Bán Tiên

Chương 1201: Bế quan (2)




Dữu Khánh: “Đó chỉ là cảm giác, ta cũng không dám xác định. Vốn định tập

trung bế quan một lần, nhưng bị mấy đám người này thẩm vấn làm chậm trễ.

Không biết có phải bởi vì gần đây liên tục trải qua những chuyện kích thích làm

cho ta có cảm ngộ, hay là vì có liên quan đến phong thủy địa lý nơi đây, nếu bây

giờ bôn ba, ta sợ sẽ bỏ lỡ cảm giác đó. Tạm thời ta không muốn di chuyển, ta

muốn bế quan ngay tại chỗ.”

Nam Trúc liên tục gật đầu, “Vừa vặn ta cũng cần dưỡng thương, không thích

hợp bôn ba, vậy thì tạm thời ở lại đây đi.”

Mục Ngạo Thiết: “Cứ giao chuyện hộ pháp lại cho chúng ta.”

Bách Lý Tâm cũng gật đầu ừ một tiếng.

Dữu Khánh không có nói mấy lời khách sáo gì đó, sau khi dặn dò một số

chuyện, hắn một mình trở về phòng, đóng cửa lại, chính thức bế quan!

“Các ngươi không đủ nhân thủ, để ta đến chỗ ông chủ xin nghỉ phép, tiện ở nhà

góp tay hộ pháp.”

Bách Lý Tâm biết rõ chuyện này trọng đại, nàng giải thích một câu rồi rời đi,

khi đi tới trước nguyệt môn, nàng quay đầu lại thoáng nhìn Nam Trúc, không

biết có phải mình bị ảo giác hay không, nàng có cảm giác sau chuyến hành trình

này, sự ân cần của Nam Trúc đối với mình có vẻ phai nhạt đi rất nhiều, có thể là

vì gã bị thương a.

Không phải là nàng cảm thấy bị mất mát gì đó, thiên phú và hình dáng của Nam

Trúc thực sự rất khó khiến nàng động tâm, nàng chỉ là cảm thấy có điểm gì đó

khác thường mà thôi.

Đã không còn người khác, Nam Trúc cảm thán: “Nếu như cảm giác của lão

Thập Ngũ là thật, vậy thì trong chúng ta cũng sắp xuất hiện một Thượng Huyền

rồi, thật không thể tin nổi a!”

Quả thực là chuyện vô cùng phi thường, trong thiên hạ có được mấy kẻ Cao

Huyền chứ? Nói cách khác, sau này phía dưới Cao Huyền, bọn hắn đã có tư

cách nói chuyện ngang hàng.

Mục Ngạo Thiết cúi đầu trầm mặc một hồi, rồi lẩm bẩm nói: “Ta nghĩ bây giờ ta

đã hiểu vì sao sư phụ cứ muốn truyền ngôi cho lão Thập Ngũ rồi. Sư phụ hiểu

rõ hơn chúng ta, tầm nhìn xa hơn so với chúng ta.”

Nam Trúc hơi chút sửng sốt, ngay sau đó cũng yên lặng gật đầu…

Kinh thành, tại đỉnh núi cao nhất trong thành, nơi trung tâm Ty Nam phủ, cây

cối xanh tươi, đình đài lầu các, mái đao cột trụ, yên tĩnh và tao nhã.

Dáng vẻ xinh đẹp, đứng tựa mình bên lan can tầng lầu, Chung Nhược Thần nhìn

xuống sự phồn hoa nhộn nhịp của kinh thành, vẻ mặt buồn man mác, gần đây

nàng thường thất thần như vậy.

Đầu tiên là biết được đám người Dữu Khánh bị quấn vào việc tiên phủ, việc này

quá lớn, ngay cả nàng cũng phải tránh sang một bên, Địa Mẫu lập tức đuổi nàng

từ Đại Hoang Nguyên trở về kinh thành Cẩm quốc, bà ta sợ hai tỷ muội các

nàng lợi dụng thân phận địa vị để nhúng tay vào chuyện Dữu Khánh, nhất là

không yên tâm với vị muội muội kia, vì vậy đích thân bà ta hạ lệnh phong tỏa

tất cả tin tức đối với các nàng.

Không biết được bất kỳ điều gì đang xảy ra, vì vậy mà nàng không thể tập trung

tinh thần vào việc tu luyện.

“Tỷ.” Văn Nhược Vị một đường lướt đến, vọt tới chỗ lan can, dáng vẻ rất kích

động, không đợi tỷ tỷ quay đầu lại liền lớn tiếng hưng phấn kêu lên: “Tỷ phu,

không, Thám Hoa lang không có tiến vào tiên phủ, huynh ấy không tiến vào,

huynh ấy không sao cả.”

Vẻ mặt cô đơn của Chung Nhược Thần đột nhiên sáng ngời, tinh thần xán lạn,

ngay lập tức xoay đầu, quay người lại, sau đó lại nỗ lực giữ cho mình bình tĩnh,

hỏi: “Không phải sư phụ đã phong tỏa tin tức với chúng ta sao? Muội lấy được

thông tin từ đâu vậy?”

Văn Nhược Vị xoay người xách váy lên, điểm đầu ngón chân xuống, mông

nhấc cao lên, trực tiếp ngồi lên lan can, chẳng khác gì một con khỉ, không hề có

chút phong thái nào của một tiểu thư khuê các, phủi phủi tay bồm bộp, sau đó

giang hai tay ra, “Đã nói là huynh ấy không sao, nếu đã là không sao, vậy thì

đương nhiên sẽ dỡ bỏ lệnh cấm phong tỏa tin tức liên quan đối với chúng ta.”

Chung Nhược Thần không biết nha đầu này nghĩ như thế nào, bên cạnh rõ ràng

có ghế để ngồi, vì sao cứ phải leo lên cao ngồi ở trên lan can không thoải mái

như vậy.

Cũng may mà hiện tại nàng không có tâm tư quan tâm tính toán việc này, nàng

hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Đều là quỷ kế do Thiên Vũ bày ra, người sống sót thoát khỏi tiên phủ nói là,

Thám Hoa lang không hề tiến vào tiên phủ, mà chính Thiên Vũ là người tiến

vào. Sau khi suy luận ngược lại toàn bộ quá trình, mới biết được là Thiên Vũ

bắt người của Thám Hoa lang, vừa cưỡng bức vừa dùng lợi dụ dỗ Thám Hoa

lang, muốn lợi dụng Thám Hoa lang để thu hút sự chú ý của các phương, tạo

điều kiện cho y dễ dàng tiến vào tiên phủ.

Nghe nói Thiên Vũ đã ngâm mình trong Tiên tuyền trường sinh bất tử, nhục

thân bị hủy, y hóa thành chân linh độn ra tiên phủ, bất cứ lúc nào tại Nhân gian

cũng có thể đoạt xá phục sinh lại. Họ nói rằng y có thể sử dụng phương thức

này để mãi mãi sống sót. Hiện tại trong các thế lực đều có mấy người hoảng sợ,

bọn họ đều muốn tìm được Thiên Vũ, nhưng không có cách nào tốt để giết chết.

Thiên Vũ đại khái là thật sự có thể vĩnh sinh rồi.

Ta cũng không biết rõ chi tiết cụ thể như thế nào, có một số việc người phía

dưới cũng không rõ ràng lắm, muốn biết được cụ thể hơn, sợ rằng phải chờ sư

phụ và Mông Phá trở về mới biết được.”

Chung Nhược Thần không có hứng thú gì với chi tiết cụ thể, nàng bình tĩnh hỏi:

“Hắn không vào tiên phủ thì có thể đi đâu chứ?”

Văn Nhược Vị đương nhiên biết rõ “Hắn” là chỉ người nào, lập tức nhấc tay,

cười hắc hắc nói: “Ta biết.”

Chung Nhược Thần xoay người đi hướng khác, nhìn khung cảnh kinh thành

phía xa, không có nhắc lại.

Cuối cùng, chính Văn Nhược Vị không kìm được, nhảy xuống lan can, tiến đến

trước mặt tỷ tỷ, nói: “Đã bị Mông Phá tìm được rồi, giam cầm thẩm vấn mấy

ngày. Hiện tại đang ở Đán châu.”

Chung Nhược Thần khẽ nhúc nhích chân mày, ra vẻ không quan tâm nói lảng

sang chuyện khác: “Hoa tỷ đâu, nàng ổn chứ?”

Nói đến Trì Bích Dao, thần sắc Văn Nhược Vị ảm đạm, “Nghe nói bên trong

tiên phủ đó rất nguy hiểm, có rất nhiều quái vật lợi hại, chỉ có Ô Ô và Hướng

Lan Huyên may mắn trốn thoát, Hoa tỷ chết ở trong tiên phủ, nghe nói chết rất

thê thảm, hình như là trúng độc mà chết.”

Chung Nhược Thần sửng sốt quay lại, Trì Bích Dao luôn luôn rất tốt đối với tỷ

muội các nàng, tin tức này quả thực khiến nàng cảm thấy thương tâm, cuối cùng

chỉ có thể cất tiếng thở dài, “Từ trước đần nay, Hoa tỷ không can dự vào những

chuyện phân tranh này, chuyện nguy hiểm như vậy, sư phụ không nên…”

Một số lời không nên nói, rốt cuộc không thể nói ra miệng, nàng cũng biết rõ,

gặp phải những chuyện có thể làm lung lay địa vị của sư phụ, sư phụ rất có khả

năng lục thân không nhận.

Tỷ muội hai người im lặng trong bầu không khí tang tóc một lúc lâu, sau đó

Chung Nhược Thần mới phá vỡ trầm mặc nói ra một câu, “Đi Đán châu, hắn đã

đồng ý rồi, sau chuyện sẽ đánh với ta một trận!”

Văn Nhược Vị lập tức “Ừ” gật đầu, bày tỏ sự ủng hộ, ủng hộ tỷ tỷ xả cơn tức

kia.