Bán Tiên

Chương 1191: Tuổi tác không hợp (2)




Nhưng hắn không thể giải thích rõ ràng, vì vậy chỉ có thể lý luận kiểu khác, “Kỳ

thực, con người a, bất kể tĩnh tâm tu hành như thế nào, chung quy vẫn quen với

cuộc sống quần cư hơn, nếu không ở trong chúng sinh, tu vi có cao đến mấy

cũng không có ý nghĩa gì. Dã Tiên như thế nào, không phải cũng chịu không

nổi tĩnh mịch lẻn vào thế gian sao? Còn có Vân Hề và cả Ong chúa ngày ngày

sống trong say sưa mơ mơ màng màng đó nữa. Ta thấy họ đều đã buồn chán đến

sắp điên rồi. Dã Tiên nói người bảo vệ Minh Hải đó cũng dẫn người bên ngoài

vào, chúng ta ở lại đây sẽ không ở được bao lâu.”

Hướng Lan Huyên: “Đại Nghiệp ty, Ty Nam phủ cùng Thiên Lưu sơn đều đang

chở ở bên ngoài lối ra, ngươi có từng nghĩ đến việc mình sẽ phải đối mặt với

chuyện gì sau khi ra ngoài hay không?”

Dữu Khánh há miệng không nói nên lời, cái gì gọi là trong ngoài đều không

được, cái gì gọi là cùng đường, lần này hắn xem như đã cảm nhận được rồi, cho

dù phá vỡ được tầng phong ấn này, bên ngoài vẫn còn từng tầng từng tầng

“Phong ấn” khác đang chờ hắn.

Sau một hồi liếc mắt quan sát phản ứng của hắn, Hướng Lan Huyên mới chợt

nhẹ nhàng nồng ấm nói:

“Nếu không, trước tiên chúng ta cứ ở lại trong Chư Yêu chi cảnh này mấy năm

rồi tính tiếp, hoặc là chờ khi chúng ta chán với cuộc sống trong này rồi hãy đi

ra. Đám người Đinh Giáp Thanh cũng không có khả năng một mực canh chừng

ở lối ra, chờ lâu ngày không thấy, bọn họ sẽ cho rằng chúng ta không ra được

nữa, đến lúc đó chúng ta mới đột nhiên lao ra ngoài, bọn họ sẽ không kịp ngăn

cản.”

Dữu Khánh nhìn nàng, đột nhiên nhận thấy nữ nhân này thật sự phóng khoáng,

cho dù bị rơi vào tình cảnh như vậy, nàng vẫn có thể yên tâm đón nhận, nếu đã

có thể phá giải phong ấn, nàng ta vậy mà vẫn còn muốn ở lại nơi hoang dã này

sống mấy năm, có bị bệnh không?

“Có nam có nữ, thực ra cũng không có nhàm chán như ngươi tưởng. Nghĩ theo

hướng tích cực, tất sẽ là một thế giới tiêu dao.”

Có nữ? Dữu Khánh thoáng sửng sốt một lúc, ánh mắt vô thức quan sát nàng ta

từ trên xuống dưới một lần, nữ nhân này là đang nói về chính mình ư?

Ánh mắt của hắn khiến Hướng Lan Huyên không được tự nhiên, không vui

xẵng giọng hỏi, “Thế nào? Chẳng lẽ cảm thấy ta không xứng với ngươi sao? Ta

nói cho ngươi biết, số nam nhân muốn theo đuổi ta có thể xếp hàng dài từ Cẩm

quốc đến Ân quốc.”

Dữu Khánh vội xua tay biện giải, “Ta không phải có ý đó, hơn nữa tuổi của

chúng ta cũng không thích hợp…”

Vừa nói lời này ra, hắn lập tức biết rõ, trong lúc vội vàng mình đã dùng sai từ

rồi.

Quả nhiên, sắc mặt Hướng Lan Huyên trong nháy mắt liền trở nên băng sương,

sát cơ tràn đầy trong ánh mắt, nàng không có ngốc, đối phương đã nói rõ chê

nàng quá già.

Không thể nhịn được điều này, nàng không cần nghe bất kỳ lời giải thích nào,

trực tiếp tung cước đạp hắn bay ra ngoài.

“A…” Dữu Khánh cất lên tiếng hét quái dị, tay chân vùng vẫy, bay ra khỏi ngọn

thần thụ, rơi xuống phía dưới cây.

Mặc dù đang bị thương, nhưng may mà hắn dù sao cũng có tu vi Huyền cấp,

giảm dần tốc độ trên đường rơi, từ từ hạ xuống đất.

Mục Ngạo Thiết lập tức chạy đến hỏi thăm xem có chuyện gì xảy ra, Dữu

Khánh xua tay áo, không muốn đề cập đến, xoa xoa đũng quần, khập khiễng rời

đi.

Dưới ánh nắng, Hướng Lan Huyên nhấc tay áo nhìn nhìn hình dáng của mình

chiếu lên trên cành cây, cất tiếng thở dài, ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp

quyến rũ với đôi môi đỏ mọng đối diện với ánh mặt trời, cuối cùng dường như

đã đưa ra quyết định nào đó, nàng cũng phi thân xuống dưới, bay đi tìm kiếm,

không bao lâu sau, nàng tìm được chân linh của Dã Tiên.

Nàng không có nhiều lời, nói thẳng: “Đại tộc trưởng, truyền cho ta thuật pháp

mở ra phong ấn đi.”

Dã Tiên: “Tu vi của ngươi không đủ, học được cũng vô ích.”

Hướng Lan Huyên bình tĩnh nói: “Thử xem cũng không mất mát gì.”

Những ngày sau đó, ba sư huynh đệ Dữu Khánh trước tiên thu dọn thi thể cho

Phượng A Đao và Phượng Kim Kỳ, sau đó hàng ngày chạy vào chỗ sâu dưới

lòng đất, muốn tìm cơ hội ngâm mình vào Thiên tuyền.

Tuy nhiên, dường như có người đã đề phòng bọn hắn từ lâu, mời Ô Ô ngồi ở

trên đài sen đả tọa chữa thương, hoàn toàn không để cho mấy người bọn hắn

đến gần.

Mấy sư huynh đệ cũng không gấp gáp, cảm thấy dù sao ngày tháng vẫn còn dài.

Mấy ngày sau, vào một buổi sáng, khi trời còn tờ mờ sáng, trên đỉnh thần thụ

chợt xuất hiện một tia sáng chói, tia sáng này nở rộ ra từ trên ngón tay bấm

quyết của Hướng Lan Huyên.

Trong làn gió nhẹ, tà áo phất phơ, nàng nâng hào quang tỏa sáng trong tay

ngước nhìn vòm trời ửng sáng, thân ảnh cô tịch lẻ loi.

Theo bàn tay nàng khua vẫy, những luồng sáng phóng ra, đập vào hư không,

cuối cùng khiến cho tầng kết giới vô hình phải hiện ra.

Sau đó, nàng giậm chân đạp một cái, một tiếng nổ vang ầm ầm truyền xuống,

chỉ chốc lát sau đã khiến cho một đám người bị kinh động xuất hiện ở bên

ngoài.

Nhìn thấy màn sáng gợn sóng cực lớn dao động lắc lư, biết rõ kết giới phong

tỏa đã được mở ra, trong khi tất cả mọi người đều đang kinh ngạc, Hướng Lan

Huyên phiêu nhiên từ trên trời bay xuống, rồi hạ xuống bên cạnh bọn họ, bình

thản nói: “Đã có thể đi ra rồi.”

Nhưng mà, ngay vào lúc này lại xuất hiện biến cố, tiếng cười to ong ong của

Thiên Vũ truyền đến, “Ha ha ha, ta đã biết các ngươi tất nhiên phải nghĩ cách

mở ra phong ấn.”

Hai luồng bạch quang từ trong mặt đất cát dưới chân núi chui ra, lơ lửng trên

không. Nhìn thấy chân linh Thiên Vũ trong số đó, Ô Ô gọi to, “Lão Tam!”

Không có nhiều cơ hội phong ấn mở ra, Thiên Vũ nóng lòng thoát thân, không

rảnh ôn chuyện với gã ta, y nhìn chằm chằm về phía Dữu Khánh, “Muốn biết

hai người làm trong cửa hàng của ngươi bị nhốt ở đâu không? Hãy đến lối ra

tìm ta!”

Dứt lời liền lóe lên lao qua màn sáng rung động, chân linh Thiện Tri Nhất cùng

lóe lên theo ra.

“Mẹ nó, đã biết là tên gia hỏa này bắt mà.” Dữu Khánh nghiến răng nghiến lợi

cất tiếng mắng, nhưng hiện tại hắn càng hưng phấn với việc phong ấn đã được

mở ra.

Hướng Lan Huyên: “Trước tiên ra ngoài đã rồi nói tiếp.”

Một đám người vừa định rời đi thì đột nhiên dừng lại ngước nhìn lên, nhìn thấy

từ trong đất cát lao ra vô số Phệ Linh hào, bay vút lên trời, truy đuổi theo hai

luồng chân linh đó, chẳng mấy chốc đã bao vây hai đoàn bạch quang vào bên

trong.

Trán Phệ Linh hào nứt ra, từ ba vết nứt đỏ lấp lóe ra những luồng hồ quang

điện, rất rực rỡ trong màn trời sáng sớm mông lung.

Tình huống này khiến cho mọi người thất kinh, không ai ngờ rằng xung quanh

sa mạc lại có nhiều Phệ Linh hào như vậy mai phục.

“A, Nhị ca cứu ta…” Tiếng kêu thảm thiết của Thiên Vũ mơ hồ truyền đến.

“Lão Tam!” Ô Ô cất tiếng thốt kinh hãi, cấp bách bay ra ngoài.

Có số lượng Phệ Linh hào nhiều hơn nhân cơ hội này lao về phía phong ấn đã

mở ra.