Vấn đề là củ cải này có thể mở ra cánh cổng tiên phủ, vì vậy Hướng Lan Huyên
không nhịn được bóc dây quấn quanh ra nhìn cho rõ ràng, kết quả phát hiện
thấy dây tua của cây cải củ này không chỉ rất dài, còn rất bền dai, nhìn có vẻ
non mềm, nhưng khi thử kéo thì không thể dễ kéo đứt, cuối cùng nàng bóc ra
đến một đoạn rễ trắng như tuyết, bên trong ẩn chứa sương mù màu tím mơ hồ,
trông giống như một củ cải, thực tế có thể khẳng định đây không phải củ cải, nó
giống như một củ cải tạo thành từ bạch ngọc, xung quanh có rất nhiều rễ nhỏ.
“Đây là cái gì?” Hướng Lan Huyên tự nhiên là muốn thỉnh giáo Dã Tiên.
Dã Tiên cũng không nhận ra, hỏi Nam Trúc, “Đây là thứ ở trong Chư Yêu chi
cảnh này sao?”
Nam Trúc thành thật gật đầu, “Đúng vậy, đào ở trong này.”
Dã Tiên: “Quái lạ, ta ở trong Chư Yêu chi cảnh này nhiều năm như vậy, rất
quen thuộc với từng ngọn cây cọng cỏ nơi này, vậy mà chưa bao giờ nhìn thấy
thứ này.”
Nói xong, bạch quang đưa tay ra, chạm vào cánh hoa trắng như tuyết trên nhụy
hoa màu đen, đụng phải hai chiếc lá cây nho nhỏ gần như trong suốt ở dưới đóa
hoa, ông ta đột nhiên vô cùng chấn động, thất thanh nói: “Lá cây trong suốt, đây
là Linh căn, đây là Linh căn. Các ngươi đào được thứ này ở đâu?”
Nghe được những lời này, mọi người đều kinh ngạc, thứ này chẳng lẽ là do hạt
giống Linh căn thứ ba bị mất kia mọc lên sao?
“Lần đầu tiên khi các ngươi thi triển ‘Phục ma chân ngôn’, chúng ta bị Yêu
vương bắt về giam trong địa lao thì đào được nó…” Nam Trúc vẫn còn có phần
sững sờ, kể lại đại khái tình hình đào được.
“Nó được đào ra từ trong đống phân và nước tiểu ư…” Dã Tiên có vẻ khó thể
tin nổi, “Làm sao nó lại có thể ở trong đống phân và nước tiểu của Phệ Linh hào
chứ?”
Không nói đến việc vì sao nó lại xuất hiện tại một nơi như vậy, Hướng Lan
Huyên có chút khó hiểu, “Đại tộc trưởng, không phải ngài từng nhìn thấy Linh
căn sao? Vừa rồi vì sao ngài không thể nhận ra nó?”
Dã Tiên thẳng thắn, “Không giống nhau, cây Linh căn ta nhìn thấy là một cây
non vừa mới nhú lên khỏi mặt đất không bao lâu, hình thai1 hoàn toàn không
giống với cây Linh căn này. Cây này… Cây Linh căn này e rằng đã sinh trưởng
ít nhất hơn nghìn năm. Nếu không phải nhìn thấy chiếc lá cây trong suốt này, ta
thật sự không nghĩ được tới nó.”
Thì ra là thế, Hướng Lan Huyên lại quay sang hỏi Nam Trúc với vẻ mặt khó
hiểu, “Thứ ở trong đống phân và nước đái như vậy, ngươi thậm chí còn không
biết nó là thứ gì, mà vẫn có thể đào ra một mực đem theo trên người sao?”
Nam Trúc chớp chớp mắt, “Chỉ là một gốc cây, vật hiếm mới quý, lỡ như nó là
bảo bối thì sao chứ? Bây giờ đã chứng tỏ phán đoán của ta là chính xác!”
Nói xong gã còn liếc nhìn hai vị sư đệ lúc trước ngăn cản mình đào bới.
Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nhìn nhau không nói nên lời, như vậy cũng
được sao? Vậy phải chăng về sau có cơ hội, chúng ta cũng nên làm như vậy?
Chỉ là một “Củ cải” như thế, lại có thể mở ra cổng vào tiên phủ, Ô Ô cũng nhịn
không được đưa tay muốn cầm lấy nhìn xem.
Nam Trúc có chút lo lắng thứ này rơi vào trong tay những người này sẽ không
đòi về được, kỳ thực gã có phần lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, sự quan
tâm trọng điểm của mấy người Ô Ô căn bản không tại trên loại vật này, bọn họ
cũng sẽ không đem theo thứ này ở trên người mang ra ngoài, cho nên cuối cùng
nó đã quay trở lại trên tay Nam Trúc.
Sau khi đã làm rõ mọi chuyện, cái gì có cái gì không cũng không quan trọng
nữa, hiện tại quan trọng nhất chính là việc đi ra ngoài.
Sau khi xác nhận lại lần cuối cùng, Hướng Lan Huyên nói với mấy người Dữu
Khánh: “Các ngươi xuống dưới bậc thang và trốn ở đó đi, đừng có lộ mặt, tránh
bị người bên ngoài nhìn thấy.” Nàng chỉ ngón tay vào Nam Trúc, ra hiệu đặt củ
cải mở cổng kia xuống đất.
Ném củ cải xuống xong, mấy người nhanh chóng chạy đi núp theo lời dặn.
Hướng Lan Huyên và Ô Ô cũng núp đi, âm thầm thi pháp đẩy cánh cổng hư
không mở ra.
Theo khe cửa mở ra từng chút một, trong màn đêm, ao nước trên Phượng đài
dần dần xuất hiện một ít dao động dị thường, lần này, bên trong lựa chọn thời
gian mở cửa rất tốt, có bóng tối giao nhau, không giống lần đầu tiên mở ra có
ánh sáng toát ra.
Nhưng vẫn kinh động đến đám người Lý Đông Tân, Đinh Giáp Thanh và Lạc
Vân Phinh đang canh giữ trên Phượng đài.
Mỗi người bọn họ đã sai thủ hạ dựng lên một túp lều tại trên Phượng đài, gần
như rất ít rời đi, có thể nói là đích thân cố thủ, đây cũng là chuyện mà đám
người Hướng Lan Huyên ở bên trong lo lắng nhất.
Dao động dị thường trong ao lập tức làm bọn họ nhoáng lên, vọt ra ngoài, dồn
dập hạ xuống bên cạnh ao, tập trung nhìn chằm chằm, người của ba thế lực
cũng đều nhanh chóng chạy tới vây quanh, nhìn chằm chằm khe hở chậm rãi
mở ra, lần này không có hình dáng cánh cổng kim sắc như trước để xác định,
chỉ có thể dựa vào thị lực để nhận biết.
Khi khe hở càng lúc càng lớn, một đám người cũng tiến vào trạng thái đề phòng
cao độ, không biết sẽ có thứ gì từ bên trong chạy ra, nhất là mơ hồ nhìn thấy có
bóng trắng mông lung dao động.
Bỗng nhiên, ánh sáng mạnh lên, một vệt bạch quang lóe lên vọt ra ngoài, ánh
mắt mọi người dõi theo nó bay vòng quanh Phượng đài.
“Đinh Giáp Thanh, Lý Đông Tân, Lạc Vân Phinh, ha ha ha ha…”
Tiếng cười to và giọng nói ong ong gọi thẳng họ tên từ trong bạch quang truyền
ra, sau lượn vòng hai vòng, bạch quang lóe lên bay vọt về phương xa.
Ba người bị gọi đích danh hơi kinh ngạc, đây là thứ gì, tại sao lại biết rõ tên của
bọn họ? Ba người nhìn nhau, lập tức bị thu hút đuổi theo, muốn tìm hiểu đến
cùng là như thế nào.
Trước lúc rời đi, bọn họ tự nhiên không quên căn dặn người phía dưới chú ý nơi
này.
Đám người cứ như vậy ở bên cạnh ao trông chừng, một lúc sau chợt thấy một
bóng người từ trong khe cửa nhoáng lên, lướt ra, đám người giật mình chuẩn bị
xuất thủ.
Chợt có kẻ tinh mắt nhận ra là ai, vui mừng gọi to: “Nhị Động chủ!”
Người vừa ra chính là Ô Ô, sau khi hạ xuống, người của Thiên Lưu sơn nhanh
chóng tiến tới gần bái kiến, nhìn thấy trên người gã có vết máu, rõ ràng đã từng
bị thương, có người lập tức quan tâm hỏi: “Nhị Động chủ, ngươi không sao
chứ?”
Ô Ô quan sát xung quanh, rồi trầm giọng hỏi: “Mấy người Đại thánh đâu?”
Một người trả lời: “Vừa rồi có một đoàn bạch quang bay ra, gọi to tên mấy
người Đại thánh, vì vậy bọn họ đã đi truy đuổi rồi.”
Ô Ô lập tức nói: “Mau tránh đi, nơi này nguy hiểm, sắp có quái vật đi ra rồi, đi
mau!” Hai chữ cuối cùng đặc biệt nói rất to.
Kết quả xác nhận lời gã nói, có một con Phệ Linh hào đột nhiên lao vọt ra qua
khe cửa, gặp người liền giết.
Ô Ô đã phi thân bỏ chạy trước một bước, những người khác chưa bao giờ gặp
qua loại quái vật Phệ Linh hào này, lực tấn công kinh người, tốc độ cũng đáng
sợ, những kẻ tại đây không có một ai chống lại được một đòn, vừa đụng phải
liền bị mất mạng, không phải bị một trảo xé rách thì chính là bị một trảo cắt đứt,
cực kỳ hung tàn.
Ngay cả Ô Ô cũng phải chạy trốn, một số kẻ thực lực mạnh đều không dám
dừng lại, nhanh chóng bỏ chạy, rất sợ bị đuổi kịp.
Những người sống sót đều chạy trốn, trong nháy mắt, trên Phượng đài chỉ còn
lại một đống thi thể.
Mà con Phệ Linh hào đó lại nhanh chóng trốn vào cánh cổng trong ao, khi trở ra
thì giống như xe kéo vậy, kéo ra một đống thi thể Phệ Linh hào, ném đầy ra đất,
rồi nhanh chóng lướt sâu vào trong màn đêm, mấy người Dữu Khánh đều nằm
giấu mình phía sau cánh con Phệ Linh hào này, để tránh bị người phát hiện.
Nhanh chóng bay vút đi trong bầu trời đêm, cũng không bay quá lâu, nhưng
cũng đã bay được một đoạn đường dài.
Nhoáng lên, đáp xuống trên một ngọn núi, hất mấy người Dữu Khánh xuống,
bụng con Phệ Linh hào này nứt ra một lỗ hổng, Hướng Lan Huyên ẩn thân trong
đó lộ mặt ra, “Đã đến nơi này chắc hẳn không còn tai mắt nào nữa, ta không thể
đưa đi xa, cần phải quay trở lại đó, phần đường còn lại, các ngươi hãy cẩn thận.
Nhớ kỹ, nghìn vạn lần không thể để người khác phát hiện ra các ngươi, nếu như
bộc lộ, cần phải giết nó diệt khẩu!”
Mấy người ậm ừ gật đầu.
Hướng Lan Huyên không có thời gian nói nhiều với bọn hắn, phía bên Dã Tiên
rất có khả năng không giữ chân được mấy người kia quá lâu, vừa dứt lời xong
nàng lại cấp tốc bay lên không rời đi.
Dữu Khánh tại trong bóng đêm ngơ ngẩn nhìn theo, thần sắc có vẻ phức tạp.
Không lâu sau, Hướng Lan Huyên quay trở lại trên Phượng đài, khi còn tại trên
bầu trời cao nàng đã chui ra khỏi bụng của con Phệ Linh hào, sau đó triển khai
một trận chiến đấu kịch liệt với thi thể con Phệ Linh hào này trên không trung,
cuối cùng cả hai rơi xuống trên Phượng đài.
Ô Ô đang ẩn nấp nghe thấy âm thanh đánh nhau liền nhanh chóng lóe lên lao ra,
bay trở về trên Phượng đài, liên thủ với Hướng Lan Huyên cùng nhau chém giết
đám Phệ Linh hào đã chết kia.
Chờ đến khi có người quay trở lại trên Phượng đài, bọn họ chỉ nhìn thấy rất
nhiều thi thể của người và quái vật, những chiếc lều tạm thời dựng lên đều đã bị
hủy hoại, tại hiện trường chỉ còn lại có Ô Ô và Hướng Lan Huyên còn đứng, cả
hai đều tóc tai bù xù, quần áo tả tơi, bộ dạng vô cùng chật vật.
Chờ đến khi ba người Đinh Giáp Thanh vội vã quay trở lại, hạ xuống bên cạnh
ao thì phát hiện thấy cánh cổng mở ra kết nối hai giới đã khép kín lại rồi…
Dưới màn đêm, Thúy Vũ hồ tối như mực, chỉ có một số đốm lửa phát sáng trên
ngọn núi cao nhất gần đây.
Ánh lửa đến từ mấy cây đuốc.
Mấy cây đuốc bảo vệ xung quanh một thanh niên Phượng tộc có thân hình to
lớn vạm vỡ và khuôn mặt rắn rỏi, mấy người đứng ở phía trước một quần thể
công trình lớn nhất khu vực Thúy Vũ hồ, đây cũng là chỗ ở hàng ngày của phu
phụ Phượng Tàng Sơn, Thúy Vũ đường.
Thanh niên này không phải là ai khác mà chính là người con trai trong hai
người con một trai một gái của Phượng Tàng Sơn, tên là Phượng Viễn Lâm.
Bắt đầu từ khi Phượng Tàng Sơn quyết định lấy Diệp Điểm Điểm, Phượng Viễn
Lâm đã tức giận mà rời khỏi Thúy Vũ hồ, đi đến ngọn núi khác để ở lại. Lần
này Phượng tộc xảy ra biến cố, Phượng Tàng Sơn đi vào tiên phủ, không biết
đến khi nào mới có thể quay về, nơi này không thể không có thủ lĩnh, rất nhiều
người trong tộc đề cử Phượng Viễn Lâm, dù sao gã cũng là con trai của thủ lĩnh,
thân thể Diệp Điểm Điểm không thuận lợi, vì vậy nói người mời Phượng Viễn
Lâm trở về thay mặt chủ trì cục diện.
Cửa mở ra, một phụ nhân lớn tuổi từ trong đi ra, hạ thấp giọng nói với Phượng
Viễn Lâm: “Thuốc trợ sản đã phát huy tác dụng, đã đau bụng khó nhịn được
rồi.”
Phượng Viễn Lâm: “Sẽ không chạy trốn chứ?”
Phụ nhân nói: “Ta đã khống chế tu vi nàng.”
Phượng Viễn Lâm ừ một tiếng, gật đầu, vì vậy phụ nhân bước nhanh rời đi.
Khi Phượng Viễn Lâm đưa tay cầm lấy cây đuốc ở bên cạnh thì chủ nhân cây
đuốc nắm chặt cây đuốc lại, không chịu dễ dàng buông tay, căng thẳng hỏi: “A
Lâm, thật sự phải làm vậy sao?”
Phượng Viễn Lâm cười nhạt, “Việc A Hoàn mất tích thật sự đơn giản như vậy
sao? Bằng hữu của tiện nhân đó vừa tới, muội muội ta liền mất tích, không khỏi
quá trùng hợp đi! Ngay cả muội muội ta mà cũng không dung được, một khi
con trai của cô ta sinh ra, ta còn không biết kết quả sẽ như thế nào chứ.”
“A Ngọc tẩu, a Ngọc tẩu…” Trong phòng mơ hồ truyền ra tiếng gọi đau đớn
của Diệp Điểm Điểm.
Phượng Viễn Lâm dứt khoát giựt lấy cây đuốc, ném thẳng lên mái nhà, sau đó
lại phất tay ra hiệu, những người khác cầm đuốc trong tay lập tức lao ra xung
quanh Thúy Vũ đường, bắt đầu châm lửa khắp nơi, chỉ chốc lát sau liền thấy
ngọn lửa bùng lên dữ dội.
Nơi đây bị bốc cháy nhưng trong thôn trại vẫn không có động tĩnh gì, mọi
người đều đã bị Phượng Viễn Lâm mượn cớ chi viện cho bên Phượng Đầu lĩnh
để điều đi hết rồi, để tìm kiếm bà đỡ, ngay cả thị nữ bên người Diệp Điểm Điểm
cũng phải chạy xa đến thôn trại lân cận để tìm.
Cho dù đã biết rõ trong thôn trại không còn ai, Phượng Viễn Lâm vẫn không
dám bộc lộ mình trước ánh lửa rực sáng quá lâu, chờ đến khi ngọn lửa bùng
mạnh lên, gã phất tay kêu gọi mọi người trốn vào trong khu rừng dưới núi.
Gã vẫn rất sợ bị người khác nhìn thấy, gã không dám để người khác biết rõ
chính mình đã giết chết Diệp Điểm Điểm, nếu không, gã có thể đã vung một
đao cho xong việc, không cần phải tạo ra một trận hỏa hoạn trong cảnh khó
sinh.
Có thể rất nhiều người sẽ đoán được là do gã làm, nhưng chỉ cần không để lại
chứng cứ rõ ràng, sẽ không ai làm gì được gã.
Đến một chỗ tối tăm dưới chân núi, nhóm người vẫn không có rời đi, nói chung,
muốn sau việc chết phải thấy xác.