Diệp Điểm Điểm nằm trên giường đau đớn vô cùng, nàng đã lăn lộn xoay người
rơi xuống giường. Tại thời điểm cởi quần chuẩn bị sinh, đột nhiên lại bị a Ngọc
tẩu khống chế tu vi, nàng liền cảm thấy có điều gì đó không ổn, sau đó nhìn
thấy ánh lửa nổi lên bốn phía, nàng làm sao có thể không biết đã xảy ra chuyện
chẳng lành, nhưng mà bụng đau đớn khó thể chịu nổi, khiến nàng căn bản
không thể đứng dậy rời đi.
Nàng nỗ lực bò ra khỏi phòng, liều mạng tìm đường sống, nhưng lửa bùng lên ở
khắp nơi, không còn đường nào để thoát, nàng chỉ có thể cất tiếng kêu gào thê
lương và tuyệt vọng, “Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng…”
Trong lúc vừa bò vừa kêu gọi, phần thân dưới nàng đã ướt sũng nước và máu,
để lại dấu vết bò đi trên mặt đất.
Cũng may mà dòng không khí không có tạo ra khói đặc đọng lại trong phòng.
Cạch! Một cánh cửa sổ mở ra, một bóng người lướt vào, lao thẳng về phía vang
lên tiếng gọi cứu mạng.
Người đến vọt tới cúi xuống, một tay đỡ lấy Diệp Điểm Điểm, kinh hô, “Tỷ, tỷ,
là ta.”
Diệp Điểm Điểm hai mắt đẫm lệ ngước mắt nhìn lên, nàng tưởng rằng mình đã
nhìn lầm, người tới không phải ai khác, chính là Dữu Khánh. Nàng không thể
tin nổi, đối phương làm sao có thể xuất hiện tại đây vào lúc này?
Thực ra Dữu Khánh cũng không muốn đến đây gặp nàng, sở dĩ đột nhiên chạy
đến Thúy Vũ hồ, là bởi vì “Đầu To” vẫn còn ẩn nấp tại nơi đây, hắn tới đây là
muốn âm thầm đưa Đầu To cùng đi.
Hắn đã đón được Đầu To tại Thúy Vũ lâu, nào ngờ đột nhiên nhìn thấy Thúy Vũ
đường ở trên đỉnh núi bốc cháy.
Đó chính là trung tâm của vùng Thúy Vũ hồ này, nó đang bốc cháy, vì sao
không thấy người trong thôn trại có phản ứng gì?
Bởi vì đó là nơi ở của Diệp Điểm Điểm, quả thực cũng là bởi vì lo lắng cho sự
an toàn của Diệp Điểm Điểm, hắn lập tức lẻn lên núi xem xét tình hình, kết quả
nhìn thấy được đám người phóng hỏa kia, sau đó nghe được tiếng kêu cứu của
Diệp Điểm Điểm. Sau khi đám người đó xuống núi, hắn lập tức xông vào.
Sau khi xác nhận chính là Dữu Khánh tới, Diệp Điểm Điểm tức thì cảm thấy
nhẹ nhõm và yên tâm. Lúc này nàng không quan tâm nổi tới điều gì khác, càng
không có thời gian khách sáo, run giọng nói: “Ta sắp sinh rồi, mau giúp ta, mau
cởi bỏ cấm chế cho ta đi.”
Dữu Khánh lập tức nghe theo, cởi bỏ cấm chế cho nàng, tiếp đó định đưa nàng
xuống núi, muốn tìm giúp nàng một nơi an toàn có thể yên tâm đợi sinh.
Nhưng Diệp Điểm Điểm đã bị giày vò quá lâu, pháp lực vừa khôi phục lại liền
chụp lấy cánh tay của hắn, năm ngón bấm sâu vào trong da thịt Dữu Khánh, cất
lên tiếng hét to, “Mau giúp ta!”
Hiện tại đâu còn quan tâm gì đến sự khác biệt nam nữ nữa, điều nàng lo lắng lúc
này chính là hài tử gặp nguy hiểm nếu trì hoãn quá lâu, nàng muốn sinh ra
nhanh hết sức có thể.
Dữu Khánh nhanh chóng thi pháp dọn sạch một chỗ nóc nhà sụp xuống, đưa
Diệp Điểm Điểm đến đó chờ sinh.
Không lâu sau, tiếng trẻ khóc oa oa rõ to chợt vang lên.
Trong ánh lửa hừng hực rọi sáng, Dữu Khánh ôm một đứa trẻ sơ sinh bê bết
máu, sau khi trải qua toàn bộ quá trình sinh nở, trong mắt hắn cũng đã rươm
rướm nước mắt.
Bị mất máu quá nhiều, Diệp Điểm Điểm có phần suy yếu. Bởi bào thai vượt qua
thời kỳ sinh nở quá lâu, đứa bé quá lớn, nàng phải chịu nỗi đau sinh nở rất lớn,
nhưng có lẽ vì đã đạt được tâm nguyện, nhìn thấy Dữu Khánh cẩn thận từng li
từng tí ôm con của mình, nàng nở nụ cười hạnh phúc, mồ hôi ướt đẫm tóc tai và
khuôn mặt.
Dữu Khánh quay nhìn xung quanh, nhất thời không tìm được thứ gì thích hợp
để bao bọc, hắn liền cởi tấm da thú khoác trên người ra, mình thì ở trần, còn tấm
da thú được dùng để quấn đứa bé mới sinh đang khóc vào trong, tiếp theo, hắn
giúp Diệp Điểm Điểm nhanh chóng xử lý qua thân thể sau sinh, lúc này hai
người thực sự không quan tâm nổi tới sự khác biệt nam nữ nữa rồi.
Sau đó hắn mới nửa quỳ tại bên cạnh Diệp Điểm Điểm, trầm giọng hỏi: “Đã xảy
ra chuyện gì? Tại so lại có mấy kẻ ở bên ngoài phóng hỏa muốn hại tỷ? Tên
cầm đầu là một thanh niên cường tráng vạm vỡ, trên cổ đeo ba chiếc răng thú.”
“Là con trai của tỷ phu ngươi. Hắn một mực hiểu lầm ta, ta không ngờ rằng hắn
sẽ giết ta, là ta gọi hắn về đây…” Diệp Điểm Điểm cười khổ kể lại đại khái tình
hình diễn ra.
Dữu Khánh đặt đứa bé vào trong lòng nàng, hạ thấp giọng nói: “Để ta ra ngoài
nhìn xem.”
Tóc tai ướt đẫm mồ hôi, Diệp Điểm Điểm dường như đoán được hắn định làm
gì, đưa tay kéo cánh tay hắn lại, lắc đầu yếu ớt nói: “Đừng. Hắn dù sao cũng là
trưởng tử của tỷ phu ngươi. Nếu như bởi vì ta mà hắn xảy ra chuyện, ta làm sao
đối mặt được với tỷ phu ngươi?”
Dữu Khánh rất muốn nói cho nàng biết, Phượng Tàng Sơn đã không về được
nữa rồi, ta cũng không thể một mực ở bên cạnh trông chừng cho ngươi. Bởi vì
trong tộc còn rất nhiều ngươi hi vọng tên hung ác này quay lại, và cũng không
có Phượng Tàng Sơn trấn áp, nếu không trừ diệt gã, mẫu tử ngươi về sau làm
sao còn chỗ đứng, làm sao có thể sinh tồn tại Phượng tộc?
Hắn sẽ phải lập tức rời đi, trước lúc đi hắn muốn giúp Diệp Điểm Điểm san
phẳng con đường về sau.
Nhưng tất nhiên hắn sẽ không thừa nhận, “Tỷ, ngươi hiểu lầm rồi, bọn họ vẫn
còn canh giữ ở dưới núi, ta đi xem phải thoát theo hướng nào.”
Xung quanh thỉnh thoảng lại có gỗ lửa đổ ập xuống, lửa văng tung tóe, Diệp
Điểm Điểm ôm hài tử ở trong lòng chợt nghiêng tai lắng nghe, nàng mơ hồ
nghe được có tiếng đánh nhau, đã đoán được gì đó, khóe mắt ươn ướt, khẽ lắc
đầu, biết rõ tên đệ đệ ngốc rốt cuộc vẫn không nghe lời nàng, đã giải quyết hậu
họa giúp nàng rồi.
Trong rừng cây, Phượng Viễn Lâm bị chính tay Dữu Khánh một kiếm cắt đứt
cổ, đổ nhào xuống.
Có mấy người Hướng Chân hỗ trợ, mấy kẻ khác đều chịu chung số phận, không
kẻ nào chạy thoát, tất cả đều bị giải quyết sạch sẽ.
Chỉ cần không đụng phải mấy thế lực hàng đầu kia, ở trong mắt bọn hắn, loại
chuyện này thực sự chỉ là chuyện nhỏ, dễ dàng giải quyết, thực lực của bọn hắn
hoàn toàn có thể làm được.
A Ngọc tẩu kia nghe thấy tiếng đánh nhau, chạy đến xem tình hình, Dữu Khánh
căm hận hành vi của bà ta, một kiếm chặt sống bà ta ra, tất cả những kẻ tham
gia mưu hại Diệp Điểm Điểm, hắn không để lại một kẻ nào còn sống.
“Lão Thất, lão Cửu, phải hủy thi diệt tích, đừng để lưu lại dấu vết đánh nhau,
phóng hỏa đốt núi đi!”
Trước khi đi, Dữu Khánh bỏ lại một lời dặn dò rồi quay trở về trong phòng, đưa
mẫu tử Diệp Điểm Điểm ra ngoài, đưa thẳng đến Thúy Bích lâu bên cạnh Thúy
Vũ hồ, bố trí ở lại nơi đó.
Thay đổi xong hoàn cảnh, Diệp Điểm Điểm không hỏi về chuyện đánh nhau
vừa rồi, chỉ hỏi chuyện trước mắt, “A đệ, sao ngươi lại tới đây? Không phải
ngươi đã vào tiên phủ sao? Ta nghe nói như vậy.”
Dữu Khánh: “Tỷ, ta không còn thời gian, không thể nán lại nơi này nữa, chỉ có
thể nói cho tỷ biết, tỷ phu đã đi rồi, tộc trưởng cũng không về được nữa. Về việc
này, khi có cơ hội ta sẽ nói rõ hơn cho tỷ biết. Hiện tại, điều quan trọng nhất tỷ
phải ghi nhớ, là ta chưa bao giờ xuất hiện ở đây, nhất quyết không thể đề cập tới
ta trước bất kỳ ai, nếu không hậu quả sẽ rất phiền phức, cả tỷ và ta đều không
thể gánh chịu nổi.”
Diệp Điểm Điểm sững sờ, Phượng Tàng Sơn đã chết rồi?
Chuyện thị thị phi phi này, Dữu Khánh cũng không biết nên nói như thế nào,
chính tay mình giết chết Phượng Tàng Sơn, rồi lại giết chết con trai cả của
Phượng Tàng Sơn, bây giờ lại cứu tiểu nhi tử của gã ta, hắn cất tiếng thở dài,
nói lời cáo từ, “Tỷ, ta đi đây.”
Nói xong, hắn không quay đầu lại nữa, lập tức khẩn cấp rời đi.
Hướng Lan Huyên nói hắn diệt khẩu tất cả những người gặp hắn, hắn rốt cuộc
không có làm như vậy.
Ngọn lửa trên núi dần dần bốc lên ngút trời, mặt hồ phản chiếu