Bán Tiên

Chương 1205: Cuốn sách xưa cũ (2)




Nhưng tâm tình của mọi người vẫn không hề được thư thái, cả Dữu Khánh và

Mục Ngạo Thiết đều từng ngâm qua Địa tuyền, đều lo lắng tình trạng thương

thế của Nam Trúc không phải là ngoại lệ, lo lắng tình hình tương tự sớm muộn

gì sẽ xảy ra với bọn hắn.

Vì thế, Dữu Khánh rất hối hận lúc đó không có hỏi Dã Tiên xem Nhân tuyền ở

nơi nào.

Lúc đó hắn không muốn hỏi, thứ nhất là vì không muốn tiếp tục mạo hiểm nữa,

thứ hai là Nhân tuyền sẽ biến người ta thành người thường, toàn bộ tu vi mất

hết, chưa nói không biết phải cần bao lâu mới có thể khôi phục lại, chỉ riêng

khoản tài chính chi tiêu đã đủ để khiến người ta chịu không nổi, bây giờ bọn

hắn đã không còn nhiều tiên đào đề ăn như lúc trước.

Chỉ đến khi thân thể thật sự xuất hiện vấn đề, bọn hắn mới nhận ra rằng điều mà

bọn hắn thực sự mong muốn thực ra là một cơ thể khỏe mạnh, vì vậy bọn hắn

lại bắt đầu nghĩ đến Nhân tuyền.

Vì thế, Dữu Khánh cố ý bí mật liên hệ với Hướng Lan Huyên, cảm thấy Hướng

Lan Huyên có khả năng có liên hệ với Dã Tiên.

Kết quả là Hướng Lan Huyên cũng không biết được, Hướng Lan Huyên nói

rằng, Dã Tiên đang ở trong trạng thái bí mật tu luyện, làm sao có thể để cho

người khác biết được mình núp ở đâu.

Vì để chữa khỏi hoàn toàn vết thương cho Nam Trúc, và cũng là vì nguy cơ

tiềm ẩn trên thân thể của chính bọn hắn, Dữu Khánh lại cố ý đi Ảo Vọng một

chuyến, bức bách Thanh Nha làm cầu nối, tìm đến Lệ Nương, hi vọng Lệ

Nương có thể suy nghĩ kỹ lại, xem có thể nhớ được bất kỳ manh mối gì có liên

quan với Nhân tuyền hay không.

Nhưng mà Lệ Nương bày tỏ rằng cô ta thực sự không biết, đừng nói là Nhân

tuyền, ngay cả Thiên tuyền cô ta cũng không biết ở đâu, nếu không cô ta đã

không sắp xếp Hướng Chân cùng đi theo hắn xông xáo lung tung rồi…

“La la la, là lá la…”

Đôi giày buộc tại thắt lưng, Tiểu Hắc đi chân trần nhảy tung tăng, miệng xướng

ca, khiêng đại bổng quay trở về, mái tóc dài đen mượt phủ vai, bộ dạng rất vui

vẻ và khoan khoái. Khi tuổi càng ngày càng lớn, nó càng ngày càng thể hiện ra

phong thái và tinh thần của một thiếu niên.

Vị thiếu niên được xưng là “U Giác phụ nhất phách” này lại đến dạo chơi U

Nhai một chuyến, chơi đùa đã đời rồi mới vô cùng vui vẻ quay về.

Đối với việc này, mấy người trong Đào Hoa cư đã dần quen thuộc, trước đây

bọn họ còn có chút sợ hãi, lo lắng tên nhóc này sẽ gây ra chuyện.

Hiện tại, nhóm người Đào Hoa cư dần dần chuyển sang xu hướng ngồi xem,

đây cũng là đề nghị của Cao lão Nhị, nếu U Nhai đã khoan dung cho Tiểu Hắc,

lâu ngày lớn lên, nói không chừng Tiểu Hắc có thể thiết lập nên mối quan hệ

tương đối đặc biệt với U Nhai, bối cảnh này có lợi cho rất cả mọi người, và đây

là một cơ hội mà người khác có muốn cũng không được.

Trở về tới nơi, Tiểu Hắc không có vội vàng đi gặp phụ thân, gặp phụ thân quá

nhàm chán, chỉ biết quản lý và dạy dỗ nó, Mục Ngạo Thiết thì không thích nói

chuyện, người mà nó thích nhất là Mập mạp thúc lại không có ở đây, còn Trùng

Nhi phải trông cửa hàng, nên nó đành chọn lựa thứ hai, vì vậy nó tung tăng

nhảy thẳng đến nơi ở của Dữu Khánh.

Ngô Hắc vừa nghe âm thanh con trai trở về, lập tức bước ra, nhìn thấy nhi tử đi

vào trong khu viện của Dữu Khánh, lập tức chạy đến ngăn cản, y cũng biết phía

bên Dữu Khánh có khách, sợ nhi tử của mình không hiểu chuyện sẽ làm phiền.

Tiểu Hắc chạy đến bậc cấp dưới mái hiên và vừa mới cất tiếng gọi “Thập Ngũ

thúc”, cổ áo phía sau đã bị cha của nó túm lại.

Ngô Hắc túm lấy nó lôi đi, lạch cạch, động tác lôi kéo này khiến cho một quyển

sách từ trên người Tiểu Hắc rơi xuống bậc thềm.

Ngô Hắc thoáng nhìn, phát hiện đó là một quyển sách trông rất cũ rất cổ, sắc

mặt lập tức sa sầm xuống, cách không chụp xuống, nhiếp cuốn sách cổ vào

trong, trầm giọng chất vấn nhi tử, “Con lại ăn trộm đồ từ U Nhai hả?”

Nói như vậy là bởi vì đã có vết xe đổ, con trai y bị bắt vì tội chạy đến U Nhai ăn

vụng uống trộm không chỉ hai lần, ba lần, vì thế mà bị đánh không ít.

Bên này để mặc Tiểu Hắc tiếp xúc với U Nhai, nhưng không có nghĩa là mặc kệ

cho nó đi gây rắc rối, vạn nhất xảy ra chuyện gì đó thì sao? Cho nên có một số

chuyện làm sai thì nhất định phải quản giáo.

Người ở trong phòng nghe hỏi như vậy đều đồng loạt nhìn ra ngoài cửa, trộm đồ

của U Nhai không phải là việc nhỏ, trừ tiểu sư thúc ra, mấy người khác lần lượt

đứng lên, rời khỏi chỗ đi ra xem.

Tiểu Hắc mở to đôi mắt đen láy liên tục lắc đầu, “A cha, con không có ăn trộm,

là Đại miêu nghe nói con biết chữ, nên lấy ngẫu nhiên một quyển sách để kiểm

tra, về sau con thấy trong cuốn sách này có rất nhiều chuyện xưa rất hay, vì vậy

con đã hỏi Đại miêu để mượn về xem. Con thực sự không có ăn trộm, là Đại

miêu cho con mượn. Sau này con sẽ trả lại cho hắn. Con không ăn trộm!”

Nó gân cổ lên, bộ dạng dõng dạc, biện giải rõ ràng, rất giống thật.

Sau mấy năm học tập, nó đã có khả năng đọc và viết cơ bản.

Tên nhóc này vậy mà sẽ chủ động đọc sách ư? Mấy người Dữu Khánh đi ra

ngoài xem liền quay mặt nhìn nhau, tại sao lại có cảm giác không thể tin được

chứ?

Sắc mặt Ngô Hắc âm trầm bất định, y cũng có phần không tin chuyện nhảm nhí

của đứa con trai không thích học tập này của mình, vì để xác nhận thật giả, y

buông nhi tử ra, chính tay lật sách đọc xem, muốn xem thử đây rốt cuộc là loại

sách gì, vậy mà có thể khiến nhi tử cảm thấy hấp dẫn và chủ động mượn đọc.

Không xem không biết, khi lật xem mới phát hiện đây là một cuốn sách cổ xưa

chuyên viết về các loại kỳ văn quái sự, các kỳ văn dị sự trong này quả thực rất

kỳ lạ, thảo nào nó lại hấp dẫn được đứa con trai rất cứng đầu, nghịch ngợm của

mình, xét đến cùng vẫn là thông tin thú vị, dễ đùa vui.

Sắc mặt y dần dần dịu lại, đại khái đã tin tưởng lời nhi tử nói, trầm giọng dạy

bảo: “Đã là đồ mượn thì phải có mượn có trả, không được làm hỏng.”

Tiểu Hắc gật đầu trông rất ngoan ngoãn, đáp: “A cha, con biết rồi, xem xong

con sẽ trả lại cho Đại miêu.”

Lợi hại như vậy ư? Còn có thể mượn đồ của U Nhai? Tiểu sư thúc ngồi ở trong

phòng thoáng sửng sốt, rồi cũng đứng dậy đi ra ngoài nhìn xem.

Khi Ngô Hắc định trả cuốn sách cổ lại cho nhi tử thì phát hiện thấy trong cuốn

sách có một tờ bị nhăn nheo rất dữ, đến mức không thể khép kín lại được, lo

lắng tờ sách này là bị con trai mình tay chân lóng ngóng vò nát, y mở sách ra,

đưa tay vuốt phẳng lại, tránh để người U Nhai không vui khi nhận lại sách.

Làm phụ thân, dù sao đi nữa vẫn sẽ bộc lộ ra những hành động quan tâm đến

nhi tử ở một số chi tiết không dễ nhận ra.

Trong khi liên tục vuốt phẳng tờ giấy, ánh mắt của y đột nhiên dừng lại trên

trang sách, không chỉ tay dừng lại động tác, ánh mắt rõ ràng cũng đang chăm

chú đọc nội dung trên giấy, càng xem sắc mặt càng nghiêm túc.

Điều khiến cho y chú ý chính là một câu chuyện về thần tiên ma quái, đoạn này

mô tả về một nơi kỳ diệu không tên.

Nói rằng có một nơi, nơi đó có rất nhiều thứ vô cùng khổng lồ, có rất nhiều cự

nhân làm nô làm tỳ, còn có một loài cá siêu khổng lồ tên là “Côn”, có thể coi

bầu trời là đại dương, có người khống chế nó bay lượn tự do trên bầu trời. Nghe

nói trên người “Côn” có một hồ nước khiến cự nhân phải ngước nhìn và khát

vọng. Nói rằng cự nhân có thể biến thành người bình thường sau khi ngâm mình

trong hồ nước đó.

Nhìn thấy biểu hiện của y không thích hợp, Cao lão Nhị đứng trên bậc cấp cuối

cùng nhịn không được hỏi: “Đại Hắc, làm sao vậy?”

Tiểu Hắc trả lời thay cho cha mình, “A cha ta cũng cảm thấy sách này hay.”

Ngô Hắc ở bên cạnh đưa tay đẩy nó ra, trừng nó khiển trách, “Còn không nhanh

về luyện chữ đi?”

Tiểu Hắc gục đầu xuống, trong nháy mắt liền như cành cây héo rũ, ôi một tiếng,

rồi bĩu bĩu môi, mặt mày ủ rũ rời đi.

Sau khi đuổi nhi tử đi, Ngô Hắc bước lên bậc cấp, khẽ gật đầu chào hỏi tiểu sư

thúc rồi cũng không khách khí, trực tiếp tiến vào bên trong phòng, đợi khi nhóm

người đã cùng theo vào hết, y mới đưa quyển sách trong tay lên giải thích: “Đây

là một quyển sách cổ kể về các chuyện thần tiên quái dị, vừa rồi, ta tình cờ phát

hiện thấy trong phần quái đàm nói đến một chỗ, nghe qua có chút quen thuộc,

ngẫm nghĩ lại, hình như ta cũng từng nghe cha ta nói tới.”

Mấy người đương nhiên biết rõ phụ thân của y là ai, đó đã từng là người bảo vệ

cổng tiên phủ, nơi mà cha y nhắc đến có lẽ không đơn giản.

Dữu Khánh lập tức cầm lấy cuốn sách cổ, vừa xem vừa hỏi, “Đoạn nào?”

Ngô Hắc nhấc ngón tay chỉ vào trang lúc nãy, ba sư huynh đệ lập tức chúi đầu

vào sát nhau cùng xem, tiểu sư thúc ở một bên không nôn nóng, phe phẩy cây

quạt thảnh thơi chờ đợi.

Nội dung đoạn văn đó thực tế cũng không nhiều, chỉ ngắn gọn đơn sơ mấy trăm

chữ mà thôi.

Sau khi ba người xem xong nội dung trong đó, Mục Ngạo Thiết quay đầu nhìn

chằm chằm Dữu Khánh, kinh nghi bất định hỏi: “Hồ nước có thể làm cho cự

nhân biến thành người bình thường, lẽ nào, lẽ nào đó chính là Nhân tuyền?”

Ánh mắt liên tục lấp lóe, Dữu Khánh bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm

vào Ngô Hắc, hỏi: “Đại Hắc, đây là nơi nào?”

Ngô Hắc vốn đang nỗ lực hồi ức lại, một tay vịn trán một tay xua tay, ra hiệu

cho mọi người chờ một chút, để cho y từ từ nhớ lại.

Lúc này, tiểu sư thúc mới chậm rãi đưa tay cầm lấy bản sách cổ đó nhìn xem.

“Hình như gọi là cái gì mà cự… cự đại, không, cự gì a, à…” Ngô Hắc đột nhiên

nhớ tới điều gì đó, ngẩng đầu nói: “Hình như gọi là ‘Cự Linh phủ’.”

“Cự Linh phủ?” Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết đồng thanh thốt lên, có vẻ đều

vô cùng kinh ngạc.

Mấy người đồng loạt quay nhìn bọn hắn, tiểu sư thúc cất lời hỏi, “Có vấn đề gì

ư?”

Hai sư huynh đệ tạm thời không để ý đến câu hỏi, Dữu Khánh lấy lại quyển

sách cổ từ trên tay tiểu sư thúc, chỉ vào một đoạn trong đó cho Ngô Hắc xem,

“Người khống chế ‘Côn’ bay lượn trên bầu trời có phải gọi là ‘Côn nô’ hay

không?”

Ngô Hắc suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Ta không biết. Không biết là bởi vì ta

đã quên, hay cha ta chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi, ta không nhớ được rõ

lắm. Nhưng ta có thể khẳng định, địa vị của cha ta ở nơi đó cũng không cao, chỉ

là người trông cửa, rất nhiều chuyện ông ấy cũng không biết được quá rõ ràng.

Ngươi hỏi điều này là có ý gì?”

Lúc này Dữu Khánh mới quay sang giải thích với tiểu sư thúc: “Khi rời khỏi

Chư Yêu chi cảnh thì Dã Tiên đã từng nhắc tới nơi này…”

Dù sao mọi người tại đây đều là người mình, đều biết rõ những bí mật mấu

chốt, cũng không có gì phải che giấu, nếu đã nhắc tới, hắn liền thuật lại đại khái

những gì Dã Tiên đã nói.

Cuối cùng Mục Ngạo Thiết còn bổ sung thêm một câu, “Xem ra Nhân tuyền ở

trong ‘Cự Linh phủ’ mà Dã Tiên đã nói.”

Sau một hồi trầm tư, đã biết được tâm tư của bọn hắn, tiểu sư thúc chậm rãi nói:

“Xem ra con Cửu vĩ hồ đó bố cục khá xa a, trước tiên tìm đến một nơi không có

tà khí để gieo trồng Linh căn… Nhưng các ngươi có bao giờ nghĩ tới chưa,

người dám trợ giúp Cửu vĩ hồ thoát khốn, ‘Côn nô’ đó sợ rằng cũng không phải

là loại người lương thiện, chỉ sợ không đụng được hắn!”