“Ha hả.” Nam Trúc nhìn theo nhịn không được bật cười, “Lão Thập Ngũ ngươi
thật là, đã đánh nàng còn cần phải ra khỏi thành sao? Thuận tay giải quyết ngay
trong sân cho rồi.”
Dữu Khánh: “Nơi này không thích hợp ở lâu, cũng cần phải trở về, thu dọn đi,
xong việc lập tức rời đi.”
Thì ra là thế, mấy người lập tức thu dọn hành lý…
Bên ngoài phía đông Đán Châu thành, ở sâu trong khu rừng xanh um tươi tốt,
tại một nơi cây lớn tương đối thưa thớt, đám người Nam Trúc cùng Văn Nhược
Vị đứng ở dưới một cây đại thụ.
Trong khu rừng thưa thớt, đông là Chung Nhược Thần, tây là Dữu Khánh, hai
người cách xa nhau khoảng chừng mười trượng, đối mặt nhau trên không trung,
những người khác đứng xem đều có cảm giác đầy mong đợi.
Chung Nhược Thần nhìn chằm chằm đối phương, trận chiến này nàng cũng đợi
đã lâu.
Dữu Khánh bình tĩnh ung dung, hoàn toàn không để đối phương vào mắt, trong
lòng thầm nghĩ nên giáo huấn đối phương đến mức độ nào mới thích hợp, nữ
nhân này trông rất xinh đẹp, có thể bị khuất phục bởi sự oai hùng nam tính của
mình hay không chứ?
Cảm giác làm người bắt nạt người khác thật sướng, tuy rằng hắn chưa chắc đã
không biết xấu hổ đi làm loại chuyện đó, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn
mơ mộng một chút.
“Lão Thập Ngũ của các ngươi sắp thảm rồi.” Văn Nhược Vị tự tin liếc nhìn đám
người mập mạp ở bên cạnh, nàng ta cũng nghe được mấy người này mở miệng
ngậm miệng đều gọi Dữu Khánh là “Lão Thập Ngũ”.
“Phì.” Nam Trúc bật cười, miệng của gã cũng không phải chỉ để trưng bày, lập
tức đáp lễ: “Có lòng tin là chuyện tốt, nhưng cũng phải nhìn xem đối diện là
người nào, chúng ta chỉ là khiêm tốn mà thôi, không có nghĩa là chúng ta kém
cỏi.”
Không có ai đứng ra hô to bắt đầu, Dữu Khánh mặt mày râu ria, chắp tay sau
lưng đứng ngạo nghễ, không quan tâm nữ nhân đối diện mình là ai, đây gọi là
sự tự tin.
Chung Nhược Thần đợi một hồi, thấy hắn tự phụ như vậy, hơi hiện ra nét cười
nhạt, nàng không đợi nữa, hai tay áo lay động, hai tay giống như đang múa
trong làn sóng trong vắt.
Một khí thế khác lạ trong nháy mắt tràn ra, không thấy gió nổi lên, lại thấy lá
cây trên mặt đất tung bay lên từng đám, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng
thịnh, cuối cùng toàn bộ lá cây trong núi rừng này tựa như đều tung bay khiêu
vũ.
Khi những chiếc lá cắt ngang qua mặt đất, cây cỏ đồng loạt đổ xuống, bị cắt làm
đôi hoặc đứt từng khúc, xẹt qua cây cối cũng để lại những vết cắt sâu, vô số lá
rụng trong thoáng chốc liền hội tụ ra một loại thanh thế đáng sợ, bóng dáng của
Chung Nhược Thần cũng được những chiếc lá tung bay nhấn chìm, khi thoáng
có khe hở lộ ra, liền có thể phát hiện thấy nàng đã biến mất khỏi chỗ, không biết
đã đến nơi nào.
“Hít!” Nam Trúc hít vào một hơi khí lạnh, “Cảnh giới Thượng Huyền!”
Mấy người đứng ngoài xem đều chấn động, cho dù bọn họ chưa đạt đến
Thượng Huyền nhưng không có nghĩa là không cảm giác được, Chung Nhược
Thần vừa ra tay, bọn họ liền biết tu vi của nàng đã đột phá đến Thượng Huyền.
Vẻ mặt Văn Nhược Vị đắc ý dào dạt, giống như đang nói, hiện tại đã biết rõ lợi
hại rồi đi?
Đám người Nam Trúc dồn dập nhìn về phía thân ảnh Dữu Khánh thấp thoáng
ẩn hiện trong đám lá cây bay lượn, mặt hiện lên nét lo lắng, đều không ngờ
được đã đá phải thiết bản, không biết hắn chỉ là tay mới, vừa mới đột phá đến
Thượng Huyền thì có thể chống lại được hay không.
Lúc này bọn họ mới nhận ra phía bên mình vui mừng quá sớm.
Gương mặt sáng ngời, tinh khí thần vừa mới đạt đến một cảnh giới mới, Dữu
Khánh nhìn xung quanh.
Vù! Một chiếc lá cây cắt ngang qua cương khí hộ thể của hắn, vạch ra một vết
cắt trên tay áo của hắn.
Vẻ mặt hắn nghiêm trọng, trong lòng cũng có chút chấn động, hắn vốn tưởng
rằng mình có thể đột phá đến Thượng Huyền cảnh giới khi còn trẻ như vậy đã là
rất rất giỏi rồi, không nghĩ tới nữ tử trẻ tuổi kia… Nhớ lại tình hình tại Thiên
Tộc sơn, hắn đoán rằng đối phương đột phá còn sớm hơn cả mình.
Thiên phú như vậy quả thực khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Hắn cũng nhận ra rằng mình đã quá tự đại, không ngờ lại đâm đầu vào cọng
rơm cứng.
Lúc trước hắn định chủ động ra ngoài gây sự, nhưng trước đó ít nhất cũng phải
có luyện tập một chút, phải đợi cho kỹ năng và tu vi có phần tương thích với
nhau, còn hiện tại thuần túy là chuyện không ngờ, hắn lầm tưởng rằng tu vi của
mình có thể đè bẹp đối thủ, nào ngờ lại đá vào tảng đá, lại còn chưa kịp đeo
giày.
Hắn đảo ánh mắt nhìn xung quanh, phát hiện thấy nhãn lực của “Quan Tự
quyết” tựa hồ cũng có chút tiến bộ theo tu vi, người khác nhìn không thấy
Chung Nhược Thần ở đâu, nhưng hắn đảo mắt qua liền phán đoán ra được vị trí
ẩn thân đại khái của Chung Nhược Thần, điều này giúp cho hắn an tâm hơn một
chút.
Việc đã đến nước này, nữ nhân đó cứ quấn lấy hắn như vậy, nhất định sẽ không
dễ dàng bỏ qua, biện pháp duy nhất chính là đánh một trận để loại trừ quấy
nhiễu!
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, chiêu thứ hai của “Phong Trần kiếm quyết” mà hắn
đã rất quen thuộc ở trong lòng từ lâu hiện ra trong đầu.
Chiêu thứ nhất, ba mươi sáu kiếm hợp nhất, hắn đã luyện thành.
Chiêu thứ hai biến phức tạp thành đơn giản, mười tám kiếm hợp nhất, hắn đã
âm thầm diễn luyện vô số lần ở trong lòng, nhưng thực lực không đủ, không thể
dùng động tác thi triển ra.
Nói cách khác, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ thi triển ra một chiêu này, bây
giờ đối mặt với cường địch, cùng với tu vi bây giờ, khi trong đầu vừa hiện lên ý
niệm này, trạng thái liền chìm đắm vào trong chiêu thức “Mười tám kiếm hợp
nhất”.
Hắn vừa mới rời khỏi trạng thái minh ngộ đột phá cảnh giới, tinh khí thần cả
người vẫn còn bồi hồi trước cánh cửa của trạng thái đó, hiện tại hắn chỉ thuận
thế lui một bước, liền mang theo kiếm chiêu quay lại trong trạng thái minh ngọ
quen thuộc lúc trước.
Khi hắn nhắm mắt lại, cảm thấy mình giống như đang ở trong một cái kén, có
thể cảm nhận được cuồng phong bão táp bên ngoài, nhưng nội tâm vô cùng yên
bình và kiên định.
Lại một chiếc lá cây tăng tốc cắt qua, xoẹt, lại rạch ra một vết cắt trên y phục
hắn, lại là một lần thăm dò, nhưng hắn vẫn nhắm mắt đứng đó không hề cử
động.
Làm người đứng xem, mấy người Nam Trúc có thể nhìn thấy tình hình xuyên
qua khe hở giữa đám lá cây tung bay, họ có chút lo lắng, nhất là Nam Trúc,
“Lão Thập Ngũ đứng bất động ở đó làm gì vậy chứ? Đây đâu phải là thời gian
để nhắm mắt dưỡng thần.”
Xoẹt, lại một chiếc lá cắt ngang qua cương khí, cắt rách y phục, thậm chí còn
vạch ra một vết máu trên khuôn mặt Dữu Khánh, mức độ thăm dò đã tăng mạnh
hơn.
Thấy hắn vẫn thờ ơ không dao động, Chung Nhược Thần không khách khí nữa,
vô số lá cây tung bay bất ngờ ập đến như cuồng phong bão táp, tựa như muốn
một lần cắt Dữu Khánh ra thành vạn mảnh.
Đang ở trong “phòng Kén”, Dữu Khánh đột nhiên mở mắt ra, giống như chợt bị
sét đánh làm cho tỉnh lại, vào lúc này hai mắt hắn sáng ngời đến đáng sợ.
Lúc này, ở trong mắt hắn nhìn thấy không phải là những chiếc lá cây tung bay,
mà là hình cảnh mười tám thức kiếm chiêu lóe lên một cách liền mạch lưu loát.
Keng! Kiếm đã ra khỏi vỏ.
Người cũng như thanh kiếm ra khỏi vỏ, vù, lao vọt ra ngoài.
Những người đứng xem phát hiện thấy Dữu Khánh đột nhiên biến mất khỏi chỗ.
Ầm ầm, chỉ cảm thấy tựa như có một mũi tên bén nhọn thật lớn bắn vào trong
đám lá cây đang quay cuồng, trực tiếp phá mở ra một cái thông đạo thẳng tắp,
thị lực nhận biết muộn màng nhìn thấy khi “Tên bén nhọn” vọt qua, những lá
cây tới gần đều tan thành bụi.
Mũi “Tên bén nhọn” đó chuẩn xác bắn thẳng về phía vị trí của Chung Nhược
Thần.
Toàn thân Dữu Khánh giống như là một thanh kiếm, chém thẳng đến Chung
Nhược Thần.
Trông có vẻ như chỉ có chém ra một kiếm.
Thực tế là từng vệt kiếm ảnh lóe lên ở trong tay, một kiếm, hai kiếm, ba kiếm…
Kiếm từ tay trái, kiếm từ tay phải, kiếm từ cả hai tay, không ngừng luân phiên
thay đổi…
Một kiếm nối tiếp một kiếm, kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, kiếm ý dâng trào,
khí thế hủy diệt tất cả, quyết chí tiến lên, mười tám kiếm lại giống như một
kiếm chém ra, chém ra tất cả quấy nhiễu, kiếm thế quấy nhiễu đánh tan đám lá
cây vọt tới ngăn cản thành bụi bặm, lao thẳng đến mục tiêu.
Vù, một tiếng vang lên, một kiếm lướt đến, kì thực là mười tám kiếm hợp công!
Chung Nhược Thần cực kỳ hoảng sợ vung hai tay áo lên, không dám tiếp tục
khinh thường, hai tay lập tức đeo lên găng tay xích kim loại, lá cây trước mắt
biến thành bụi, bóng dáng của Dữu Khánh đã xuất hiện tại trước mặt nàng,
nhanh đến mức khiến cho nàng gần như trở tay không kịp.
May mắn thay, “Thiên Thủ Phiên Vân quyết” mà nàng tu luyện cũng là loại
nhanh tay.
Rầm rầm rầm…
Một mạch bị đánh rút lui, trong nháy mắt nàng đã chặn bốn năm kiếm liên tiếp.
Nhìn tổng thể, nàng dường như đã bị một kiếm đẩy lui.
Ầm! Một lực oanh tạc cường đại đánh bay đám lá cây bay loạn.
Một lực hút cường đại nhanh chóng hút Chung Nhược Thần đi, rất nhanh đem
kéo nàng ra khỏi tình huống nguy hiểm.
Một người che mặt mặc hắc y khẩn cấp xuất hiện, cứu Chung Nhược Thần đi.
Trong lòng và trong mắt Dữu Khánh lúc này không có ta không có địch, một
khi xuất kiếm, sẽ không dễ dàng dừng lại, trong mười tám kiếm, ba kiếm còn lại
lần lượt chém ra, hơn nữa đây là ba kiếm nhanh nhất.
Roẹt! Một kiếm cắt ra một lỗ thủng trên chiếc khăn che mặt của Hắc y nhân.
Một kiếm bị hắc y nhân nghiêng người né tránh.
Một kiếm cuối cùng thì bị hai ngón tay gầy guộc của Hắc y nhân mạnh mẽ kẹp
cứng lấy mũi khiếm.
Hai tay đánh ra một kiếm cuối cùng xong, Dữu Khánh ngước mắt nhìn, “Tu sĩ
Cao Huyền!”
“Kiếm pháp thật bá đạo!” Hắc y nhân thốt lên cảm thán, ngón tay chuyển thành
chưởng, một chưởng đánh bật Dữu Khánh ra.
Dữu Khánh bộp bộp rơi xuống nhìn lão ta, ánh mắt lợi hại, kiếm ý trong một
kiếm đó vẫn còn trong mắt hắn chưa tiêu tan.
Hai tay Chung Nhược Thần đang run rẩy, máu chảy ra từ trong khe hở trên thiết
liên thủ sáo, từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
Cho dù một đôi thiết liên thủ sáo đã ngăn cản được đòn tấn công cuồng bạo,
nhưng kiếm ý cường đại như có thể hủy diệt tất cả kia vẫn thấm vào qua khe hở
của xích sắt.
Càng khó nhìn hơn chính là vẻ mặt của nàng, ánh mắt nhìn Dữu Khánh không
có cách nào hình dung, như có một loại tuyệt vọng.
Mấy người Nam Trúc, và cả Văn Nhược Vị, tất cả đều kinh ngạc sửng sốt.
Nhất là Văn Nhược Vị, mặt đầy vẻ khó thể tin nổi, tỷ tỷ không thể tiếp được dù
chỉ một chiêu của hắn sao?
Rất rõ ràng, nếu không phải được người âm thầm bảo vệ xuất thủ, suýt chút nữa
tỷ tỷ đã xảy ra chuyện rồi, suýt chút nữa đã bị “Tỷ phu” một kiếm chém rồi.
Keng! Kiếm quay vào vỏ, Dữu Khánh ánh mắt lẫm liệt hỏi: “Ta đã có thể đi
được chưa?”
Thấy đối phương không có phản ứng, Dữu Khánh cất tiếng kêu gọi mấy người
Nam Trúc: “Đi!”
Hắn xoay người rời đi, đám người Nam Trúc vội vàng đuổi theo.
Một nhóm người dần dần đi xa, sau khi xác nhận không còn ai có thể nhìn thấy,
hai tay Dữu Khánh mới không tự chủ được run lên, hắn chưa từng thi triển
chiêu này, vẫn chưa quen được, phát lực quá mạnh, cánh tay chịu không nổi áp
lực…
Hắc y nhân tháo khăn che mặt ra, để lộ khuôn mặt gầy gò, chính là Mông Phá.
Được biết đồ đệ đến khiêu chiến, Địa Mẫu dặn dò Mông Phá chú ý, xem như là
để đề phòng vạn nhất, không ngờ tới chuyện đề phòng vạn nhất thật sự xuất
hiện.
Văn Nhược Vị cởi ra găng tay cho tỷ tỷ, nhìn thấy máu chảy đầm đìa, nhìn dáng
vẻ hồn xiêu phách lạc của tỷ tỷ, nàng ta cất tiếng lẩm bẩm, “Thật sự không nghĩ
tới, hắn cũng đã đột phá đến Thượng Huyền.”
“Người này văn võ song toàn, đều là nhất lưu, thiên phú của hắn thật cao…”
Mông Phá nhìn về phía nhóm người rời đi, cảm khái lắc đầu, “Thật đúng là
thiên chi kiêu tử!”