Bán Tiên

Chương 1193: Giải quyết tốt hậu quả (2)




Màn sáng gợn sóng lại hiện lên, Ô Ô từ bên ngoài lập tức xông vào, trong tình

hình hiện nay, gã vẫn có tâm lý theo số đông, đi lẻ loi một mình luôn cảm thấy

bất an, gã cũng sợ những người này ném lại mình, một mình gã ta là không ra

được.

Thu tay lại, Hướng Lan Huyên nói: “Đi thôi!”

Ba sư huynh đệ nhìn nhau, bây giờ liền rời đi ư? Bọn hắn vẫn còn chưa ngâm

Thiên tuyền chứ, vẫn đang một mực tìm cơ hội hạ thủ.

Bọn hắn không ngờ tới Hướng Lan Huyên lại đột nhiên có thể mở ra kết giới,

khiến cho bọn hắn lúc trước không có tích cực hành động, bây giờ để bọn hắn

tiến vào núi bảo rồi quay về tay không, bọn hắn làm sao có thể cam tâm.

Lúc này, bọn hắn có muốn tích cực cũng không còn kịp nữa rồi, Hướng Lan

Huyên hoàn toàn không quen với tật xấu của bọn hắn, trực tiếp thi pháp cuốn

bọn hắn mang theo, đem theo cả thi thể của Tri Linh đại thánh, đề phòng trên

đường gặp phải lượng lớn Phệ Linh hào.

Ô Ô cũng bay lên, nhưng Dã Tiên thì dừng lại tại chỗ, cất tiếng thở dài, “Các

ngươi đi đi, ta vốn không nên rời khỏi nơi này.”

Mọi người sửng sốt, Hướng Lan Huyên hơi híp mắt, từ trên cao nhìn xuống hỏi:

“Đại tộc trưởng là muốn tự trừng phạt mình sao?”

Dã Tiên không có hé răng, xem như thừa nhận lời này.

Hướng Lan Huyên: “Nếu là như thế, làm phiền Đại tộc trưởng đưa chúng ta một

đoạn đường, dẫn đường cho chúng ta đến chỗ lối ra, thế nào?”

Dã Tiên coi như đã nhận ra được, mấy người này nhìn thấy ông ta đã mất nhục

thân, không còn sức uy hiếp, cho nên nói chuyện với mình không còn khách khí

nữa, có đủ thực tế.

Ông ta trả lời: “Ta đưa các ngươi đi xong, ta làm sao còn về lại được trong này?

Để ta chỉ đường đi cho các ngươi là được.”

Hướng Lan Huyên: “Vẫn xin làm phiền Đại tộc trưởng đưa đi một chuyến. Sau

khi đã xác nhận lối ra, ta sẽ đích thân đưa Đại tộc trưởng quay trở về.”

Mọi người đều đã nhận ra sự cẩn thận trong lời nàng nói, tại nơi lạ nước lạ cái,

quỷ mới biết rõ trong Chư Yêu chi cảnh này còn có thứ gì, lo lắng Đại tộc

trưởng chỉ đường cho bọn họ rơi vào hố.

Dã Tiên hiển nhiên không có lòng dạ đi so đo tranh luận gì đó, ông ta không nói

thêm gì nữa, trực tiếp bay ra khỏi kết giới, một nhóm người cũng bay theo ra

ngoài.

Ba sư huynh đệ được cùng mang đi dõi đôi mắt mong ước quay đầu nhìn lại,

cho đến khi kết giới và ngọn tiên sơn đó đột ngột biến mất khỏi tầm mắt, bọn

hắn mới không cam lòng thu hồi ánh mắt.

Trên đường đi, Nam Trúc hỏi Dã Tiên, trong Chư Yêu chi cảnh có tiên thảo gì

đó hay không, Dã Tiên nói có, hẳn là có không ít.

Nam Trúc lập tức bày tỏ với Hướng Lan Huyên, trước sau gì đều phải đi ra

ngoài, làm sao có thể trở về tay không, nếu không cuốn theo một đống tài phú

ra ngoài, thực sự có lỗi với bản thân.

Hướng Lan Huyên hoàn toàn không thèm để ý tới gã, dẫn theo nhóm người một

mực chạy đi.

Một nhóm người bay đi thật lâu, mãi đến tận đêm khuya mới lại nhìn thấy ngọn

núi hình kim tự tháp nằm trong thung lũng.

Chân linh của Dã Tiên và Ô Ô phi thân hạ xuống trên đỉnh kim tự tháp, khi

quay đầu lại, họ phát hiện thấy Hướng Lan Huyên không có trực tiếp đến đây,

mà mang theo một nhóm người đáp xuống trên cây đại thụ ngoài rìa thung lũng.

Ánh mắt Hướng Lan Huyên chuyển tới trên người Dữu Khánh, vừa định nói gì

đó thì chợt ngẩn ra, nàng phát hiện thấy ngoại trừ thanh bội kiếm đeo bên hôn

Dữu Khánh, trên lưng hắn vậy mà còn có một thanh kiếm khác, sau khi quan sát

một chút, nàng nhận ra đó là bảo kiếm “Bích sơn” của Thiện Tri Nhất.

Nàng cách không chụp tới, bảo kiếm thoát khỏi ràng buộc bay đến trong tay

nàng, rồi bị nàng tiện tay vung lên, vù, kiếm bay đi xa.

“A…” Dữu Khánh có chút cấp bách, “Đó là bội kiếm của Thiện Tri Nhất, là bảo

kiếm rất khó có được a.”

Hướng Lan Huyên: “Quá nhiều người nhận biết thanh kiếm đó, Thiện Tri Nhất

mang nó tiến vào Chư Yêu chi cảnh, bây giờ lại xuất hiện trên tay của ngươi,

chẳng phải là không đánh đã khai sao? Như vậy làm sao có thể phủi sạch mối

quan hệ giữa ngươi với tòa tiên phủ này?”

Dữu Khánh than thở: “Một đám người đang chờ ở bên ngoài, làm sao có thể

phủi sạch.”

Hướng Lan Huyên: “Tòa tiên phủ này có thể mở ra được, tất cả đều là do Thiên

Vũ giở trò quỷ. Tô Bán Hứa là người của Thiên Vũ, sở dĩ gã tiếp xúc với các

ngươi tại Phượng tộc là để đảm nhiệm vai trò người liên kết giữa ngươi và

Thiên Vũ. Việc các ngươi trốn khỏi Ô Lạc tộc đêm đó thực ra là do Thiên Vũ

bày mưu đặt kế cho các ngươi làm, mục đích là để lợi dụng các ngươi thu hút sự

chú ý của các phương thế lực, nhằm giúp y dễ dàng đi mở ra tiên phủ. Tô Bán

Hứa cũng là do y giết chết diệt khẩu.

Lí do các ngươi phải nghe lệnh của Thiên Vũ là bởi vì hai người trong cửa hàng

của các ngươi bị rơi vào Trong tay Thiên Vũ, Thiên Vũ khống chế họ làm con

tin để sai khiến các ngươi.

Lúc trước, ngươi nói ngươi đã biết hai con tin bị Thiên Vũ nhốt ở nơi nào, còn

phái người theo dõi, sau khi rời khỏi đây, ngươi nhất định không thể tự mình đi

cứu bọn họ, phải báo cho U Nhai, để người U Nhai đi cứu người. U Nhai tự

nhiên sẽ điều tra nguồn gốc rõ ràng, khi tra được đến Thiên Vũ, lúc đó sẽ yêu

cầu Đinh Giáp Thanh giải thích.

Sau khi ra ngoài, tận lực không nên bộc lộ hành tung, cần phải bí mật rời khỏi

Đại Hoang Nguyên. Nếu như có thể dùng Thiên Dực lệnh cấp tốc đến được

Cẩm quốc hoặc một nơi nào đó thì càng tốt. Đến lúc đó các ngươi có thể lộ diện

để người ta phát hiện. Sự chênh lệch thời gian chứng tỏ khi cổng tiên phủ mở ra

lại thì các ngươi không có khả năng chạy đến đó trong khoảng thời gian ngắn

như vậy, điều này chứng minh các ngươi chưa từng tiến vào tiên phủ.

Một khi người của các phương thế lực tìm đến các ngươi, các ngươi cứ một

mực khăng khăng rằng đã rời khỏi Đại Hoang Nguyên từ lâu.

Nếu có thể sử dụng Thiên Dực lệnh, đó là phương án tốt nhất để tránh hoài

nghi, nếu như không thể sử dụng Thiên Dực lệnh thì hãy bí mật rời khỏi, liên

lạc U Nhai cứu người là được.”

Mấy người nghe có phần sửng sốt.

Dữu Khánh: “Việc này… Đám người ở bên ngoài đó không phải người mù a.”

Hướng Lan Huyên:

“Việc đó không cần ngươi quan tâm, ta sẽ nghĩ cách đưa các ngươi ra ngoài.

Nói chung, các ngươi cần phải nhớ kỹ, bất luận người nào tìm đến các ngươi,

các ngươi phải một mực khẳng định rằng mình chưa bao giờ tiến vào tiên phủ

này. Về sau, bất kể là ai hỏi đến, các ngươi cứ nói như vậy, đừng cố gắng giải

thích bất cứ điều gì. Với năng lực của các ngươi, đối mặt với những thế lực đó,

có giải thích như thế nào cũng không được, các ngươi cũng không có năng lực

giải quyết được hậu quả. Cứ làm theo lời ta nói, đẩy hết lên người Thiên Vũ,

còn lại một mực nói là không biết. Nói chung, cứ khăng khăng rằng mình chưa

từng vào tiên phủ, còn chuyện khác ta sẽ xử lý. Lời ta nói, các ngươi đã nhớ kỹ

chưa?”

Mấy người như hiểu như không mù mờ gật đầu.

Sau đó, Dữu Khánh chỉ về phía đỉnh kim tự tháp, “Ô Ô biết hết mọi chuyện,

giết hắn diệt khẩu chứ?”

“Thiên Vũ đã chết, chỉ có ta mở miệng là không thể giải thích rõ được, nhất

định phải có nhân chứng. Chuyện này không cần ngươi quan tâm, ta sẽ tự xử

lý.” Hướng Lan Huyên nói xong liền bay đi.

Nàng bay đến đỉnh kim tự tháp, trực tiếp nói với Dã Tiên: “Đại tộc trưởng, ta đã

suy nghĩ qua, ngài tốt nhất là cùng đi ra ngoài với chúng ta đi.”

Dã Tiên ồm ồm hỏi: “Ngươi muốn nuốt lời ư?”

Hướng Lan Huyên cười quyến rũ, “đường sá quá xa, nếu như không có người

hộ tống Đại tộc trưởng trở về trong kết giới, sợ rằng chân linh của Đại tộc

trưởng khó thoát khỏi độc thủ của Phệ Linh hào. Hơn nữa, một khi Đại Hoang

Nguyên mất đi sự che chở của Đại tộc trưởng, các phương thế lực tất nhiên sẽ

tham gia tranh đoạt. Nếu như các đời cao thủ Bán tiên tại Đại Hoang Nguyên

đều chính là ngài, có thể tưởng tượng được mối quan hệ giữa ngài và các tộc

sâu xa như thế nào, lẽ nào ngài nguyện ý nhìn thấy bọn họ gặp cảnh sinh linh đồ

thán, lẽ nào ngài nguyện ý nhìn thấy bọn họ phải gánh chịu một trận thảm họa

hay sao?”

Dã Tiên trầm mặc một lúc rồi trả lời: “Ta mất đi nhục thân đủ để chống lại, đi ra

ngoài cũng không làm được gì.”

Hướng Lan Huyên lắc đầu, “Không phải, người bên ngoài không biết ngài đã

tiến vào đây, ngài chưa từng tiến vào đây, tự nhiên vẫn còn ở bên ngoài. Tương

lai có hai chúng ta yểm hộ, ví dụ như tình cờ bị ngài giáo huấn, chứng tỏ ngài

vẫn còn tại Đại Hoang Nguyên, người ngoài sẽ không dám lỗ mãng. Hai chúng

ta có thể tận lực kéo dài thời gian giúp ngài, chờ Đại tộc trưởng thay đổi nhục

thân khác, tu vi trở lại cảnh giới Bán Tiên, đối với ngài mà nói, việc này tất

nhiên là chuyện quen việc dễ làm.”

Dã Tiên không hiểu được, “Vì sao phải giúp ta như vậy?”

Hướng Lan Huyên: “Giúp đỡ cho nhau. Sau khi rời khỏi đây, tranh thủ người

bên ngoài không hiểu, làm phiền Đại tộc trưởng dùng thân chân linh dẫn dụ

mấy cao thủ Bán Tiên đó rời khỏi đỉnh núi, những chuyện khác không cần ngài

quan tâm.”

Dã Tiên trầm mặc.

Hướng Lan Huyên lại nói với Ô Ô đang kinh nghi bất định:

“Một khi để cho Đinh Giáp Thanh biết được ngươi đã ngâm mình trong Tiên

tuyền có được trường sinh, ngươi đoán xem hắn sẽ làm gì ngươi, ngươi đoán

xem mấy kẻ đứng đầu đó sẽ làm gì ngươi? Đinh Giáp Thanh và Xích Lan lén

lút vụng trộm, hại chết Đại ca của ngươi, một khi biết rằng ngươi đã biết được,

ngươi sẽ gặp kết quả gì? Loại người đó còn đáng giá để ngươi bán mạng sao?

Người trong thiên hạ chuyện trong thiên hạ, ngươi ta ở trong mưa gió cũng

không phải sống an nhàn, đều