Lúc này, Hướng Lan Huyên mới lấy ra chiếc lông phượng vũ cuốn lại, bật thẳng
ra trên tay, quay đầu lại hỏi Dữu Khánh: “Dùng như thế nào?”
Dã Tiên chen vào một câu, “Nếu như ta không nhìn lầm, hẳn phải là đốt cháy.”
Hướng Lan Huyên: “Trực tiếp đốt cháy là được sao?”
Dữu Khánh gật gật đầu.
Hướng Lan Huyên lập tức cách không hút tới một cái cành khô, vung vẩy vù vù
trong không khí mấy lần, liền ngửi được một mùi khét ma sát, khi nàng dừng
lại, cành khô bỗng nhiên bốc cháy lên, nàng cẩn thận đưa phượng vũ vào lửa
đốt cháy.
Cũng không khó đốt, lửa vừa bén vào, lông vũ lập tức cháy co rút lại, tro bụi
bay ra tựa như kim vụ, lốm đốm lấp lánh, lập lòe chiếu sáng, bồng bềnh bay đi
theo gió.
Cảnh tượng này nhìn rất đẹp mắt, rất lung linh, nhưng mấy người Dữu Khánh
lại ngây người sửng sốt, cảnh tượng này khác hẳn với cảnh bọn hắn đốt cháy ở
bên ngoài lúc trước.
Kim vụ toát ra ở bên ngoài, gió thổi không tan, tụ tập vào trong ao, tạo nên hình
dáng của một cánh cổng, mà kim vụ trước mắt toát ra bao nhiêu lại theo gió bay
đi xa, không có chút dấu hiệu nào sẽ tụ tập hình thành cái gì tại đỉnh kim tự
tháp. Chuyện gì vậy chứ?
Không bao lâu sau, chiếc lông phượng vũ lớn hơn chiếc lông vũ bên ngoài rất
nhiều đã bị đốt cháy hết, Hướng Lan Huyên và Ô Ô vẫn còn trông chờ xuất hiện
kỳ tích gì đó, Dữu Khánh và Dã Tiên thì đã là quay nhìn lẫn nhau.
Lúc ở bên ngoài, Dã Tiên trốn ở trong bầu trời đen kịt đã nhìn thấy tận mắt toàn
bộ quá trình mở ra, cho nên tự nhiên cũng biết quá trình này xảy ra như thế nào,
cảnh tượng trước mắt rõ ràng không thích hợp.
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy có dấu hiệu gì, ngay cả Ô Ô cũng nhịn không
được nữa, gã ta hỏi: “Tình hình như thế nào? Phải đợi bao lâu mới có thể mở
ra.”
“Hình như có chút không đúng, ở bên ngoài, kim vụ toát ra không phải như thế
này…” Dữu Khánh lẩm bẩm kể lại tình hình kim vụ ngưng tụ thành hình dáng
cánh cổng ở bên ngoài.
Hướng Lan Huyên lập tức hỏi Dã Tiên, “Đại tộc trưởng, đây là có chuyện gì?”
Dã Tiên hóa ra bóng dáng hình người ở trong bạch quang lắc đầu, “Ta cũng
không rõ ràng, nếu như ta biết rõ thì đã không bị giữ lại bên ngoài nhiều năm
như vậy mà không vào được.”
Dữu Khánh hỏi: “Có phải bởi vì hai chiếc lông phượng vũ này không giống
nhau hay không a? Lông phượng vũ trên chiếc đầu quan tộc trưởng Phượng tộc
không so sánh được với chiếc lông vừa rồi. Đúng rồi, nhân tiện ta cũng muốn
hỏi một chút về việc này, chiếc lông phượng vũ trên đầu quan tại sao lại giống
như một chiếc lông chim bình thường vậy chứ? Nó không có một chút khí thế
nào của một chiếc lông phượng. Khiến cho ta có được chiếc đầu quan, cũng
không biết lông nào là lông phượng hoàng. Người có kinh nghiệm khẳng định
chiếc lông đó là lông vũ của một loài chim tên là ‘Tam đoạn cẩm’. Đó là chuyện
gì vậy?”
Dã Tiên: “Theo truyền thuyết, sau khi phượng hoàng tắm lửa xong, từng có hơn
trăm con chim rút lông vũ của mình ra tặng, cho nên trên người phượng hoàng
có hơn trăm loại lông vũ giống y hệt trăm loài chim đó, người không biết không
nhận ra cũng là chuyện bình thường. Việc này hẳn là không có liên quan đến
hình dạng của lông vũ, có thể là vì phong ấn bên trong bên ngoài cánh cổng
khác nhau.”
Dữu Khánh hỏi: “Đại tộc trưởng, còn có phượng vũ nào khác để thử lại
không?”
Dã Tiên: “Ngươi cho rằng phượng hoàng cũng như đám gà rất dễ dàng rụng
lông sao?”
Ô Ô: “Vậy phải làm sao bây giờ, chẳng phải là không ra được nữa sao?”
Nghe nói có khả năng thật sự không ra được nữa, ba sư huynh đệ Dữu Khánh
tức thì có chút nôn nóng, bên ngoài vẫn còn có người bọn hắn quan tâm, một
khi mấy người tiểu sư thúc phát hiện thấy bọn hắn mất tích, tất nhiên sẽ nghĩ hết
mọi cách để tìm kiếm bọn hắn, một khi họ tìm đến bên ngoài cổng vào, chọc
đến người của mấy thế lực lớn, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Hướng Lan Huyên cũng cau mày, liếc nhìn vẻ sốt ruột của Dữu Khánh, rồi hỏi
Dã Tiên, “Hồi đó, Đại tộc trưởng làm sao để đi ra ngoài?”
“Chỉ có thể nói là không chịu nổi cám dỗ a.” Dã Tiên buông tiếng thở dài, nhìn
về phía Dữu Khánh, “Ta biết Cửu vĩ hồ ở Bồng Lai sơn. Tại trước khi các tiên
phủ phong ấn, nó còn cố ý đến tìm ta, bối cảnh của nó bất phàm, biết trước một
ít tin tức từ tầng cấp trên của Tiên giới, nó nói rằng việc luyện chế ‘Dao trì’
khiến cho tà khí hoành hành, bị người tại Tiên đình vạch tội, dẫn đến các tiên
phủ tham gia luyện chế đều phải phong ấn tự kiểm điểm.
Tại trước lúc phong ấn tiên phủ, Cửu vĩ hồ đến tìm ta, đưa cho ta ba hạt giống
Linh căn nó trộm lấy từ ‘Dao trì’. Nó nói với ta rằng, một khi tiên phủ bị phong
ấn, thì cẩn thận gieo trồng ba hạt giống này. Nó nói, một khi hạt giống Linh căn
này mọc lên, có thể rút ra phong ấn tại cửa ra vào, có thể hấp thu linh lực của
căn nguyên trận pháp, nói ngắn gọn chính là bởi vì bị Linh căn hấp thu, dẫn đến
lực lượng của phong ấn bị thay đổi phương hướng vận chuyển, có thể phá hư
cấu trúc lực lượng phong ấn, ai!”
Mọi người nghe có phần mù mờ, Hướng Lan Huyên: “Đại tộc trưởng, có thể
nói cách nào chúng ta có thể nghe hiểu hay không.”
Dã Tiên: “Chính là Linh căn này có thể mở ra phong ấn cổng vào tiên phủ, chỉ
cần phong ấn đó không phải quá đặc biệt, Linh căn này đều có thể mở ra. Cửu
vĩ đưa cho ta ba hạt giống Linh căn, ý là, để Linh căn phát triển lên cần rất
nhiều linh khí hỗ trợ, sau khi Chư Yêu chi cảnh dọn sạch tà khí, linh khí dồi
dào, thích hợp gieo trồng, cho nên nó mới đến tìm ta. Nó nói ta gieo trồng ba
hạt giống này, nói rằng đến một ngày nào đó ta chán ở lại trong Chư Yêu chi
cảnh, thì có thể dựa vào Linh căn để mở ra phong ấn, ra ngoài dạo chơi, giải
sầu.”
Nghe nói đến lòng tốt của Cửu vĩ hồ, Dữu Khánh cảm thấy có chút đau răng,
căn cứ vào hiểu biết của hắn đối với tính cách Cửu Vĩ, e rằng lòng hảo tâm đó
rất có vấn đề.
“Cũng không phải cho không, nó nhờ ta làm giúp nó một chuyện, đem hai gốc
Linh căn khác đã gieo trồng lên giao cho Côn nô ở ‘Cự Linh phủ’, nói là dặn
Côn nô tìm đến Ong chúa ở Kính Hoa uyển lấy lệnh bài gì đó đưa cho nó, nói là
Côn nô tự sẽ biết phải làm thế nào.”
Lệnh bài? Ba sư huynh đệ Dữu Khánh quay mặt nhìn nhau, trong tiềm thức liền
nghĩ đến Thiên Dực lệnh, thậm chí đều có chung suy đoán, Thiên Dực lệnh để
chạy đi, Linh căn để mở cửa, con Cửu vĩ hồ xảo quyệt đó đã sớm bố trí phương
pháp thoát khỏi Bồng Lai sơn cho mình.
“Lúc ban đầu ta vốn không muốn đi ra ngoài, chỉ muốn yên tâm canh giữ tiên
phủ. Ta cũng từng nghe nói Cửu vĩ hồ rất gian xảo, hoài nghi nó có ý đồ gì đó,
cho nên ta không có gieo trồng ba hạt giống Linh căn như lời nó nói. Nhưng
năm tháng dài lâu, rốt cuộc ta cũng động phàm tâm, nhịn không được thử gieo
rồng xuống một hạt giống Linh căn. Sau một thời gian dài, cuối cùng hạt giống
đó cũng bén rễ nảy mầm chui từ dưới đất lên. Nó còn chưa có trưởng thành, ta
đã thử rút ra làm thử, quả nhiên hữu hiệu, cánh cổng bị phong ấn thật sự đã
được ta mở ra.
Khi ta rời đi, vì để đề phòng vạn nhất, ta còn mang theo một hạt giống ra ngoài,
nhưng linh khí bên ngoài thực sự quá mỏng manh, ta lại quá nôn nóng muốn
hoàn thành, nên cây Linh căn nhổ lên sớm trước đó bị thiếu chất dinh dưỡng và
héo rũ, không thể trưởng mà chết đi. Về sau ta lại gieo xuống một hạt giống
khác, hi vọng có thể thích ứng với phương thủy thổ này mà nảy mầm, nhưng
vừa mới nảy mầm liền gặp phải thiên kiếp, bị sấm sét đánh chết. Từ đó ta mới
bị khốn tại ngoại giới nhiều năm như vậy.”
Hướng Lan Huyên bừng tỉnh hiểu ra, hỏi: “Hạt giống mà ngài tìm trong thần
tượng phượng hoàng, chính là một hạt giống Linh căn cuối cùng?”
Dã Tiên thở dài: “Đáng tiếc, không biết nó đã bị tên súc sinh Tri Linh đó ném đi
đâu rồi, chỉ có thể nói, đây cũng là kiếp số của các ngươi.”