càng đau xót mắng hoàng đế Cẩm quốc là “Cẩu hoàng đế”.

Chính là sau lần đại khảo đó, mỗi lần đến Ân quốc và Cẩm quốc nhìn xem náo

nhiệt thi cử xong, khi trở về gã đều sẽ treo câu “Thời lai tử khí sơn hà động,

cùng kinh hạo thủ mãn giang hồng” ở trên miệng, nói rằng những câu thơ mô tả

khung cảnh sôi nổi và hoành tráng của kỳ đại khảo động lòng người như vậy về

sau không ai vượt qua được, tài tử đệ nhất thiên hạ quả nhiên là tài tử đệ nhất

thiên hạ.

Gã cũng thường thương cảm cho bản thân mình, nói rằng đời này mình không

có khả năng viết ra được câu thơ hay như thế.

Chênh lệch quá lớn khiến gã thỉnh thoảng lại thấy buồn.

Cho nên, khi gã xác nhận đó chính là Thám Hoa lang, tự nhiên sẽ không sai.

An Di không thể không khuyên Ngô Uyên Bản suy nghĩ lại, “Đại ca, Thám Hoa

lang là nhân vật như thế nào? Vứt quan bỏ đi ngay trước mặt Hoàng đế lão nhi,

không cúi đầu trước quyền quý, nếu hắn muốn kiếm tiền, hắn chỉ cần động bút

là được, không cần vì một chút tiền nhỏ mà cố ý chạy đến dương oai ở chỗ

chúng ta. Xem ra, phía bên Tam Tiên bảo chúng ta quả thực có kẻ có mắt không

tròng đi chọc giận hắn, nếu không, loại người muốn gặp mặt một lần cũng khó

như hắn làm sao có khả năng đến chỗ chúng ta đòi nợ.”

Tô Thu Tử gật đầu, “Đúng vậy, chỉ vì chút tiền ít ỏi đó, người ta không đáng

làm như vậy, danh tiếng của người ta đáng giá hơn chút tiền đó biết bao nhiêu

lần.”

Sắc mặt Ngô Uyên Bản cũng sa sầm xuống, “Là ai làm? Cướp ba nghìn vạn

lượng mà không báo cáo!”

Đã không nhận được lợi ích, gây ra phiền phức lại còn bắt bọn họ phải gánh

chịu trách nhiệm, chỉ nghĩ đến liền thấy bực mình.

An Di: “Mừng sinh nhật Đại ca, đại xá ba ngày, rõ ràng đã ra lệnh trong lúc đại

xá không được động thủ, dám động thủ chính là trái lệnh, kẻ nào đã làm trái tự

nhiên sẽ không báo cáo.”

Ngô Uyên Bản nghiến răng nói: “Điều tra cho ta, điều tra cho rõ ràng, để ta xem

là kẻ nào to gan làm chuyện đó.”

Tô Thu Tử: “Điều tra tự nhiên là phải điều tra, nhưng hiện tại người ta chỉ cho

chúng ta thời gian nửa nén hương, với chừng đó thời gian chúng ta không có

khả năng điều tra ra chân tướng. Người ta đang chờ chúng ta giải thích, chúng

ta nên ứng phó xong việc trước mắt đã, về sau lại nói đến chuyện điều tra.”

Ngô Uyên Bản: “Các ngươi cảm thấy phải giải thích việc này như thế nào?”

Tô Thu Tử: “Chẳng phải chỉ là ba nghìn vạn sao? Cũng không tính nhiều, chúng

ta ứng ra trước đi, về sau bắt được là kẻ nào làm, tự nhiên sẽ bắt hắn bù đắp

lại.”

An Di cau mày, hình như muốn phản đối gì đó, nhưng cuối cùng không có hé

răng.

Ngô Uyên Bản ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Tô Thu Tử, “Lão Tam, ngươi đừng có

nghe nói đến Thám Hoa lang đầu óc liền nóng lên được không hả? Nếu chỉ là

cướp tiền của Thám Hoa lang thì rất dễ xử lý, đừng nói là ba nghìn vạn, cho dù

có đưa gấp đôi cũng không sao cả, nhưng chuyện chúng ta đang nói lúc này là

cướp tiền của Đào Hoa cư, nếu chúng ta trả khoản tiền đó, chính là xác nhận

Tam Tiên bảo chúng ta đã đạp qua giới hạn của U Giác phụ, đó không phải là

trò đùa, toàn bộ Tam Tiên bảo sẽ bị xóa sổ thành tro bụi, ngươi cũng không

chạy thoát được!”

“Việc này…” Trên mặt Tô Thu Tử hiện ra vẻ bối rối, gã ý thức được ý kiến của

mình quả thực là vội vàng.

An Di lẩm bẩm, “Việc này đúng là phiền phức.”

Ngô Uyên Bản lắc đầu, “Theo ta thấy, vấn đề vẫn ở phía bên U Giác phụ, về

chuyện cướp cửa hàng của U Giác phụ, chỉ cần không có bằng chứng, chỉ cần U

Giác phụ không thể điều tra đến trên đầu chúng ta, danh tiếng Thám Hoa lang

hắn mặc dù lớn, cũng không thể làm gì được chúng ta.”

Tô Thu Tử kinh nghi hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”

Ngô Uyên Bản: “Không thể tùy thuộc bọn hắn làm gì, trọng điểm ở chỗ chúng

ta, phải nhanh chóng tìm được kẻ ra tay cướp đoạt, nhanh chóng hết sức loại bỏ

tất cả các manh mối liên quan. Lão Tam, đây cũng không phải lần đầu tiên

chúng ta làm loại chuyện này, ngươi không cần ta dạy cho ngươi phải làm thế

nào chứ?”

Tô Thu Tử cau mày không nói, rõ ràng có chút do dự.

An Di đột nhiên nói ra: “Đại ca, việc này chỉ sợ ngươi đã nghĩ quá đơn giản, e

rằng không thể nào làm giống như trước được. Đại ca, chắc hẳn ngươi cũng đã

có nghe nói hắn bình thường giao du với ai, không nói tới những gì lưu truyền

trước đây, gần nhất, hắn dường như lại có dính líu với mấy người như Xích Lan

các chủ, Dược Đồ, trang chủ Quy Kiếm sơn trang, tộc trưởng Phượng tộc. Nghe

nói đã chết rất nhiều Cao Huyền nhưng hắn vẫn không có việc gì. Ngươi cảm

thấy đây có phải là loại người chúng ta có thể dễ dàng trêu chọc không?

Không nói đâu xa, chỉ nói ở trong lãnh thổ Ân quốc này, vị Thiết nương tử đi ra

từ Đào Hoa cư của hắn, hiện tại chính là Đoan vương phi của Ân quốc. Đoan

vương là người như thế nào, ngươi chắc hẳn rất rõ ràng. Ứng Tiểu Đường của

Cẩm quốc, Lý Trừng Hổ của Ân quốc, đó đều là nhân vật quyền thế ngập trời.

Hoàn toàn không cần phải Đoan vương đứng ra đối phó chúng ta, chỉ cần vị

Vương phi đó lên tiếng, đừng nói là Tam Tiên bảo, chỉ sợ chúng ta…”

Nghe được những lời nói này, sắc mặt Ngô Uyên Bản cực kỳ khó coi, lúc này

mới nhận ra rằng mình đã đụng phải một người mà mình không thể đắc tội, y

nghiến răng nói: “Đã lệnh đại xá ba ngày, vậy mà còn có kẻ dám làm loạn sau

lưng. Đồ chó! Đừng để ta điều tra ra là ai làm, bằng không ta sẽ khiến hắn muốn

sống không được muốn chết không xong.”

An Di: “Đại ca, chờ đến khi điều tra ra được là ai làm, cơm canh đều nguội lạnh

cả rồi, hiện tại thời gian nửa nén hương đã sắp đến, chúng ta nên làm gì bây

giờ?”

Ngô Uyên Bản đưa hai tay lên mặt chà xát lung tung một trận, khuôn mặt đầy

râu bị chà xát rụng ra mấy sợi, nếu như y có thể biết được phải làm gì thì quá tốt

rồi, hiện tại làm như thế nào cũng khó cả, sau khi suy đi nghĩ lại nhiều lần, y

trầm giọng nói: “Hiện tại, chỉ có thể nghĩ cách cầu hắn giải quyết riêng.”

“Giải quyết riêng…” Tô Thu Tử gật đầu rất tán thành, gã có vẻ rất sốt sắng ra

mặt, nói: “Nếu không, để ta ra ngoài nói chuyện với hắn trước, thử xem nền

tảng của hắn như thế nào?”

Gã có vẻ rất hứng thú với việc tiếp xúc cùng vị Thám Hoa lang đó.

Ngô Uyên Bản lập tức vỗ tay cổ vũ, “Được, Tam đệ, ngươi cũng là người học

hành, chắc hẳn các ngươi sẽ có tiếng nói chung, vậy do ngươi đi nói chuyện với

hắn trước đi.”

Tô Thu Tử như muốn bày tỏ mọi việc cứ giao cho ta, “Đại ca, thảo luận dù sao

cũng phải có cái giá, ngươi cho ta một giới hạn trước đi, điều kiện gì, mức độ

nào thì ta có thể chấp nhận?”

Ngô Uyên Bản thở vắn than dài, “Gặp phải việc này, còn có thể giới hạn gì nữa,

chỉ cần có thể bảo đảm bình an cho chúng ta là được rồi, mọi thứ khác chúng ta

đều có thể bắt đầu lại từ đầu, núi xanh còn đó không lo không có củi đốt.”

Ngụ ý là, chỉ cần có thể tránh thoát một kiếp này, những thứ ngoài thân khác

đều không quan trọng.

“Được.” Tô Thu Tử lập tức có lòng tin, “Vậy ta đi ngay bây giờ.”

Ai ngờ An Di lại đột nhiên lên tiếng: “Đại ca, các ngươi cảm thấy người như

Thám Hoa lang có thể là người quan tâm tới tiền bạc ư? Quyền lực, hắn từng

vứt quan bỏ đi. Mỹ sắc, vị Thiết nương tử đó có đủ xinh đẹp không? Danh

tiếng, hắn lại càng không thiếu. Loại người này sẽ không quan tâm đến tiền,

quyền, mỹ sắc hay danh lợi. Lão Tam, ngươi chạy đi ra giá như thế, ngược lại

trở thành nhục nhã người ta, có khả năng sẽ khiến Thám Hoa lang thẹn quá hóa

giận. Ta rất không tán thành cách nói chuyện này.”

Hai người khác đều sửng sốt, Tô Thu Tử cũng vỗ vỗ trán mình, tán thành, “Hồ

đồ, ta thực hồ đồ, Thám Hoa lang há là tục nhân.”

Ngô Uyên Bản có chút sững sờ, giang tay hỏi: “Cái này không được, cái kia

cũng không xong, vậy phải làm sao bây giờ?”

“Đại ca chớ nôn nóng.” An Di đưa hai tay ra hiệu trấn an, “Thực ra ta cảm thấy,

đây có lẽ không phải là chuyện xấu, không chừng lại là một chuyện tốt. Bình

thường chúng ta đều muốn kết giao với hắn, nhưng ngay cả cơ hội gặp mặt cũng

không có, bây giờ đúng lúc chủ động đưa tới cửa, làm sao biết không phải là

phúc?”

Hai người Ngô, Tô có chút bối rối, không biết cô ta đang nói gì, đều chờ đợi cô

ta nói tiếp.

Khóe miệng An Di toát ra nét tươi cười quỷ dị, nói tiếp với ý vị sâu xa: “Thám

Hoa lang không thiếu những tục vật đó, nhưng lại thiếu một thứ.”