Bán Tiên

Chương 1197: Củ cải trắng buộc chặt (2)




Ô Ô nghi hoặc hỏi: “Cánh cổng này lại có thể hiểu lòng người như thế hay sao,

nó muốn tất cả chúng ta tụ tập lại với nhau, rồi mới để cho chúng ta đi ra ngoài

ư?”

Dã Tiên: “Không thể nào như vậy, phong ấn của cổng mà có linh tính như thế,

vậy thì không còn gì để nói.”

Hiện tại, ông ta muốn tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra hơn bất kỳ ai khác,

bởi vì, xét cho cùng ông ta chính là người thủ hộ nơi này, nếu như sau này ai

cũng có thể tùy tiện vào ra, vậy thì ông ta đúng là không biết phải làm sao, ông

ta lập tức kêu gọi: “Mọi người thử lại mấy lần nữa xem.”

Vì vậy một nhóm người lại tản ra, kết quả đúng như bọn họ phán đoán, cánh

cổng hư không lại biến mất.

Sau đó lại chuyển sang kiểm tra xem có đúng là cánh cổng chỉ xuất hiện khi tất

cả mọi người cùng đứng trên đỉnh tháp hay không, Dã Tiên cực kỳ muốn làm

cho rõ ràng, mọi người cũng rất muốn biết rõ, cho nên đều phối hợp làm theo

yêu cầu của ông ta.

Không thử không biết, vừa thử liền phát hiện thấy tình huống dường như không

giống như bọn họ tưởng tượng, hầu hết mọi người dù có mặt tại đỉnh tháp hay là

rời khỏi đỉnh tháp thì đều không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với sự xuất hiện

hay biến mất của cánh cổng hư không đó, hai người không thể thiếu là hai

người đi chung với nhau, Hướng Chân và Nam Trúc.

Vì vậy, đương nhiên là phải kiểm tra hai người, toàn bộ những người khác đều

đã rời đi, trên đỉnh tháp chỉ còn lại hai người bọn họ, kết quả chứng minh quả

thực như thế.

Bởi vì mỗi bậc cấp đều rất cao, Dữu Khánh đứng ở phía dưới bậc cấp chỉ nhô

lên được cái đầu, hắn hướng về phía Hướng Chân, hỏi to: “Hướng huynh, có

phải người phía sau ngươi truyền cho ngươi mánh khóe gì hay không?”

Hắn biết rõ sư huynh đồng môn Nam Trúc của mình là như thế nào, biết rõ Nam

Trúc không có khả năng đó, vậy thì chỉ có thể là Hướng Chân.

Hướng Chân không thốt tiếng nào, gã ta không giỏi ăn nói cho nên trực tiếp

dùng hành động để xác minh xem mình có phải là vấn đề hay không, gã ta

không tiếp tục nâng đỡ Nam Trúc nữa, thả Nam Trúc ra rồi tung mình lướt

xuống bậc thang.

Sau đó, tất cả ánh mắt đều tập trung vào trên người Nam Trúc, Dữu Khánh và

Mục Ngạo Thiết dần dần há to miệng kinh ngạc, bởi vì cánh cổng hư không đó

vẫn ổn định ở sau lưng Nam Trúc, không có dấu hiệu gì sẽ biến mất.

Vấn đề vậy mà lại đến từ lão Thất? Hai vị sư đệ rất kinh ngạc.

Nam Trúc với bộ y phục da thú, cài cây trâm cài tóc xanh ngọc, ưỡn cái cái

bụng phệ ra trước trông như vị thần giữ cửa, rất có khí thế bụng ta bự có thể

chứa đựng thiên hạ. Nhưng khi gã xoay người để lộ ra cái túi ở phía sau thì lại

giống như là một tên trộm vừa mới đánh cắp thứ gì đó và đang lén lút chuồn ra

khỏi cửa quay người lại dò xét xem có người nào đuổi theo mình hay không.

Khi quay đầu lại nhìn về phía sau, gã nhìn thấy được cánh cổng rất ổn định ở

phía sau mình, gã cũng có chút sửng sốt, sau đó gã chậm rãi quay đầu lại nhìn

về phía mọi người đang kinh ngạc nhìn mình chằm chằm, mặt đầy hoang mang

không hiểu ra sao. Gã buông hai cánh tay mập mạp xuống, xòe bàn tay ra,

“Chuyện gì xảy ra vậy chứ? Ta thật oan uổng, không liên quan cái rắm gì với

lão tử a!”

Rồi bỗng nhiên gã lại nhấc tay vỗ trán, “Hiểu rồi, hiểu rồi. Tại sao lại quên nó

cơ chứ.”

Gã đưa tay vào trong da thú lục lọi một hồi, rồi móc ra một cái túi nhỏ, mở

miệng túi, đổ viên kim châu ra, đặt xuống mặt đất, sau đó nhanh chóng ôm bụng

nhảy xuống bậc thang.

Nhìn thấy viên kim châu, Dữu Khánh cũng bừng tỉnh hiểu ra, đúng a, tại sao lại

quên thứ này chứ, không phải cổng vào Kính Hoa uyển là do hạt châu này mở

ra sao? Thì ra nó còn có thể mở ra cánh cổng Chư Yêu chi cảnh, quả nhiên là

một bảo bối.

Những người không hiểu rõ ra sao đều hiếu kỳ nhìn chằm chằm viên kim châu

đó, đều đang suy đoán, chẳng lẽ thứ này còn có tác dụng thần kỳ như vậy hay

sao?

Mục Ngạo Thiết nhảy lên bậc thang, giúp đỡ Nam Trúc đang còn bị thương

nặng nhảy xuống dưới.

Dữu Khánh đột nhiên cau mày lại, lẩm bẩm nói: “Lão Thất, hình như có phần

không đúng nha, nếu như kim châu có thể mở cổng ra, khi chúng ta đến đây thì

ngươi cũng ở tại đỉnh tháp, tại sao nó không có phản ứng gì?”

Nam Trúc thử giải thích: “Phải chăng vì lúc đó không có đốt cháy phượng vũ?”

“Thật sự là như vậy ư?” Dữu Khánh vừa mới lộ vẻ hoài nghi, ánh mắt đã ngưng

lại rồi.

Đang ngẩng đầu nhìn đỉnh tháp, Nam Trúc cũng trợn tròn mắt, cánh cổng đó lại

nhạt dần rồi biến mất, nói cách khác, cánh cổng đó mở ra không có liên quan gì

đến kim châu, vấn đề vẫn ở trên người gã.

Một đám người đồng loạt xoay chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nam Trúc.

Dữu Khánh nghiêng đầu ra hiệu cho Mục Ngạo Thiết.

Không cần chờ Nam Trúc đồng ý, Mục Ngạo Thiết trực tiếp nhấc gã lên, đưa gã

lên đỉnh tháp, đặt gã lại đó một mình rồi nhảy xuống dưới.

Nam Trúc cúi người nhặt kim châu lên, lẩm bẩm với mọi người, “Thật vô lý a!”

Khi nhận thấy mọi người lại đang nhìn chăm chú phía sau mình, gã quay đầu lại

nhìn, mẹ nó, hay thật, cánh cổng đó lại xuất hiện rồi.

Đầu lưỡi của gã đung đưa trong miệng, ngắc ngứ không phát thành tiếng, hiện

tại gã có muốn nói không có liên quan gì với mình thì đã không thể nói nên lời.

Dữu Khánh nhìn chằm chằm vào Nam Trúc đang chết lặng, vuốt vuốt ria mép

ngẫm nghĩ, hắn cũng không cho rằng bản thân Nam Trúc có thể cái gì đặc biệt,

lý lẽ tương tự như kim châu, lúc trước Nam Trúc cùng đồ vật đều loanh quanh

trên đỉnh tháp nhưng lúc đó không có hiện tượng này, tại sao bây giờ lại như

gặp quỷ vậy?

Trên người lão Thất có thứ gì khác mà lúc trước khi tiến vào thì không có chứ?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Dữu Khánh bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào bọc quần

áo mà Nam Trúc nhất quyết đeo ở trên người cho dù bị trọng thương, hắn hét

lên: “Nam béo, trong túi đồ trên lưng có thứ gì vậy?”

“Không có gì cả, chỉ là ‘Củ cải trắng’, ta…” Đang nói, Nam Trúc đột nhiên

ngừng bặt, chớp chớp mắt, tựa hồ nghĩ đến cái gì đó.

Người không biết đều nghi hoặc, củ cải trắng? Củ cải trắng nào chứ? Trong Chư

Yêu chi cảnh này có cả cây củ cải trắng ư?

Nam Trúc cũng chợt có ý nghĩ như Dữu Khánh, gã nhanh chóng cởi bọc quần

áo ra, ném xuống mặt đất, sau đó lại ôm vết thương nơi bụng rất nhanh rời đi,

bước mấy bước lại quay đầu nhìn.

Mục Ngạo Thiết lại tiến lên giúp đỡ gã nhảy xuống, sau đó đồng thời xoay

người lại nhìn chằm chằm cánh cổng hư không kia.

Thời gian trôi qua từng chút một, một lúc lâu sau, cánh cổng vẫn không có bất

kỳ dấu hiệu nào sẽ biến mất.

Mọi người dần dần kinh ngạc, mấu chốt để mở ra cánh cổng tiên phủ này vậy

mà lại là gói đồ của Nam béo?

Tất cả đều cảm thấy kỳ diệu.

Hướng Lan Huyên đột nhiên lóe lên, bay lên đỉnh tháp, cúi người cầm bọc quần

áo đó lên. Một đám người cũng lần lượt nhảy lên, vây xung quanh.

Sau khi nhanh chóng mở túi đồ làm từ chiếc áo khoác của Hướng Chân, mọi

người phát hiện thấy bên trong quả thực có một thứ giống như củ cải trắng, một

củ cải trắng bị trói chặt.

Thực ra cũng không phải là trói, mà bởi vì phần tua của củ cải quá dài, cho nên

được quấn quanh trên thân củ cải mà thôi.

Thứ quái gì đây? Mọi người trợn tròn mắt, mặt đầy ngạc nhiên nhìn nó, lại thật

sự có một củ cải trắng!