Sau một phen bàn bạc, mọi việc liền được xác định như thế, lần này, ngoại trừ
nhắc nhở mọi người chú ý một số nguy hiểm ra, tiểu sư thúc không có ngăn cản
bọn hắn lên đường nữa, bệnh tình của Nam Trúc khiến trong lòng đều bị kiềm
chế.
Là ngồi chờ đợi hay liều một trận? Đây không còn là điều khó khăn để lựa
chọn.
Khi xác định những người sẽ lên đường, Cao lão Nhị nóng lòng muốn tham gia,
từng chuyện từng chuyện đại sự trôi qua, ông ta không được tham gia vào sự
kiện nào, điều này khiến ông ta có cảm giác mình kém người khác một bậc, vì
vậy, ông ta nóng lòng bù đắp thiếu hụt này.
Nhưng lại bị Dữu Khánh thẳng thừng từ chối, mấy nguyên nhân như thân phận
Chưởng quỹ Đào Hoa cư tại U Giác phụ khiến ông ta không thích hợp tham gia
chỉ là thứ yếu, quan trọng là Cao lão Nhị cứ một mực khiêu chiến quyền uy của
hắn, Dữu Khánh muốn mang theo một đội ngũ đoàn kết, mà không phải lên
đường với một kẻ cản trở.
Tiểu sư thúc có thể hiểu được ý của hắn, đơn giản là ngại Cao lão Nhị còn chưa
thực sự cúi đầu đối với người làm chưởng môn là hắn.
Tiểu sư thúc biết rõ chuyện mấy người này làm trò chó cắn chó, tuy nhiên y vẫn
ủng hộ quyết định của Dữu Khánh, để cho Cao lão Nhị ở lại giữ nhà, nói rằng lỡ
như mọi người đều không về được thì còn có việc giao cho Cao lão Nhị.
Lấy chiếc áo choàng treo ở trên tường xuống, khoác lên người, buộc xong, tiểu
sư thúc nhìn nhóm người đưa tiễn mình một lượt, rồi khoát tay áo, chỉ ra không
trung bên ngoài, ra hiệu có thể có tai mắt đang theo dõi, ý bảo mọi người dừng
lại ở đây.
Cao lão Nhị thể hiện một mình ông ta đưa tiễn là được rồi.
Khi những người còn lại chắp tay đưa tiễn, tiểu sư thúc lại cầm lấy cuốn sách cổ
trên tay Dữu Khánh, tùy ý lật lật mấy trang, rồi ra vẻ rất tùy ý hỏi một câu,
“Chuyện này thật sự là trùng hợp sao?”
Bên trong phòng hơi yên tĩnh, đều biết rõ sự nghiêm trọng phía sau vấn đề này.
Chỉ có tiếng quyển sách cổ lật trang sột soạt.
Một lúc lâu sau, giọng điệu Dữu Khánh trầm trọng hỏi “Chúng ta ký thân tại U
Giác phụ, nếu như không phải là trùng hợp, nếu thực sự chính là U Nhai xuất
thủ, chúng ta còn có đường lựa chọn sao?”
Tiểu sư thúc khép quyển sách cổ lại, vỗ trả vào trong ngực hắn, nhấc tay lật mũ
chiếc áo choàng lên trùm kín đầu, sau đó xoay người sải bước rời đi, Cao lão
Nhị bước nhanh đuổi theo.
Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết đứng ở bên trong khung cửa lại chắp tay lần
nữa, cúi đầu đưa tiễn từ xa.
Khi đi đến cửa hàng ở tiền thính, thừa dịp không có khách, tiểu sư thúc gọi
Trùng Nhi đang trông điếm tới đây, nói Dữu Khánh lại sắp lên đường, cũng
muốn để cho hắn ra ngoài trải nghiệm việc đời nhiều một chút, nên đã giúp hắn
tranh thủ cơ hội cùng nhau lên đường, hỏi hắn có muốn đi hay không.
Cứ một mực ở dưới lòng đất này thật sự rất buồn chán, Trùng Nhi tự nhiên là
muốn ra xem sự phồn hoa ở bên ngoài, hắn vui mừng gật đầu lia lịa, liên tục
bày tỏ đồng ý.
Tiểu sư thúc căn dặn: “Ta đã căn dặn lão Thập Ngũ, để hắn chú ý bảo vệ con. Ta
nhìn hắn từ nhỏ lớn lên, ta rất hiểu tính cách của hắn, nếu như con gặp nạn, ta
tin tưởng hắn sẽ liều mạng bảo vệ con. Cho nên, Trùng Nhi, nếu như gặp nạn, ta
hi vọng con cũng có thể liều mạng bảo vệ hắn, dốc hết mọi năng lực để giúp
hắn. Trùng Nhi, ta hi vọng con có thể coi lão Thập Ngũ là người quan trọng
nhất của con trong cuộc đời này. Con có làm được không?”
“Ừ ừ.” Trùng Nhi gật đầu đồng ý không chút do dự, ngay sau đó lại lập tức lắc
đầu phản đối, “Sư phụ cũng là người quan trọng nhất.”
Tiểu sư thúc cười duỗi chiết phiến tới, vỗ lên trán hắn, cú vỗ này bộc lộ sự
thương yêu.
Đứng ở bên cạnh, trong lòng Cao lão Nhị cảm thấy có phần chua chát, nói
Trùng Nhi coi lão Thập Ngũ là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình, vậy
mấy người bọn họ thì sao? Ông ta nhận thấy tiểu sư thúc thực là bất công, cũng
giống như sư phụ vậy.
Ai ngờ ngay sau đó tiểu sư thúc quay đầu lại nhìn ông ta, “Cao lão Nhị, gánh
nặng nghìn cân cuối cùng đành đặt hết lên người ngươi. Ngươi phải nhớ kỹ,
một tháng sau, nếu như bọn hắn còn chưa có trở về, ngươi hãy lập tức giả vờ đi
ra ngoài, giao Đào Hoa cư cho đôi phụ tử kia, đừng nói cho bọn họ sự thật. Nói
chung, hãy bỏ đi tất cả mọi thứ nơi này, bí mật lẻn về quan, từ đây mai danh ẩn
tích. Nơi chỗ cũ cất đồ ở trong nhà có lưu lại lời dặn dò cho ngươi, tương lai
của Linh Lung quan giao cả cho ngươi. Ta tin tưởng sư phụ ngươi sẽ không
nhìn sai.”
Lời nói này không khác gì di ngôn, Cao lão Nhị rịn mồ hôi, nói: “Sư thúc nói
quá lời, Linh Lung quan còn có trụ cột là ngài đây, không tới phiên giao phó
cho ta.”
Tiểu sư thúc mỉm cười, chiết phiến chậm rãi vỗ vỗ vào vị trí trái tim ông ta với
ẩn ý sâu xa, thể hiện nhắc ông ta phải dụng tâm nhớ kỹ, sau đó vung áo choàng
lên, xoay người lại, tiêu sái đi ra cửa.
Y không thể ở lại đây lâu, chỉ có thể giống như một vị khách hàng bình thường,
thời gian ở trong này chỉ có thể tương đương với người đi dạo một vòng nơi
đây, nán lại lâu nhất định sẽ khiến người ra nghi ngờ.
Khi Cao lão Nhị và Trùng Nhi một lần nữa bước ra ngoài cửa quan sát xung
quanh thì chỉ còn nhìn thấy bóng dáng đó biến mất ở cuối đường phố…
“Chúng ta thật sự không còn tiền nữa, đều đã bị Nam béo đào hết rồi, Dược Đồ
cũng không có khả năng chữa trị miễn phí, Nam béo cần phải chuẩn bị một chút
tiền thuốc men, chúng ta không thể không cung cấp, gần đây lại không buôn
bán được gì, thực sự là chỉ còn lại chừng này.”
Trước khi rời nhà, Cao Vân Tiết lấy sổ sách của Đào Hoa cư ra cho Dữu Khánh
xem, tất cả số tiền moi ra được chưa đến mười vạn lượng.
Ngô Hắc ở bên cạnh nghe vậy cũng gật đầu, thể hiện thực sự không còn tiền gì
nữa.
Tiếp theo, Cao lão Nhị lại buông tiếng thở dài, “Phía bên Diệp Điểm Điểm, năm
sau phải giao một nghìn vạn, ta còn chưa biết phải lấy tiền ở đâu ra đây.”
Dữu Khánh trầm mặc một hồi, rồi đẩy xấp ngân phiếu trên bàn trở lại, “Chuyện
tiền nong, để ta tự nghĩ cách. Các ngươi giữ lại khoản tiền này để sử dụng đi.”
Toàn bộ số ngân phiếu đều được hắn đẩy về lại, không lấy một xu.
Mọi người ngẩn gơ nhìn hắn, khó có được, thật hiếm thấy.
Dữu Khánh xoay người rời đi, đi xem Trùng Nhi đã chuẩn bị xong hành lý hay
chưa. Khi về tới tiểu viện, vừa nhìn thấy tình hình hắn lập tức đau đầu, chỉ thấy
Trùng Nhi lại quấn một đống hành lý như một hòn núi nhỏ.
Hắn nhịn không được nữa, ré lên: “Sao ngươi lại bày ra một đống như vậy nữa
rồi, đống bao lớn bao nhỏ này chứa cái gì vậy?”
Trùng Nhi cúi đầu trả lời yếu ớt: “Tất cả đều có thể sử dụng được trên đường đi,
ta vác được.”
“Ngươi…” Dữu Khánh chỉ chỉ vào hắn ta, cuối cùng không muốn nói gì nữa,
biết giá trị quan khác nhau, có nói ra người ta cũng chưa chắc đã có thể nghe
vào tai, đây đã là lần thứ mấy rồi? Hắn liền trực tiếp động thủ, tháo hành lý trên
người hắn ta xuống, mở ra kiểm tra, thứ nào không vừa ý liền ném ra bên ngoài,
mấy thứ nồi niêu xong chảo gì đó đều trực tiếp bị loảng xoảng ném đi.
Hắn ở đó không ngừng ném ra, Trùng Nhi thì ở dưới bậc cấp lần lượt nhặt về,
nhanh chóng sắp xếp lại gọn gàng ở dưới mái hiên.
Nhìn thấy Dữu Khánh đã ném đi gần hết mọi thứ, Trùng Nhi vô cùng đau lòng,
điều này có nghĩa là trên đường đi nếu thiếu những thứ đó thì phải dùng tiền để
giải quyết, hắn nhịn không được cất lời khuyên nhủ: “Công tử, trong tay chúng
ta đã không còn tiền, mang theo một chút đồ, nếu có thể tự làm thì tự làm, tiết
kiệm được đồng nào hay đồng nấy.”
Đang lật tung mọi thứ lên, Dữu Khánh khinh thường xùy một tiếng, “Công tử
của ngươi là người nào? Đó là tu sĩ cảnh giới Thượng Huyền nha, giậm chân
một cái, con kiến cũng phải sợ hãi bò ra ngoài giao nộp chút thuế, có thể thiếu
một chút tiền đó sao? Thời kỳ túng thiếu đó đã qua rồi!”
“…” Trùng Nhi không nói nên lời, không biết nói gì với sự ngông cuồng trong
lời nói của vị chưởng môn sư huynh này, thực sự quá phô trương đi.
Cuối cùng, một đống lớn hành lý chỉ còn lại ba cái bọc nhỏ, Dữu Khánh, Mục
Ngạo Thiết và Trùng Nhi, ba người rời nhà mỗi người xách một cái, thoạt nhìn
trông rất thoải mái tự tại.
Lần này, cách thức ba người rời khỏi U Giác phụ đơn giản chỉ là trùm một chiếc
áo choàng, không có che giấu gì quá nhiều, bởi vì bọn hắn biết rõ chuyến đi đến
Hổ Phách hải này rất khó che giấu tung tích, điều này có liên quan đến hoàn
cảnh của nơi đó.
Ra khỏi U Giác phụ, sau khi nhìn thấy lại ánh nắng mặt trời, ba người đứng ở
trên đỉnh một ngọn núi, nhìn về phía trường ngựa và nơi Thiên Lý lang tụ tập ở
xa xa.
Mục Ngạo Thiết thở dài, “Túi đã bị lão Thất moi rỗng rồi, với số tiền chúng ta
có trên người, sợ là không đủ để di chuyển bằng Thiên Lý lang, thời gian cưỡi
ngựa lại quá dài. Hơn nữa, nghe nói đó là một chốn vô cùng phồn hoa, là một
cái hố chôn tiền, thứ gì cũng đắt đỏ, nếu trong túi eo hẹp, e rằng khó thể dừng
chân ở đó.”
Dữu Khánh bình tĩnh nói: “Gặp vấn đề thì giải quyết vấn đề, thiếu tiền thì kiếm
tiền, chuyện chẳng có gì lớn.”
Giọng điệu này khiến cho Mục Ngạo Thiết liếc mắt, y hỏi: “Làm thế nào?”
Dữu Khánh hỏi ngược lại: “Ở gần đây, nơi nào nhiều tiền nhất?”
Mục Ngạo Thiết: “Đương nhiên là U Nhai và những cửa hàng trong U Giác
phụ.”
“…” Dữu Khánh nghẹn lời, rất muốn hỏi xem đầu óc y có phải bị bệnh hay
không, bọn hắn có năng lực lấy được tiền ở nơi đó sao? Hắn không thể không
diễn giải lại câu hỏi, “Ta là đang nói tới những nơi gần đây ngoài khu vực U
Giác phụ.”
Mục Ngạo Thiết: “Tiền trang.”
Dữu Khánh một lần nữa nghẹn lời, đó cũng không phải là nơi hắn có thể trêu
chọc, hắn trầm mặt hỏi: “Trộm cướp cũng phải có đường có lối, ngươi có thể
nói ra một nơi nền tảng không sâu, chúng ta có thể hạ thủ hay không hả?”
Mục Ngạo Thiết cau mày hỏi: “Ngươi muốn trực tiếp cướp tiền ư?”
Dữu Khánh: “Bằng không thì sao? Còn có cách nào nhanh hơn cướp tiền sao?”
Mục Ngạo Thiết suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu, “Nếu như trộm cướp
cũng phải có đường có lối… Ta cũng không biết nên hạ thủ từ đâu mới thích
hợp.”
Dữu Khánh liếc mắt khinh bỉ, nhận thấy tên này thật sự không thú vị bằng lão
Thất, báo hại hắn mất công bày dáng làm vẻ cả nửa ngày, cuối cùng không thể
không từ bỏ, hắn đành phải tự mình giơ tay chỉ về một phương hướng, “Vượt
qua dãy núi đó, cách chín trăm dặm, nghe nói có một cái ‘Tam Tiên bảo’ chiếm
giữ một phương, thường xuyên thu tiền mãi lộ, cũng làm không ít chuyện hắc
ăn hắc. Cái trò ngồi một chỗ kiếm tiền kiểu này khiến người người oán trách, dù
sao cũng phải có ai đó hành hiệp trượng nghĩa a. Ta nghe nói lão đại của bọn họ
gần đây đang tổ chức mừng thọ, chúng ta không ngại tiện đường bái phỏng một
lần.”
Tam Tiên bảo? Mục Ngạo Thiết sửng sốt, đó không phải là nơi mà mấy ngày
trước Cao lão Nhị tình cờ nhắc tới sau khi ra ngoài đi dạo trở về sao? Đã bị tên
này ghi nhớ rồi ư?
Y xem như đã hiểu được, lão Thập Ngũ tên này có lẽ đã sớm có ý định nhắm
vào Tam Tiên bảo rồi, nhưng y không thể không nhắc nhở: “Ba kẻ được gọi là
‘Tam tiên’ đó có thể chiếm giữ một phương, thực lực đều không phải tầm
thường, nghe nói đều là cao thủ Thượng Huyền. Nơi đó đã thuộc về lãnh thổ Ân
quốc, bọn họ có thể làm trò hắc ăn hắc tại trong lãnh thổ Ân quốc nhiều năm mà
không ngã, phía sau e rằng không nhiều thì ít cũng phải có chút quan hệ, không
phải chúng ta có thể dễ dàng trêu chọc.”
Dữu Khánh khịt mũi cười lạnh, trong mắt có vẻ phấn khích, “Cao thủ Thượng
Huyền thì thế nào, ở trong mắt ta đều là gà đất chó sành. Có quan hệ tại Ân
quốc thì thế nào, còn có thể lớn hơn mối quan hệ của chúng ta ư? Chúng ta có
Hướng Lan Huyên chống lưng nha!”
Mục Ngạo Thiết không nói nên lời, y đã nhận ra được, sau khi đột phá đến
Thượng Huyền, lòng tự tin của tên này đã tràn đầy đến mức tràn cả ra ngoài,
hắn có vẻ luôn muốn tìm người để gây sự, không nhịn muốn ra ngoài kiếm
chuyện, chỉ còn thiếu một cớ hợp tình hợp lý nữa mà thôi, chẳng trách ngay cả
lộ phí Cao lão Nhị đưa cho cũng không cần.
Bây giờ, vì để có lí do động thủ, hắn thậm chí còn lấy cả mối quan hệ với
Hướng Lan Huyên ra đề làm cái cớ, điều này thực sự đã là có phần không biết
xấu hổ.
Nhưng có một điều y không thể không thừa nhận, lão Thập Ngũ hiện tại quả
thực rất cường đại, cảnh tượng suýt chút nữa chém Chung Nhược Thần chỉ bằng
một kiếm đó quả thực ấn tượng tuyệt vời, một kiếm đó còn có thể cắt ngang
khăn che mặt của cao thủ Cao Huyền.
Trùng Nhi ở bên cạnh nhịn không được yếu ớt hỏi, “Công tử, chúng ta rốt cuộc
định đi đâu vậy?”
Hắn ta vẻ mặt đầy kinh nghi, là một chốn vô cùng phồn hoa, là cái hố chôn
tiền? Vì để đến nơi đó thậm chí còn phải đi đánh cướp, đó là nơi như thế nào a?
Dữu Khánh liếc nhìn hắn ta, “Khi đến nơi, ngươi tự nhiên sẽ biết.”
Mục Ngạo Thiết cũng không nói ra nơi đến, bởi vì lúc trước tiểu sư thúc đã có
dặn dò, chưa tới nơi đó thì đừng nói cho Trùng Nhi biết, trong lòng ít nhiều cảm
thấy có chút quái lạ, không biết tiểu sư thúc sắp xếp vậy là có ý gì.