Bán Tiên

Chương 1208: Tới đòi nợ




Lộ phí di chuyển bằng Thiên Lý lang, bọn hắn không trả nổi tiền đi quá xa,

nhưng tiền đi chín trăm dặm thì vẫn có thể trả được.

Bay vượt qua dãy núi cao vút, một đường bay nhanh, không mất quá nhiều thời

gian, ba người đã đến được ngoài Tam Tiên bảo.

Tam Tiên bảo nằm ở khu vực biên giới giữa hai nước Ân quốc và Cẩm quốc,

tọa lạc tại phía bên Ân quốc, coi như là chiếm giữ một lối đi qua lại giữa hai

nước, nhưng đó không phải là con đường chính, con đường chính qua lại giữa

hai nước không tới phiên bọn họ tới thu tiền mãi lộ, bọn họ cũng không có lá

gan lớn như vậy.

Có kẻ không dám đi đường chính, có kẻ vượt biên buôn lậu, thậm chí còn có kẻ

muốn tránh đi loại tai mắt như Thiên Lý lang, nếu muốn được tự tại thì phải

giao tiền mãi lộ cho Tam Tiên bảo. Cũng có thể không giao, tiền đề là ngươi

đừng để cho địa chủ phát hiện, hoặc là ngươi có thực lực để từ chối.

Đương nhiên, Tam Tiên bảo cũng làm không ít chuyện hắc ăn hắc.

Thiên Lý lang bỏ ba người Dữu Khánh lại bên ngoài tường một khu trại, rồi lập

tức bay đi.

Bên trong tường trại, ngoại trừ không ít ngựa còn có nuôi dưỡng không ít gia

súc, một không khí hương quê rất mộc mạc từ bên trong truyền ra, nơi khu vực

hoang vắng, có rất nhiều sự vật đều tương đối giản dị.

Trên ngọn núi phía sau tường trại bảo vệ xung quanh, rõ ràng có rất nhiều

không gian được mở ra ở bên trong, nhìn thấy không ít cửa hang và các loại cửa

sổ, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy bóng người qua lại. Hôm nay, Tam Tiên

bảo có phần náo nhiệt, cũng bộc lộ ra không khí lễ hội, giăng đèn kết hoa khắp

nơi, đám người Dữu Khánh ở bên ngoài tường trại cũng có thể nhìn thấy.

Trời xanh mây trắng, trong vùng núi non bao la thoang thoảng hương rượu

thơm nồng, thỉnh thoảng còn có tiếng trâu dê cất tiếng kêu to.

Sau khi hạ xuống, Dữu Khánh chỉ hơi quan sát một chút hoàn cảnh hiện trường,

rồi dẫn Mục Ngạo Thiết và Trùng Nhi đi thẳng đến cánh cổng đang mở rộng.

Mấy người bị chặn lại tại cổng vào. Ở nơi này ngoại trừ bảo vệ cổng, còn có

nhân viên chuyên trách đón khách. Nhân viên đón khách quan sát mấy người

Dữu Khánh từ trên xuống dưới một lượt, rồi chắp tay hỏi: “Nhìn mấy vị rất lạ

mặt, không biết là tới bái sơn, hay là tới mừng thọ?”

Dữu Khánh lạnh nhạt nói: “Tới đòi nợ.”

“Ha ha ha ha…”

Sau một chút yên tĩnh, hiện trường bộc phát lên một tràng cười lớn ồn ào, như

thể nghe được một câu chuyện rất buồn cười.

Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết im lặng giữa tràng cười to chế nhạo, vẻ mặt

cũng rất bình tĩnh, đối với “địa phương thôn quê” hoang vắng trước mặt này,

bọn hắn được tính là đã gặp qua thế giới rộng lớn, thực sự không để đám thổ phỉ

Tu hành giới trước mặt này vào mắt.

Tại nơi Thiên Tích sơn hỗn loạn kia, bọn hắn cũng từng thống lĩnh một cái bang

phái.

Ngược lại, Trùng Nhi thấy trong lòng ít nhiều có chút lo lắng bất an, chưởng

môn sư huynh nói là muốn trừ bạo an dân, nhưng thực ra lại giống như là muốn

đánh cướp đám thổ phỉ này.

Lí do khiến gã ta bất an là vì Tam Tiên bảo ở trước mắt dường như có rất nhiều

người.

Nam tử có thể được cử ra đây đón khách là người có chút ánh mắt, từ phản ứng

tự cao tự đại không tầm thường của Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết, gã nhận ra

được sự không thích hợp, lập tức nhấc tay cắt đứt tràng cười nhạo, rồi khách khí

hỏi Dữu Khánh, “Tam Tiên bảo chúng ta từ trước đến nay không có nợ nần gì,

không biết bằng hữu là tới đây đòi nợ gì?”

Dữu Khánh quay đầu nhìn qua Trùng Nhi, “Ngày hôm qua, toàn bộ số tiền trên

người bằng hữu của ta đã bị các ngươi cướp đi. Ngươi nói xem ta tới đây đòi

món nợ gì?”

Nam tử đón khách hơi cau mày, hỏi tiếp: “Bao nhiêu tiền, bị cướp ở nơi nào,

các ngươi là người nào?”

Dữu Khánh: “Ba nghìn vạn lượng, những chuyện khác không cần nhiều lời.

Hãy nói với gia chủ các ngươi, hoặc là giao tiền, hoặc là giao người, bằng

không…” Hắn hướng về phía một số người vừa mới đi vào hất hất cằm, “Đừng

có tổ chức mừng thọ nữa, bảo bọn họ trực tiếp đưa tang đi.”

Người, khẳng định là không giao ra được, chính hắn còn không biết ở đây có

những ai, đối phương làm sao có thể giao ra? Hắn chỉ cần tiền.

Khi không đòi lấy ba nghìn vạn lượng? Trùng Nhi quay đầu lại nhìn hắn chằm

chằm, ánh mắt giống như bị nghẹn, như thể đến bây giờ mới biết được chưởng

môn sư huynh nhà mình là người như thế nào.

Mục Ngạo Thiết mặt không có biểu cảm gì nhưng thực sự cảm thấy đau răng,

phát hiện thấy lão Thập Ngũ quả thực là định đến kiếm chuyện, ngay cả thân

phận U Giác phụ của Trùng Nhi cũng không chịu nói ra, thân phận U Giác phụ

ít nhiều có thể khiến người ta e ngại, đây đã không còn là tìm đến kiếm chuyện

nữa rồi, mà chính là tay ngứa tới gây sự đánh nhau.

Đúng vậy, Dữu Khánh chính là muốn thuận tiện tới đây luyện tập, sau khi tu vi

đột phá đến Thượng Huyền, tu vi của mấy người Mục Ngạo Thiết đã không còn

cách nào tiếp tục bồi luyện với hắn nữa, hơn nữa, hắn cũng chỉ vừa mới nhập

môn mười tám kiếm hợp nhất, chưa thể kiểm soát được, rất dễ dàng khiến người

khác ngộ thương, tức là hắn chưa thể khống chế được thuận lợi, không thể làm

được đến mức độ điểm đến thì dừng.

Đám gia hỏa hắc ăn hắc ở trước mặt này rất thích hợp cho hắn luyện tay, chết đi

là trừ bạo an dân, sẽ không bị gánh nặng tâm lý.

Về phần Trùng Nhi có bị nguy hiểm hay không, nếu thật sự đánh nhau, sẽ công

khai thân phận U Giác phụ của Trùng Nhi, ai dám ngang nhiên động thủ thử

xem.

Nhưng những lời này thực sự là ngông cuồng, trong ngày mừng thọ của người

ta lại nói tới chuyện đưa tang, ai có thể nhịn được?

“Lớn mật!”

“Láo xược!”

“Làm thịt hắn!”

Một đám lâu la trước cổng trại bị chọc giận, phẫn nộ hét lên, ùa tới vây kín bọn

hắn, ngay cả bảo vệ trên tường trại cũng nhảy xuống.

Nhìn thấy sắp xuất hiện cảnh vây công, nam tử đón khách lại khua chỉ tới đám

người đang giận dữ, “Dừng tay! Ngày vui trọng đại mà ầm ĩ gì vậy?”

Sau khi ngăn cản đám người đang nóng lòng muốn hành động, gã ta lạnh mặt

lại nói với Dữu Khánh: “Bằng hữu, tuy rằng người tới là khách, nhưng đây là

ngày vui, ngươi lại nói ra lời đưa tang, không khỏi có chút khinh người quá

đáng nha?”

Dữu Khánh: “Các ngươi cướp đoạt tiền của ta, còn nói ta khinh người quá đáng

ư? Được rồi, dù sao ta cũng không có gì đáng nói với đám loạn phỉ các ngươi,

cho nên, ta khi dễ các ngươi đó, các ngươi có thể làm gì chứ?”

“Oa, tên ria mép này thực quá láo xược.”

“Phụng ca, không cần khách khí với hắn.”

“Đánh chết hắn!”

“Cắt lưỡi hắn!”

Lại một tràng kêu gào đầy căm phẫn vang lên, nhưng số người hưởng ứng lại

không nhiều, mọi người đều không phải kẻ ngốc, người có thể hung hăng như

vậy giữa vòng vây, không có chút bản lĩnh mới là lạ, có kiểu người chạy đến

chịu chết như thế này sao?

Nam tử đón khách lại nhấc tay ngăn chặn tiếng la hét, tiếp tục trao đổi với Dữu

Khánh: “Bằng hữu, ngươi nói chúng ta cướp tiền của ngươi, nhưng lại không

chịu nói cho chúng ta biết lai lịch, ngay cả các ngươi là ai ta cũng không biết,

làm thế nào ta có thể thông báo lên trên?”

Dữu Khánh lười tranh cãi với gã ta, cường thế nói: “Ta cho các ngươi thời gian

nửa nén hương, không giao ra ba nghìn vạn, ta sẽ đích thân tiến vào Tam Tiên

bảo để lấy. Đến lúc đó thì không còn là chuyện ba nghìn vạn nữa rồi.” Hắn phất

tay chỉ hướng về phía cây hương còn lại một nửa cắm đốt trên tường trại để

cúng trời đất trong ngày vui trọng đại.

Hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh, với bộ dạng này, đám người đều đã nhận

ra được, người tới là một kẻ cường đại.

Trong ánh mắt nhìn Dữu Khánh, có rất nhiều người lộ ra vẻ kinh nghi, bởi vì

nhìn hắn có chút trẻ tuổi, ở phương diện nào đó hắn không giống như là vẻ trẻ

tuổi của một cao thủ, nếu như hắn là có thực lực tới khiêu khích ba vị bảo chủ,

vậy thì hắn phải có thiên phú tu luyện đến mức nào chứ?

Cao thủ càng trẻ tuổi, thông thường điều đó càng có nghĩa là người đó có xuất

thân bất phàm.

Trùng Nhi lại nhìn Dữu Khánh bằng một ánh mắt khác, hóa ra chưởng môn sư

huynh ở bên ngoài lại khí phách như thế, nhìn từ điểm này, bình thường hắn đối

xử với mình quả thực là rất tốt.

Lời đã nói đến nước này, tiếp tục nói thêm nữa sẽ trở thành nhiều lời, nam tử

đón khách khẽ gật đầu, nhưng sợ đồng bạn ở tại đây sẽ hành động theo cảm tính

nên cất tiếng quở trách, “Người tới là khách, có thể là có hiểu lầm gì đó, nếu

chưa có mệnh lệnh, không cho phép bất kỳ người nào hành động hấp tấp, nếu

không sẽ trừng phạt nghiêm khắc không tha!”

Tiếp đó, gã chắp tay nói với mấy người Dữu Khánh: “Chờ chút.”

Dứt lời liền xoay người, nhanh chóng rời đi báo tin.

Đại đường bên trong lòng núi được giăng đèn kết hoa, món ngon mỹ vị xếp đầy,

từng vò từng vò rượu ngon tỏa hương chất thành đống, khách theo chủ người

đến người đi, tụm năm tụm ba nói chuyện với nhau.

Trên vị trí chủ vị có chiếc ghế cao, nhưng không có ai ngồi, người ngồi trên đó

đã xuống dưới hòa mình trong đám đông từ lâu, người bên ngoài không biết

tình hình thật sự sẽ không phân biệt được ai là khách, ai là chủ, bầu không khí

ồn ào sôi động.

Có tiếng xì xào bàn tán khe khẽ lan truyền ra giữa đám khách khứa, có người

đến sau nhìn thấy được cảnh đám người Dữu Khánh gây rối ở tại cổng vào trại.

Nam tử đón khách tiến vào đại đường, bước nhanh đến bên cạnh một người đàn

ông râu quai nón với đôi mắt hổ mày hùm bên trong sảnh, mời y đi ra nơi khác

nói chuyện, sau đó thì thầm nói nhỏ bên tai y một hồi.

Nam tử râu quai nón cau mày, dặn dò mấy câu, sau đó quay người đi ra sau hậu

đường.

Người này không phải ai khác, chính là long đầu lão đại Ngô Uyên Bản của

Tam Tiên bảo, mọi người xưng y là “Thiết Giáp tiên”.

Nam tử đón khách lại quay vào trong đám đông, tìm tới một người phụ nữ thân

thể đẫy đà, bất kể tư thái hay là hình dáng nhìn qua đều thượng giai, đáng tiếc

không được hoàn mỹ, lại chỉ còn một con mắt, trên mặt đeo một miếng che mắt

màu đen, đây chính là An Di, lão Nhị của Tam Tiên bảo, mọi người xưng là

“Diệu Mục tiên tử”. Một con mắt còn lại long lanh ngập nước, quả thực khiến

người ta rất động lòng.

Sau khi nghe được mấy câu thì thầm, cô ta cũng chào khách đi ra hậu đường.

Nam tử đón khách tìm đến bên người thứ ba, đây là một người đàn ông trung

niên ăn mặc kiểu nhà nho, mi thanh mục tú, ăn nói văn nhã, nhìn không giống là

người xấu, người không biết sẽ rất khó tưởng tượng được gã ta chính là lão Tam

trong Tam Tiên bảo, Tô Thu Tử, người ta xưng gã là “Bất Đệ tiên”.

Nghe được mấy câu thì thầm, gã ta cũng chào khách rồi rời đi, nam tử đón

khách cùng đi theo.

Bên trong đại đường, có người kề tai nói nhỏ với người khác: “Lần này e rằng

Tam Tiên bảo rơi vào đại sự rồi, trong nhóm người đến kiếm chuyện ở bên

ngoài, ta nhận ra một người, là người làm trông cửa hàng của Đào Hoa cư.”

“Đúng vậy, ta cũng từng gặp qua, chính là hắn.”

“Mẹ, cướp của Đào Hoa cư ư? Ngay cả quy củ của U Giác phụ mà cũng dám vi

phạm, Tam Tiên bảo muốn chết sao?”

Đi đến hậu đường, nhìn thấy lão Đại và lão Nhị đã chờ sẵn ở đó, Tô Thu Tử lập

tức hỏi: “Đại ca, có việc gấp gì vậy?”

Ngô Uyên Bản hất hất cằm với nam tử đón khách, “Ngươi nói lại tình hình

ngoài đó đi.”

“Vâng. Nhị đương gia, Tam đương gia, bên ngoài có ba người tới đây, tuyên bố

rằng ngày hôm qua chúng ta cướp đoạt của bọn hắn ba nghìn vạn lượng…”

Nam tử đón khách kể lại đại khái tình huống xảy ra, tập trung vào việc mô tả sự

kiêu ngạo và không tầm thường của người tới, dường như hoàn toàn không để

Tam Tiên bảo vào mắt.

Ba tiên nghe xong thì đều cau mày, An Di nghi hoặc hỏi: “Ai cướp? Nhân dịp

đại thọ bảy mươi của đại ca, không phải đã truyền lời xuống dưới rồi sao, trong

khu vực Tam Tiên bảo được đại xá ba ngày, chỉ giơ cao đánh khẽ, cùng vui với

người qua lại, là ai to gan lớn mật kháng lệnh hả?”

Tô Thu Tử vuốt râu trầm ngâm, “Người tới dám ngông cuồng như thế, chỗ

chúng ta lại ở gần U Giác phụ, sẽ không phải là có kẻ nào đó không có mắt đi

cướp bóc người của U Giác phụ chứ?”

Ngô Uyên Bản: “Không thể nào! Nếu thật sự là người của U Giác phụ, gặp phải

nguy hiểm khẳng định sẽ báo ra thân phận, người phía dưới to gan cỡ nào cũng

không dám làm bậy như vậy. Mà cho dù thật sự có hạ thủ cướp đoạt, cũng

không có khả năng lưu lại người sống để người ta tìm tới cửa. Hơn nữa, nếu là

tới cửa bắt đền, đã có thân phận U Giác phụ, vì sao không báo? Báo ra thân

phận, bọn ta tự nhiên sẽ chủ động hóa giải hiểu lầm, phải đền bù nhận lỗi cũng

không phải ít. Mẹ nó, việc này thực sự kỳ quặc, sẽ không phải là cố ý tìm đến

gây rối đi?”

Người của Tam Tiên bảo không ngốc, người nào không thể trêu vào, bọn họ sẽ

không chọc tới, đây mới là nguyên nhân căn bản bọn họ có thể đứng vững đến

nay.

An Di: “Đại ca, lai giả bất thiện, nếu như đã tìm tới cửa rồi, chúng ta ở đây

ngẫm nghĩ như vậy cũng vô ích, nên đối mặt dò xét hư thực rồi hãy quyết định.”

“Ừ.” Ngô Uyên Bản gật đầu, ngay sau đó xoay người cùng mấy người rời đi.