Dưới cây đào tiên nở rộ hoa đào.
Với mái tóc bù xù, một bộ trường sam trắng giản dị, Dữu Khánh đi chân trần
bước vòng quanh tiên đào xanh um tươi tốt, tay thưởng thức viên Tà Linh châu
kia, thỉnh thoảng quan sát cây đào từ trên xuống dưới.
Bởi vì hình ảnh Vân Hề bị Thiên tuyền nuốt chửng thường xuyên xuất hiện tại
trong giấc mơ của hắn, cho nên về sau hắn lại thử nhỏ máu vào Tà Linh châu,
sau vài lần, kết quả trong hạt châu dường như thực sự có thứ gì đó bị hắn thức
tỉnh, loại cảm giác kết nối mơ hồ đó lại xuất hiện trong hắn.
Hắn biết Vân Hề đó là được sinh ra sau khi hấp thu lượng lớn tà khí, mà hiện
tại, trong cây tiên đào trước mặt này có chứa tà khí.
Nhưng hắn lại có điều e ngại, có điều do dự.
Cây tiên đào này là nguồn thu nhập chính còn lại của Đào Hoa cư hiện nay,
hành trình đến Phượng tộc của hắn không được thuận lợi, không thể thương
lượng thành công chuyện buôn bán thổ sản Phượng tộc.
Nhưng mà tâm tính của hắn đã có biến hóa rất lớn, hắn đã không còn để ý đến
việc mình có phải đang ở tại Đào Hoa cư ăn cơm nhuyễn hay không nữa, bởi vì
hắn đã có tu vi Thượng Huyền làm niềm tin, hắn cảm thấy nếu như mình thực
sự cần tiền, nếu thực sự không kiếm được, vậy thì cũng có thể đoạt được a?
Chỉ là tạm thời hắn còn chưa lựa chọn được đối tượng để cướp đoạt mà thôi.
Tu vi cao đến đâu cũng không có thể thường xuyên làm loại chuyện cướp đoạt
này, hoặc là không làm, nếu làm thì phải làm một vụ ăn ba năm.
Đúng vào lúc này, Trùng Nhi từ trong cửa hàng ở tiền thính chạy vội ra sau,
không giấu được vẻ vui mừng, đến báo cho hắn biết: “Công tử, có khách quý
đến.”
“Khách quý?” Dữu Khánh nghi hoặc, “Ai vậy?”
Trùng Nhi hạ thấp giọng nói: “Sư phụ ta tới.”
Tiểu sư thúc tới ư? Dữu Khánh lập tức nở nụ cười, nghĩ lại thấy cũng nên tới
rồi, bởi vì bên này đã thông báo cho tiểu sư thúc biết một số việc, nhất là việc
mình đột phá tu vi.
Bây giờ việc liên lạc truyền tin giữa bên này và Linh Lung quan đã thuận lợi
hơn, có Tiểu Thanh bay tới bay lui dùng lời nói truyền đạt, bọn hắn không cần
phải lo lắng nội dung tin tức bị người khác xem trộm nữa.
Đang lúc nói chuyện, một người đàn ông bước ra qua cửa sau của tiền thính,
một chiếc áo choàng đen bao phủ toàn thân.
Sau khi đi vào, người đến ngẩng khuôn mặt dưới mũ trùm của áo choàng lên, để
lộ ra một khuôn mặt môi hồng răng trắng.
Dữu Khánh mỉm cười, cũng không lộ vẻ gì, trực tiếp đi ở phía trước dẫn đường,
dẫn khách quý đi về phía tiểu viện riêng của mình. Sau khi đã bước vào trong
phòng, không còn lo lắng bị người ngoài nhìn thấy nữa, hắn mới xoay người
chắp tay hành lễ, “Tiểu sư thúc.”
Một bàn tay khéo léo chơi đùa chiết phiến thò ra khỏi khe hở áo choàng, chiết
phiến gõ gõ lên bàn tay chắp tay của hắn, xem như miễn lễ.
Chiết phiến nhấc lên cao, vạch mở chiếc mũ trùm đầu ra, lộ ra một khuôn mặt
tuấn tú phi phàm, chính là vị tiểu sư thúc có bối phận cao nhất trong Linh Lung
quan hiện nay.
Dây buộc áo choàng được kéo mở ra, vai rung lên, áo choàng tuột xuống, Trùng
Nhi đứng phía sau lập tức lưu loát tiếp lấy, treo lên trên tường.
Tiểu sư thúc không quan tâm Dữu Khánh có phải là chưởng môn hay không, đi
thẳng đến ghế chủ vị, ngồi xuống.
Trên một tảng đá đặt trong góc phòng, Đầu To chổng người ở đó, trên thân có
hàng hàng vạn tia hồng quang lập lóe, rõ ràng là đang tu luyện. Cảnh này đã thu
hút hầu hết sự chú ý của tiểu sư thúc.
Sau khi quan sát một chút, tiểu sư thúc tặc lưỡi, nói: “Tiểu gia hỏa này cũng đã
thành yêu tinh rồi, ta…”
Chỉ vừa mới nói đến đó, tiểu sư thúc nhìn thấy Trùng Nhi cầm bình nước tới,
nhanh nhẹn rút ra một cây sắt nhỏ, trực tiếp nhúng Đầu To vào trong bình nước,
sau đó đậy nắp bình lại.
Chẳng mấy chốc trong bình nước liền toát ra hơi nước, rồi bắt đầu sôi lên ùng
ục.
Nắp bình lại được mở ra, Đầu To nhảy ra khỏi bình nước, bay trở về trên tảng
đá, lắc lắc rũ bỏ nước còn dính trên thân, sau đó giang cánh ra, chống người lên
tiếp tục tu luyện.
Đổ nước nóng ra, đưa một chén trà đã ngâm xong đến trước mặt tiểu sư thúc,
Trùng Nhi cung kính mời: “Sư phụ, mời dùng trà.”
Tiểu sư thúc ngây người nhìn đồ đệ của mình thực hiện một loạt động tác pha
trà lưu loát như mây bay nước chảy, sau đó lại cúi đầu nhìn chén trà, khóe
miệng giật giật, cảm giác có chút đau răng.
Y là người rất chú ý, nếu là trước đây, y nhất định sẽ không uống nước tắm của
con côn trùng này, nhưng bây giờ đã biết được, nước trà do con côn trùng này
nấu có tác dụng đặc thù, uống hay là không uống chứ? Mẹ nó, thật khó xử!
Nhìn chằm chằm tách nước trà một lúc, sau đó y mới miễn cưỡng “Ừm” một
tiếng lấp lửng, thể hiện đã chấp nhận.
Rồi quay đầu lại hỏi Trùng Nhi, “Nghe nói lúc trước ngươi bị người ta bắt đi,
không sao chứ?”
Trùng Nhi: “Không sao cả. Sau khi bị bắt, lập tức bị làm mê man, khi tỉnh lại thì
chỉ nhìn thấy người của U Nhai đến giải cứu. Như vậy cũng tốt, đỡ phải trải qua
khoảng thời gian sợ hãi.”
Thầy trò hai người nói chuyện phiếm với nhau mấy câu, sau đó Trùng Nhi đi ra
ngoài trước, một lát sau lại thông báo cho hai người khác tới đây.
Lão Nhị Cao Vân Tiết và lão Cửu Mục Ngạo Thiết nghe tin liền vội vã chạy
đến, nhanh chóng bước vào hành lễ bái kiến.
Sau đó, ngoại trừ Trùng Nhi ở bên ngoài trông coi cửa hàng ra, bốn người còn
lại của Linh Lung quan tụ tập uống trà với nhau.
Uống trà tự nhiên không phải là mục đích, tiểu sư thúc cẩn thận từng li từng tí
nhấp mấy ngụm nước trà, sau khi xác nhận không có mùi vị gì khác lạ hay khác
thường, y mới yên tâm uống thêm vài ngụm, đặt cốc trà xuống bàn xong, y hỏi
Dữu Khánh, “Tu vi đã đột phá đến Thượng Huyền rồi hả?”
Dữu Khánh tức thì ngẩng đầu ưỡn ngực có chút vênh váo nói: “Linh Lung quan
ta nhân tài điêu linh, ta làm chưởng môn nếu không nỗ lực một chút, sợ là thẹn
với các đời tiên sư.”
Hắn là đang chính thức tuyên bố, bây giờ mình là tu sĩ Thượng Huyền cảnh giới
duy nhất của Linh Lung quan, tự hào và đắc ý.
Cũng là đang nhắc nhở tiểu sư thúc, bây giờ tu vi của ta cao nhất, còn cao hơn
cả ngươi, không phải mặc ngươi muốn đánh là đánh, muốn mắng là mắng.
Đối với điều này, Mục Ngạo Thiết không sao cả, vẻ mặt như thường.
Nhưng Cao lão Nhị thì vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng thầm than thở, không còn
địch thủ trong Linh Lung quan, tên này càng thêm kiêu ngạo và càng hung hăng
hơn!
Tiểu sư thúc hơi cau mày, y biết quá rõ tính cách nước tiểu của mấy người Linh
Lung quan này, tự nhiên đã nhận ra được ẩn ý trong lời nói của vị tiểu chưởng
môn này, y nhấc chiết phiến gõ gõ bàn, ra hiệu cho Dữu Khánh châm trà.
Dữu Khánh muốn bày ra vẻ tự cao tự đại, nhưng cuối cùng không làm ra được,
hắn duỗi tay tới nhấc bình trà lên, nhưng không thể nhấc bình trà lên được.
Bởi vì chiếc chiết phiến đang tung hứng kia đột nhiên đặt ở trên cổ tay hắn, đè
xuống khiến hắn không thể nhấc tay lên.
Song phương hơi giằng co với nhau một chút, sau đó Dữu Khánh vụt ngẩng đầu
liền nhìn đối phương, kinh ngạc hỏi: “Tiểu sư thúc, ngươi cũng đã đột phá đến
Thượng Huyền rồi sao?”
Có thể đè cho mình không thể nhấc tay lên, hắn có thể cảm nhận được, tu vi của
đối phương còn cao hơn hắn, nói cách khác, đối phương đã đột phá Thượng
Huyền sớm hơn hắn không ít.
Vừa nghe những lời đó của hắn, Cao lão Nhị và Mục Ngạo Thiết đều đồng loạt
quay sang nhìn tiểu sư thúc, vẻ mặt kinh ngạc.
Lúc này Tiểu sư thúc mới buông chiết phiến ra, xòe mặt quạt, chậm rãi phe
phẩy, “Lăn lộn hồng trần, quả nhiên không thích hợp tu hành bằng ở trong núi,
sau khi trở về núi tĩnh tâm, không cẩn thận đã đột phá rồi.”
Dữu Khánh rót nước trà cho y xong, nghi hoặc hỏi: “Vì sao lúc trước không có
nghe ngươi nói tới?”
Tiểu sư thúc: “Có gì mà nói. Ta không giống một số người, ngoài miệng cắm
mấy sợi lông liền làm ra vẻ trưởng thành, trong mũi cắm hai cọng hành liền cho
rằng mình là con voi.”
Những lời này khiến cho Dữu đại chưởng môn lúng túng, trên khuôn mặt ra vẻ
đạo mạo của Cao lão Nhị cũng lộ ra chút hả hê, Mục Ngạo Thiết giả vờ như
không có hiểu, thực ra mọi người đều biết là đang nói đến ai.
Tiểu sư thúc lại nhìn sang những người khác, “Cao lão Nhị, đại khối Cửu, nghe
nói các ngươi cũng đang tu luyện ‘Phong Trần kiếm quyết’ hả?”
Hai người nghe hỏi vậy đều gật đầu, sau khi chứng kiến kiếm quyết đó đánh bại
Chung Nhược Thần, mấy người khác đều không nhịn được, bất kể kiếm quyết
đó có vấn đề hay không, bọn họ đều không đếm xỉa gì đến nữa, trước tiên tu
luyện để nâng cao bản lĩnh đã rồi tính tiếp.
Hơn nữa, không phải lão Thập Ngũ đã tu luyện lâu như vậy nhưng vẫn không
có vấn đề gì sao?
Sau khi đằng hắng một tiếng, cao lão Nhị do dự nói: “Chỉ là tiến độ tu luyện
khá chậm, không được nhanh như lão Thập Ngũ. Có cơ hội còn phải thỉnh tiểu
sư thúc chỉ điểm cho chỗ sai.”
Ông ta nói lời này là vì muốn nhìn xem bản gốc kiếm quyết trong tay tiểu sư
thúc. Ông ta có chút lo lắng không biết có phải Dữu Khánh giở trò xấu gì hay
không, phải chăng hắn cố ý không truyền thụ bản lĩnh thật sự.
Đối với vị sư điệt thường xuyên nói xấu Dữu Khánh ở sau lưng hắn, tiểu sư
thúc biết ông ta lo lắng cái gì, cảm thấy sự lo lắng này có phần dư thừa, y biết rõ
Dữu Khánh chẳng phải là thứ gì tốt, nhưng hắn không đến mức làm ra chuyện
lừa gạt đồng môn trong chuyện công pháp tu hành.
Y liền nhàn nhạt nhắc nhở: “Ta chưa từng tu luyện qua, cũng không thể chỉ
điểm được gì cho ngươi. Về sau ngươi có thể tự mình tham khảo bản gốc kiếm
quyết đi. Tuy nhiên, việc tu hành này, vốn là không ai giống ai, thiên phú tu
hành cũng giống như hầu hết những việc khác, có người học được nhanh, có
người học rất chậm, có người thậm chí là dạy như thế nào cũng không học
được, rất nhiều điều không thể cưỡng cầu, cứ bình tâm thực hiện theo từng bước
một đi.”
“Vâng.” Cao lão Nhị ngồi đó hơi cúi đầu, có vẻ đã tiếp nhận lời giáo huấn.
Dữu Khánh bất mãn hừ một tiếng, sau đó nói với tiểu sư thúc: “Tiểu sư thúc, lúc
trước Cao lão Nhị nói phía bên chúng ta có chút túng thiếu, ý của hắn là, khoản
tiền ngài lấy từ chỗ chúng ta lúc trước đó, có thể để chúng ta lấy lại một ít tạm
thời chi tiếu trước mắt hay không?”
Cao lão Nhị lập tức lườm hắn một cái, nhưng không tiện phủ nhận, nếu không,
số tiền lấy về tới nhất định sẽ không có phần của ông ta.
Tiểu sư thúc nhìn trái, nhìn phải, rồi bình tĩnh nói: “Ta làm gì có tiền, cảnh giới
Thượng Huyền cần lượng tài nguyên tu luyện quá khổng lồ, ta đã tiêu hết khoản
tiền đó từ lâu rồi.”
Dữu Khánh kinh ngạc trợn mắt, “Một trăm triệu, như vậy liền không còn nữa?”
Những người khác cũng khá sốc.
Tiểu sư thúc: “Ta hiện tại thủ trong núi, cũng không có cách nào kiếm tiền,
không ăn vào vốn thì phải làm sao bây giờ? Nếu không phải trong tay ta eo hẹp,
ta cũng không cần phải đi ra ngoài bán chữ kiếm tiền. Miệng ăn núi lở, các
ngươi lại không kiếm được tiền để cung cấp nuôi dưỡng tông môn a.”
Bán chữ kiếm tiền là cái trò quỷ gì chứ? Mấy người nghi hoặc, còn cho rằng
mình nghe lầm.
Dữu Khánh nghi hoặc hỏi: “Bán chữ?”
“Vừa nhắc đến tiền, tất cả các ngươi lập tức tỉnh táo tinh thần. Nhìn lại xem đức
hạnh của các ngươi đi, có mất mặt hay không chứ? Tiền có quan trọng hơn
người không hả?” Tiểu sư thúc mặt không biểu cảm mà chuyển hướng đề tài,
“Nam béo đâu? Tình hình hiện nay như thế nào?”
“Vẫn còn đang dưỡng thương tại Tích Lư sơn Đại Hoang Nguyên…” Dù còn
nghi hoặc vì chưa nhận được câu trả lời, nhưng lúc này Dữu Khánh vẫn kể lại
đại khái tình hình của Nam Trúc.
Từ sau khi trở về từ Đại Hoang Nguyên, thương thế của Nam Trúc liền trở
thành tâm bệnh của mọi người, không chỉ thời gian khôi phục chậm chạp, vết
thương còn bắt đầu mưng mủ, số mật ong lấy ra từ Bách Hoa tiên phủ vẫn còn
một ít, nhưng ăn vào cũng vô ích.
Vết thương này thực sự có điểm kỳ quái, trước đây cho dù mỗi người có bị
thương nặng đến đâu cũng không khó khôi phục như vậy, tìm khắp danh y tại U
Giác phụ nhưng ngay cả vết thương ngoài da cũng không thể chữa khỏi, điều
ngày khiến mọi người rất khó hiểu.
Mấu chốt là Nam Trúc luôn luôn than thở mình cảm thấy rất khó chịu, khiến
cho mọi người tâm hoảng ý loạn, không biết phải làm thế nào mới tốt.
Về sau, cũng chính là Nam Trúc tự đưa ra đề nghị, nói muốn đến Tích Lư sơn
Đại Hoang Nguyên để thử xem, bởi vì y thuật của Dược Đồ được coi là đứng
đầu tại toàn bộ Tu hành giới.
Đến đó thì dễ dàng, chỉ sợ Dược Đồ không chịu nhận, nhưng mọi người không
thể để mặc cho Nam Trúc chịu đau khổ mà không quản tới, bất kể có được hay
không đều phải thử xem, cuối cùng đích thân Dữu Khánh đưa Nam Trúc đi một
chuyến Tích Lư sơn.
Lúc đầu, Dược Đồ quả thực không tiếp nhận, thậm chí còn có cảm giác muốn
tránh xa bọn hắn một chút, dường như có chút kiêng kị, không muốn đụng tới
mấy người bọn hắn. Về sau, không biết Nam Trúc dùng biện pháp gì, đồ đệ Bặc
Tang Tang của Dược Đồ lại ra mặt thuyết phục được sư phụ, giữ Nam Trúc lại
chữa trị.
Vì để Nam Trúc có thể yên tâm chữa trị, theo yêu cầu của Nam Trúc, phía bên
Đào Hoa cư đã nỗ lực hết sức gom lấy một khoản tiền lớn đưa cho Nam Trúc dự
phòng. Đào Hoa cư vốn đã không dư dả tiền tài, vì chuyền này mà càng trở nên
tệ hơn, thoáng cái đã bị căn bệnh của Nam Trúc đào rỗng.
Điều đáng giá vui mừng là sự thật đã chứng minh y thuật của Dược Đồ quả thực
cao siêu hơn danh y bình thường rất nhiều, bọn hắn ở nơi này thỉnh thoảng lại
nhận được thừ từ Nam Trúc, nói rằng thương thế đang dần có xu thế khôi phục,
cơ thể cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa, nói bọn hắn ở nhà yên tâm, cứ
sống tốt cuộc sống của mình là được, không cần lo lắng cho gã, gã sống ở nơi
đó rất tốt.
Từ các dòng chữ đó, có thể nhận ra được sự thoải mái hài lòng của gã, điều này
thực sự đã giúp cho mọi người yên tâm rất nhiều, khoản tiền đó coi như là
khoản chi tiêu hợp lý.