Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng y cũng biết rõ ràng, phải làm gì với vết
thương của Nam Trúc bây giờ? Bên này cũng không thể nào ở đây nhìn Nam
Trúc cứ như vậy dần dần chết đi.
Ở đây, trong cơ thể lão Cửu và lão Thập Ngũ cũng ẩn chứa nguy cơ tương tự,
thân là tiểu sư thúc y cũng không thể khoanh tay ngồi nhìn.
Y cũng bực mấy tên này lúc đầu không chịu nghe lời mình, lúc đó, sau khi ra
khỏi Tiểu Vân gian, y đã cảnh cáo mấy tên này, đừng có đụng vào mấy chuyện
đó nữa, đó không phải là chuyện mà thực lực bọn hắn có thể đối mặt, kết quả
không một tên nào chịu nghe lời, vì vậy mà đạp một chân đạp vào trong hố, dẫn
đến sau đó không thể thoát ra được.
Việc đã đến nước này, mọi chuyện đã xảy ra rồi, có tiếp tục mắng mỏ cũng
chẳng được ích lợi gì, chỉ có thể suy nghĩ tìm cách giải quyết vấn đề.
Cho nên không có ai nói tiếp lời này của y.
Cầm cuốn sách cổ đọc kỹ lại đoạn nội dung đó một lần nữa xong, Dữu Khánh
lại vuốt vuốt ria mép và cất tiếng lẩm bẩm, “Người địa phương dùng Thất thải
trân châu để tạo ra những chiếc ghế khổng lồ dành cho các cự nhân ra vào nghỉ
chân, Thất thải trân châu…”
Cao lão Nhị ngập ngừng một hồi rồi nói, “Hổ Phách hải tại Ân quốc, theo
truyền thuyết, trước đây có rất nhiều trai biển có thể sinh ra Thất sắc châu, về
sau không biết vì nguyên nhân gì, loại trai biển đó gần như biến mất, bây giờ rất
khó tập hợp đủ được Thất sắc trân châu.”
Dữu Khánh khẽ gật đầu, trước đây hắn cũng từng nghe nói qua một chút truyền
thuyết về Hổ Phách hải, hắn lại cúi đầu chăm chú xem nội dung trên sách cổ,
nghi hoặc hỏi: “Lẽ nào “nơi kỳ diệu” nêu trong sách chính là chỉ Hổ Phách
hải?”
Cao lão Nhị cũng nắm chòm râu của mình thì thầm nói: “Lối vào Cự Linh phủ ở
tại Hổ Phách hải hay sao?”
Tiểu sư thúc liếc mắt nhìn mấy người này, y coi như đã nhận ra được, không
một ai ở đây để lời nói của mình vào trong lòng.
Nhưng y có thể làm gì bây giờ, thuyết phục những người này không cứu Nam
Trúc hay là không tìm cách tự cứu mình hay sao?
Sau một thời gian im lặng không nói gì, cuối cùng y vẫn phải lên tiếng nhắc
nhở: “Hổ Phách hải thuộc hải vực phía nam Ân quốc, cảnh biển rất đẹp, vốn là
nước phụ thuộc Ân quốc, và là một cái Nữ nhi quốc. Có lẽ là thủy thổ nơi nào
dưỡng ra người phương đó, dù sao cũng không biết vì nguyên nhân gì, nữ nhân
tại Hổ Phách hải không thể sinh ra con trai, chỉ sinh ra con gái. Vì vậy, gia đình
bình thường với quan niệm nối dõi tông đường sẽ không lấy nữ nhân Hổ Phách
hải làm vợ. Dần dần, nữ nhân Hổ Phách hải hình thành truyền thống Tẩu hôn.”
Mấy sư huynh đệ đều rất chăm chú lắng nghe, cảnh tượng này tựa như quay trở
lại Linh Lung quan trước đây. Lúc đó, sau khi đi ra ngoài trở về, các sư trưởng
trong môn phái đều sẽ truyền bá lại những kiến thức mới cho các đệ tử đồng
môn nghe, để gia tăng lịch duyệt cho các đệ tử trong môn phái.
“Hơn nữa, hầu hết nữ tử Hổ Phách hải đều có nhan sắc xinh đẹp, cho nên, có rất
nhiều nam nhân bên ngoài chạy đến Hổ Phách hải tìm hoa tìm liễu. Nhưng thực
tế không có đẹp giống như những nam nhân bên ngoài tưởng tượng. Mặc dù nữ
nhân Hổ Phách hải tẩu hôn, không cần nam nhân bên ngoài chịu trách nhiệm gì,
nhưng không phải nam nhân nào cũng được nữ nhân Hổ Phách hải chấp nhận.
Điều mà người ngoài không biết là, trong tầng lớp trên tại Hổ Phách hải, bọn họ
am hiểu một môn thuật pháp, có thể thay đổi hình dạng của mình, cải trang
thành nam nhân, sau đó trà trộn vào những nam nhân từ bên ngoài đến, dùng tư
cách nam nhân đi kiểm tra xem phẩm tính bọn họ thế nào, các nàng cũng không
muốn dây dưa với những người bát nháo, vì vậy, có một nhóm người trong số
họ chuyên phụ trách tổ chức các công việc phân biệt liên quan.”
Nghe đến đây, khóe miệng Cao lão Nhị giật giật, véo chòm râu thử hỏi: “Tiểu
sư thúc, đã là thuật pháp mà người ngoài không biết, là tuyệt kỹ của Nữ nhi
quốc đó, vì sao ngài lại biết được?”
Nghe hỏi vậy, khóe miệng Dữu Khánh nhếch lên, trong ánh mắt liếc nhìn tới
tiểu sư thúc tràn đầy nét hài hước, chỉ cần đoán cũng có thể đoán được, có thể
giải thích tình huống rõ ràng như vậy, tám chín phần mười là vị tiểu sư thúc này
đã du lịch qua Hổ Phách hải. Với phong thái nam nhi của vị này, dụ dỗ một nữ
nhân ở đó chẳng phải là chuyện rất dễ dàng sao, dựa vào “Âm Tự quyết” mà vị
tiểu sư thúc này tu luyện, tại trước mặt y, thủ đoạn phân biệt của Nữ nhi quốc sợ
là có cũng như không, chỉ cần y muốn, không có lời bàn tán phía sau nào giấu
được y.
Chỉ cần vị tiểu sư thúc này đã đi qua, sẽ không còn bí mật gì đáng nói nữa.
Đương nhiên, đây là bí mật của đệ tử nội môn Linh Lung quan, hắn sẽ không
nói ra.
Tiểu sư thúc tự có cách giải thích, “Có người tình cờ biết được, và ta ngẫu nhiên
nghe được mà thôi.”
Về phần ngẫu nhiên như thế nào thì y không có nói rõ ra, y tiếp tục lời nói lúc
trước, “Nghề mưu sinh mà nữ nhân tại Hổ Phách hải am hiểu nhất chính là lặn
xuống biển lấy ngọc trai. Nơi đó vốn dĩ là một nơi đẹp đẽ và vui vẻ, nhưng một
biến cố đã xảy ra tại mười mấy năm trước, vị Đoan thân vương Lý Trừng Hổ
kia của Ân quốc đột nhiên phát binh huyết tẩy Hổ Phách hải.”
Khi nói lời này thì y liếc mắt nhìn xem phản ứng của Dữu Khánh.
Lý Trừng Hổ? Mọi người ở đây lập tức nhớ tới Thiết Diệu Thanh.
Dữu Khánh cau mày hỏi: “Lý Trừng Hổ huyết tẩy nước phụ thuộc của mình làm
gì chứ?”
Tiểu sư thúc lắc đầu, “Ta cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nghe nói mối
quan hệ giữa Lý Trừng Hổ và Hổ Phách hải vốn rất tốt, hàng năm Hổ Phách hải
đều sẽ dâng lên cho hắn một lô trân châu thượng đẳng, và hắn cũng thường ở tại
Ân quốc nói tốt cho Hổ Phách hải. Ở một mức độ nào đó, từ khi lên nắm quyền
hắn vẫn luôn luôn che chở cho Hổ Phách hải.
Nghe nói sau khi sự việc xảy ra, ngay cả những người tầng cấp cao trong Ân
quốc cũng truy hỏi Lý Trừng Hổ xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng
nghe nói Lý Trừng Hổ không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, chỉ nói một câu
‘Giết gà dọa khỉ mà thôi’. Tuy nhiên người ngoài đều suy đoán rằng, trong
chuyện này nhất định có ẩn giấu nguyên nhân gì đó.”
Nghe nói như vậy, mọi người đều thở dài cảm khái, chân chính là nắm chắc
quyền hành, sát phạt quyết đoán chỉ trong ý niệm, không ngờ nữ nhân đi ra từ
Đào Hoa cư lại gả cho một nam nhân như vậy.
Cao lão Nhị dường như cũng đã nghe nói qua chuyện này, “Trận huyết tẩy đó
hình như không có giết sạch người Hổ Phách hải.”
Tiểu sư thúc: “Điều đó chỉ có thể nói là vận may tốt. Nghe nói tại thời điểm tàn
sát thì đúng lúc gặp gỡ tộc trưởng của Hải tộc Minh Hải đến đây làm khách, vị
tộc trưởng Hải tộc đó có mối giao tình rất tốt với Nữ vương Hổ Phách hải, đụng
phải việc này tự nhiên sẽ không thể không quan tâm tới. Nghe nói khi vị tộc
trưởng đó tức giận, Lý Trừng Hổ cũng không dám không nể mặt, nên đành phải
dừng tay, dù sao, vị đó nắm giữ đường thủy Minh Hải, hơn nữa, phía sau có
Minh tăng chống lưng.”
Nói đến đây, y lại liếc mắt nhìn Dữu Khánh, phát hiện thấy tên này lăn lộn tại
Tu hành giới mấy năm nay cũng không lăn lộn ra được trò trống gì, nhưng nếu
xét kỹ, dường như ở nơi nào cũng có chút quan hệ.
Tộc trưởng Hải tộc Minh Hải? Dữu Khánh quả thực lộ ra vẻ trầm ngâm, hắn
nhớ tới người phụ nữ có làn da trắng nõn nà, thân thể duyên dáng thướt tha, với
nụ cười quyến rũ tên là “Ngọc Kiều Kiều” kia, hắn có chút nghi hoặc, Giao
nhân của Minh Hải có thể rời khỏi Minh Hải ư?
“Dù sao cũng là trời nam đất bắc, vị tộc trưởng Giao nhân đó có thể quản được
nhất thời, nhưng không quản được một đời, làm sao có thể là đối thủ của Lý
Trừng Hổ phía bên Ân quốc, Hổ Phách hải bây giờ càng thêm phồn hoa, nó đã
thuộc phạm vi thế lực của Bích Hải Thuyền Hành Ân quốc, mà Hổ Phách nữ
may mắn còn sống sót thì trở thành nô thành tỳ.
Đương nhiên, tuy nói là do Bích Hải Thuyền Hành quản lý, nhưng trên thực tế
Lý Trừng Hổ vẫn một mực nắm chặt Hổ Phách hải ở trong tay, tu vi bản thân Lý
Trừng Hổ không kém, còn phái thân tín tu vi Cao Huyền đến tọa trấn Hổ Phách
hải, cũng không biết hắn nắm giữ Hổ Phách hải không buông là để làm gì. Ta
nói những điều này, các ngươi có hiểu được ý ta không?”
Cái gì? Mấy người ngây ra nhìn y, vẻ mặt rõ ràng không hiểu gì cả, chẳng lẽ
không phải là để chúng ta nắm rõ tình hình hơn sao?
Tiểu sư thúc liếc mắt khinh bỉ, không biết nên nói cái gì với mấy tên ngu ngốc
này, cuối cùng chỉ có thể phe phẩy chiết phiến nói thẳng ra, “Thiết nương tử kia
không phải gả cho Lý Trừng Hổ sao, không phải làm Vương phi của Lý Trừng
Hổ sao? Nghe nói Lý Trừng Hổ rất sủng ái nàng. Nếu như các ngươi thật sự
muốn đến Hổ Phách hải, không ngại đến tìm vị Thiết nương tử đó thử xem. Nếu
như có nàng hỗ trợ, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn, có phiền toái gì cũng có
thể giải quyết ổn thỏa.”
Nghe được lời này, Mục Ngạo Thiết quay nhìn Dữu Khánh, có một số việc
người khác không biết, y và Nam Trúc lại biết được rõ hơn một chút.
Dữu Khánh trầm mặc một hồi, sau đó quyết định thổ lộ câu chuyện mà người
khác không biết kia, “Lúc trước, khi gặp được Thiết Diệu Thanh, nàng từng âm
thầm đến gặp ta, nàng nói bên ngoài có những lời đồn về nàng và ta, nàng
không hi vọng Lý Trừng Hổ hiểu lầm, nàng đưa cho ta một nghìn vạn, nói là về
sau không qua lại nữa, số tiền đó… Ta đã nhận rồi.”
“…” Một đám người đều sửng sốt nhìn hắn, đã hiểu được.
Bầu không khí trong phòng trầm lặng một hồi, sau đó lại là tiểu sư thúc phá vỡ
sự yên tĩnh, “Nếu đã là như vậy, thôi quên đi, dù sao chúng ta cũng không hiểu
được tính cách của Lý Trừng Hổ, nếu thật sự đụng phải bình dấm chua, cái trò
ghen tuông đó là không có lý trí gì, nguy hiểm hơn tất cả mọi thứ, nếu hắn
muốn bóp chết ngươi, sợ rằng chỉ cần một câu nói.”
Cây quạt vung lên, vấn đề Lý Trừng Hổ và Thiết Diệu Thanh lập tức được bỏ
qua, y chỉ ra bên ngoài, “Nếu các ngươi thật sự muốn đi Hổ Phách hải, dẫn
Trùng Nhi theo đi.”
Dữu Khánh nghi hoặc hỏi: “Dẫn hắn theo làm gì? Bên ngoài nguy hiểm như
vậy, hắn lại không có kinh nghiệm tranh đấu gì.”
Tiểu sư thúc lườm hắn, “Hắn đối xử tốt với ngươi như vậy, ngày ngày hầu hạ
ngươi như là chủ nhân, ngươi không biết bảo vệ hắn sao?”
Dữu Khánh thở dài nói: “Ngươi đây là không muốn nói lý lẽ sao? Ta đâu phải là
không bảo vệ hắn, là không cần thiết mang theo một gánh nặng đi ra ngoài, tình
huống đến cùng như thế nào, sẽ gặp phải điều gì, hoàn toàn không biết gì cả,
ngay cả bản thân ta cũng chưa chắc có thể ứng phó được, còn mang theo một
cái tổ tông, gặp chuyện phải làm sao bây giờ?”
“Tật xấu!” Tiểu sư thúc xếp chiết phiến lại, trực tiếp gõ cộp cộp lên trán hắn,
“Ngươi còn chưa thử qua, làm sao biết hắn là gánh nặng, lỡ như hắn có thể giúp
đỡ ngươi thì sao?”
Dữu Khánh xoa xoa cái trán bị gõ đau, dở khóc dở cười, “Giúp cái gì a, hắn
không đi theo chính là trợ giúp lớn nhất. Ngài nhìn làn da trắng thịt non của hắn
mà xem, ta là không đành lòng nhìn hắn bị đau khổ nha. Hơn nữa, hắn có thân
phận U Giác phụ, không thuận lợi cùng chung lăn lộn.”
Tiểu sư thúc hỏi ngược lại: “Tại sao không thể trợ giúp, phượng vũ ở chỗ
Phượng tộc, không phải ta nghe nói là nhờ hắn tìm hiểu được sao?”
Dữu Khánh nhìn y từ trên xuống dưới, “Tiểu sư thúc, tại sao ta cảm thấy phản
ứng của ngài không thích hợp, ngài thành thật nói cho ta biết đi, ngài cứ muốn
cho hắn đi theo, phải chăng là có mục đích gì?”
Tiểu sư thúc nhấc chiết phiến vỗ vào lồng ngực hắn, “Mục đích đương nhiên là
có một chút, dù sao ta cũng là sư phụ của hắn, cũng muốn hắn có thể mở mang
chút kiến thức, cứ một mực chết dí ở trong lòng đất như vậy là chuyện gì chứ?
Quan trọng nhất là ta từng đi qua Hổ Phách hải, mấy Hổ Phách nữ đó đều thích
nam nhân tuấn tú như Trùng Nhi, nếu có hắn hỗ trợ dò hỏi tin tức, sẽ có thể làm
ít được nhiều.”
Là như vậy ư? Dữu Khánh trầm ngâm, đã hơi dao động.
Cao lão Nhị thì ngẩng đầu nhìn nóc nhà, trong lòng thầm nghĩ, sợ là không chỉ
có nữ nhân Hổ Phách hải nha, nữ nhân ở đâu mà chẳng thích nam nhân tuấn tú?
Lí do này không thích hợp!
Đương nhiên, ông ta sẽ không phản bác lời này, quan hệ giữa ông ta và Dữu
Khánh vốn luôn không hòa thuận, tiểu sư thúc là chỗ dựa duy nhất hiện nay của
ông ta, cho nên ông ta đương nhiên sẽ đứng về phía đối phương.
“Nếu nói về sự tuấn tú…” Dữu Khánh bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, hai tay
vuốt vuốt chỉnh đốn phong thái, quan sát mình từ trên xuống dưới, rồi ngẩng
đầu ưỡn ngực, vẻ mặt tràn đầy tự tin, dường như muốn nói ra rằng có một số
việc ta đáng phải làm.
Tiểu sư thúc phản ứng cũng rất nhanh, lập tức trực tiếp nhấc tay, nhéo nhéo chút
ria mép của hắn khiến hắn phải ngậm miệng, “Chỉ với đức hạnh này của ngươi,
với khả năng thẩm mỹ mà chỉ một mình ngươi mới cảm thấy bộ ria mép của
mình coi được như vậy, ngươi tốt nhất nên nuốt lại những lời đắc chí tự mãn
định nói ra đi, đừng để người khác buồn nôn. Ta đã nói hắn đi sẽ có ích tự nhiên
là có ích. Ta còn có thể hại ngươi hay sao?”
Nói nhiều vô dụng, ngược lại, mấy câu cuối cùng này mới thực sự thuyết phục
được Dữu Khánh.
Dữu Khánh đang đau đớn nhe răng nhếch miệng, nghe vậy thì hơi chút sửng
sốt, nghĩ lại thấy cũng đúng, không đến mức hại mình, tiểu sư thúc khăng khăng
với việc này, nhất định có nguyên do