Bán Tiên

Chương 1194: Không ra được (1)




Có một số lời không nói ra không sao, một khi nói ra liền dồn ép Ô Ô vào chân

tường, về tình về lý gã ta đều không có lựa chọn, chỉ có thể đồng ý.

Đợi cho hai người thống nhất xong các chi tiết về lời giải thích, Ô Ô có chút

không hiểu rõ, hỏi: “Hướng Lan Huyên, ngươi không có ngâm Tiên tuyền, cũng

không bị cuốn vào loại chuyện lộn xộn như Đại ca ta, có thể đường đường chính

chính đi ra ngoài, tại sao còn phải bày mưu tính kế như vậy, khi không để rơi

nhược điểm vào trong tay ta, vì sao chứ?”

Hướng Lan Huyên liếc nhìn về phía đám người Dữu Khánh, u phiền nói: “Dù

sao cũng không có gì không tốt cho ngươi, phải không nào? Trong toàn bộ

Thiên Lưu sơn, Đinh Giáp Thanh tin tưởng ngươi nhất… Thi thể Yêu vương

này không ổn, các ngươi chờ một chút, để ta đi bắt thêm mấy con Phệ Linh hào

đem về.”

Dứt lời liền phi thân bay đi, nàng bay về lại bên cạnh đám người Dữu Khánh.

Trong lúc đám người Dữu Khánh đang tự hỏi không biết nàng bỏ bọn hắn lại

nơi này là có ý gì, Hướng Lan Huyên đã nói với mấy người khác: “Các ngươi

đến đó trước đi. Ta nói với hắn mấy câu.”

“Hắn” trong lời nàng nói tự nhiên là chỉ Dữu Khánh.

Mấy người Hướng Chân nhìn nhau, thấy Dữu Khánh không có ý kiến gì, bọn họ

liền phi thân lướt về phía bên trong thung lũng.

Không còn người khác, Dữu Khánh nghi hoặc hỏi: “Đại hành tẩu còn có điều gì

dặn dò sao?”

Hướng Lan Huyên đột nhiên rung tay áo, một mùi thơm sảng khoái thấm vào

gan ruột trước tiên tỏa ra. Dữu Khánh cảm thấy mùi hương này có phần quen

thuộc, giống như đã từng ngửi được ở đâu đó. Hắn nhìn thấy Hướng Lan Huyên

búng hai ngón tay ra, giữa hai ngón tay kẹp một vật thể gì đó giống như rễ cây,

trong cảnh đêm không nhìn thấy rõ lắm màu sắc của nó, nhưng kết hợp với

hương thơm quen thuộc kia, Dữu Khánh vừa nhìn thấy liền nhận ra được đó là

thứ gì, đây chẳng phải là rễ nhân sâm mà Nhiếp Nhật Phục tặng cho hắn lúc

trước sao? Cũng chính là bị nữ nhân này cướp đoạt đi, bây giờ lôi ra là có ý gì?

Hắn còn chưa kịp hiểu được đây là chuyện gì, Hướng Lan Huyên đã đưa tay

nhấc cằm hắn lên, thi pháp bóp một cái, miệng hắn liền thành thành thật thật há

ra, thân thể cũng bị pháp lực của nàng trấn áp khó thể nhúc nhích.

Một luồng pháp lực mạnh mẽ tràn ra từ hai ngón tay kẹp rễ nhân sâm trong

nháy mắt liền khiến rễ nhân sâm từng tấc nát thành bột mịn, bột rễ nhân sâm tựa

như sương mù bay vào trong miệng Dữu Khánh, đến khi tất cả bột rễ nhân sâm

nát hết, toàn bộ đã trôi vào trong bụng Dữu Khánh, Hướng Lan Huyên mới

buông hắn ra.

“Khụ khụ.” Đã có thể hô hấp, Dữu Khánh ho khan một tràng, cảm giác có dị vật

nghẹn trong cổ họng khiến hắn muốn ho khạc ra.

Hướng Lan Huyên lập tức cất tiếng quát bảo hắn dừng lại, “Nuốt vào, ngươi

hẳn đã biết rõ đây là thứ tốt, lãng phí thật đáng tiếc.”

Nghĩ lại đó là thứ gì, hơn nữa trong hơi thở còn có một mùi thơm kỳ lạ giúp cho

thần thanh khí sảng, Dữu Khánh suy nghĩ một chút, đành phải ngậm miệng nuốt

vào trong bụng, nhưng hắn vẫn ngước mắt hỏi: “Là rễ nhân sâm của Nhiếp Nhật

Phục đưa cho ư?”

Hướng Lan Huyên lườm hắn một cái, “Biết rồi còn hỏi. Thứ này cực kỳ hữu ích

cho tu hành, hi vọng tư chất của ngươi không phụ nó.”

Dữu Khánh: “Sâm Kỳ Lân có tác dụng chữa thương kỳ diệu, ta nhớ là có mấy

sợi nhân sâm nha?” Ngụ ý là, tại sao ngươi chỉ cho ta một sợi.

Hướng Lan Huyên xì một tiếng, “Còn có thể giữ lại cho ngươi đã là rất tốt rồi.

Đúng rồi, có còn nhớ Tần Phó Quân ở Côn Linh sơn không?”

Một trong những người ở trong sơn động đêm đó, Dữu Khánh đương nhiên nhớ

kỹ, nháy nháy mắt, không hiểu, hỏi: “Nhớ, thế nào?”

Hướng Lan Huyên: “Nghe nói nàng ta thu nhận một tiểu đồ đệ, còn rất thú vị.

Ngươi rảnh rỗi thì đến thăm đi.”

Dữu Khánh nghi hoặc không hiểu, “Có ý gì?”

Hướng Lan Huyên lười nói nhảm, xoay người phiêu nhiên rời đi.

Phát hiện thấy hướng nàng rời đi không phải ngọn núi kim tự tháp, mà là hướng

ngược lại, Dữu Khánh ngẩn người, hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”

Giọng nói của Hướng Lan Huyên từ xa xa đáp lại: “Ai cần ngươi lo.”

“…” Dữu Khánh không nói nên lời, nhận thấy thực sự khó thể nói lý lẽ với nữ

nhân, hắn lại nhấc bàn tay che ở trước miệng hít hà hai hơi, ngửi ngửi mùi

hương thần thanh khí sảng tỏa ra, hắn cũng nhớ rõ thời điểm Nhiếp Nhật Phục

tặng rễ nhân sâm cũng đã từng nói, thứ này hữu ích đối với tu vi.

Hắn chợt nhìn trước nhìn sau, sau đó lựa chọn bay về phía trong thung lũng, đi

tụ họp với những người trên đỉnh kim tự tháp.

Đám người Nam Trúc đến trước đang ngồi ở trên bậc cấp đá phía dưới đỉnh

tháp, không có ngồi chung một chỗ với Ô Ô ở bên trên, dù sao bọn họ vẫn có

chênh lệch về thân phận và địa vị.

Nam Trúc đang lẩm bẩm nói về tiên thảo trong Chư Yêu chi cảnh này, than thở

vào bảo sơn mà phải về tay không, còn phải trả một cái giá không nhỏ, làm sao

có thể cam tâm. Khi Dữu Khánh vừa đến, gã nhịn không được lải nhải với Dữu

Khánh về việc này, hi vọng lát nữa Dữu Khánh có thể khuyên nhủ Hướng Lan

Huyên.

Dữu Khánh cũng rất không cam lòng, bọn họ người nghèo có nhu cầu của

người nghèo, bọn hắn không hiểu được cách suy nghĩ của loại người có tiền như

Hướng Lan Huyên, nhưng kiểu bỏ qua nhu cầu thực tế như vậy có tác dụng cái

rắm gì chứ, đều chỉ là đứng nói chuyện không đau eo.

Chiếc lông phượng vũ để ra vào tiên phủ tại trên người Hướng Lan Huyên, một

nhóm người chỉ có thể tạm thời chờ đợi.

Sau một hồi chờ đợi, Hướng Lan Huyên băng ngang bầu trời bay tới, nàng

mang theo về một đám thi thể Phệ Linh hào, nhìn liền biết vừa mới bị giết.

Dưới sự xúi giục của Nam Trúc, Dữu Khánh lấy can đảm tìm đến Hướng Lan

Huyên, mở miệng nói: “Đại hành tẩu, vào cũng đã vào rồi, đi ra ngoài sớm hay

muộn thực ra không có gì khác nhau.”

Ném xuống một đống thi thể, Hướng Lan Huyên hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Dữu Khánh: “Ở đây có tiên thảo, đã tới đây mà không lấy về, quả thực là phung

phí của trời. Ngươi đừng vội, ta biết rõ ý của ngươi, lấy ra ngoài rất dễ dàng bị

bại lộ. Ý của ta là, sau khi đem ra ngoài, chúng ta không trực tiếp bán ra, chúng

ta có thể luyện chế thành đan dược rồi mới bán, như vậy sẽ không dễ bị phát

hiện.”

Hướng Lan Huyên hỏi ngược lại: “Ngươi có biết vấn đề lớn nhất của các ngươi

là cái gì hay không?”

Dữu Khánh ngẩn người, hỏi: “Cái gì?”

Hướng Lan Huyên: “Cứ một mực suy nghĩ kiếm khoản lớn, cứ mong muốn ăn

một lần thật béo, không biết rằng thực lực của các ngươi căn bản không tương

ứng với thứ các ngươi lấy được. Thành thành thật thật làm điều gì đó kiếm

khoản tiền nhỏ đi, làm những việc không khiến người ta chú ý, bên ngoài cũng

có, kiếm nhiều một chút cũng không có vấn đề gì, đừng có mỗi một lần tiến vào

tiên phủ đều nghĩ cách lấy được thứ đáng giá nhất. Cứ muốn lấy vật hiếm đắt

tiền để phát tài, các ngươi là thứ gì chứ? Nếu chuyện phát đại tài có thể đến lượt

các ngươi, tại sao còn có những thế lực lớn đó chứ?”

Bộp! Nam Trúc đột nhiên vỗ đùi, thân thể vẫn còn chưa khôi phục lại, gã ngồi ở

trên bậc đá, hô lên: “Cao kiến, cao kiến a, thực sự là một lời nói đánh thức kẻ

mơ mộng, lão Thập Ngũ, rẻ nha, kiếm tiền theo lượng cũng được a.”

Dữu Khánh liên tục gật đầu thể hiện tán đồng, “Đại hành tẩu nói có lý, vậy thì ở

lâu thêm mấy ngày, để cho chúng ta vơ vét những thứ rẻ tiền mang ra ngoài

cũng được, thế nào?”

Nhưng trong lòng hắn không phải nghĩ như vậy, chỉ cần có cơ hội, hắn nhất

định sẽ lén giấu một số vật có giá trị mang ra ngoài.

Hướng Lan Huyên a một tiếng, nói: “Được, vậy thì ở lại thêm mấy ngày đi. Các

ngươi đi đi, chúng ta ở lại đây chờ các ngươi. Tuy nhiên, ta cảnh cáo trước,

xung quanh đây có rất nhiều Phệ Linh hào, nếu đụng phải thì không có liên

quan gì với chúng ta nha.”

“…” Mấy người Dữu Khánh lập tức nghẹn lời, nghe nói đến Phệ Linh hào, bọn

hắn đều theo bản năng quay nhìn xung quanh, nhớ tới tình cảnh bị vây công lúc

trước, nghĩ đến việc nếu như đụng phải, thật đáng sợ, mấu chốt là khả năng

đụng phải quá lớn, bọn hắn đều có phần không dời được chân.

Hướng Lan Huyên kỳ quái hỏi: “Di, đi đi chứ! Tại sao còn chưa đi? Ta nói nha,

các ngươi không phải là muốn để cho chúng ta đích thân xuất mã bảo vệ các

ngươi đi kiếm chút tiền chứ?”

Thật đúng là không phải nói, mấy sư huynh đệ quả thực có ý nghĩ nhờ những

cao thủ này hỗ trợ bảo vệ một hồi, nhưng lời này không thể nói ra lời.

“Không có bản lĩnh tương ứng còn muốn kiếm khoản tiền đó. Các ngươi suy

nghĩ gì vậy? Đang mơ mộng hão huyền gì vậy chứ? Ta nói nha A Sĩ Hành, nếu

như ngươi thật sự muốn kiếm tiền, vậy thì đừng có làm ra vẻ đáng ghét kia, viết

nhiều chút chữ, viết nhiều mấy thủ thơ từ, cái gì mà chẳng phải là phải tiền, cứ

muốn làm cái trò bỏ văn theo võ gì đó, tật xấu.”

Một tràng lời nói mỉa mai này khiến Dữu Khánh lộ ra vẻ mặt rất bất đắc dĩ.

Hướng Lan Huyên quay đầu lại nói với Ô Ô và Dã Tiên: “Tính toán theo thời

gian lần trước tiến vào, bên ngoài chắc hẳn cũng để tối đen rồi. Nếu không có

vấn đề gì nữa, chúng ta bắt đầu thôi.”

Ô Ô gật gật đầu, Dã Tiên cũng không có ý kiến gì khác.