Mặc dù không dám dùng lời chống đối Hướng Lan Huyên, nhưng Dữu Khánh
vẫn muốn giải quyết nguy cơ tiềm ẩn trên người mấy sư huynh đệ bọn hắn, thừa
dịp Dã Tiên, vốn cao ngạo lạnh lùng giờ sẵn lòng mở miệng, hắn tự nhiên liền
muốn thỉnh giáo, “Đại tộc trưởng, nghe nói Nhân tuyền có thể khiến các loại
yêu ma trở thành người bình thường, có phải là thật hay không?”
Dã Tiên: “Không chỉ là các loại yêu ma, các loại muông thú bước vào Nhân
tuyền cũng có thể biến thành người bình thường.”
Dữu Khánh: “Vậy phải chăng là, người thân thể có bệnh tiến vào đó, liền có thể
lập tức khôi phục lại bình thường sao?”
Dã Tiên: “Nếu như chỉ dùng để chữa bệnh thì có phần đại tài tiểu dụng. Nghe
nói, Nhân tuyền có hiệu quả kỳ diệu như của ‘Dao trì’, người chết sống lại,
xương cốt sinh huyết nhục. Người chết đi vào cũng có thể sống lại, chỉ là người
sống lại đó có còn là người lúc đầu hay không thì không biết được, dù sao hồn
phách đã tan biến.”
Thấy Dữu Khánh dường như lại nảy sinh tâm tư gì đó, ông ta nhắc nhở một câu,
“Đối với tu sĩ mà nói, đại khái không có ai muốn nhiễm phải Nhân tuyền.”
Dữu Khánh ngẩn người, ngẩng đầu hỏi: “Vì sao?”
Dã Tiên: “Biến một người thành người bình thường, ngươi cảm thấy tu sĩ là
người bình thường sao?”
Hướng Lan Huyên ở bên cạnh chen vào nói: “Hẳn là sẽ xóa bỏ toàn bộ tu vi?”
Dã Tiên: “Toàn bộ tu vi hóa thành hư ảo, muốn khôi phục tu vi thì phải tu luyện
lại từ đầu, có mấy người tu hành sẵn lòng trả cái giá như thế?”
Nghe được những lời này, mấy sư huynh đệ đều có chút há hốc mồm, không
biết mấy năm nay hì hục mạo hiểm truy cầu cái gì, Thiên tuyền nói là cho
trường sinh thì có thiếu sót rất lớn, Địa tuyền giúp năng lực khôi phục cường
đại thì không còn là người, Nhân tuyền bao chữa bách bệnh cũng phải trả cái
giá khó thể chấp nhận được, thì ra ba cái tiên tuyền Thiên, Địa, Nhân này không
có cái cho không lợi ích, như vậy thì còn giày vò làm gì chứ?
Nhìn lại quá khứ, ba sư huynh đệ đều có chút ủ rũ, trong lúc nhất thời đều
không muốn nói lời nào nữa.
Ngay cả là Nam Trúc, dù những bảo vật đó đều đã trở về trong tay, gã cũng cảm
thấy chúng không còn thơm nữa, đã không thể đi ra ngoài, giữ những bảo bối
này còn có tác dụng cái rắm gì.
Đến lúc này, bọn hắn đại khái đã hiểu được vì sao Hướng Lan Huyên không còn
quan tâm đến những bảo bối này, tất cả đã trở thành vô dụng.
Hướng Lan Huyên không hiểu rõ lắm mấy tên này vì sao đột nhiên mất hết
hứng thú, nàng quan sát xung quanh một vòng, đột nhiên hỏi: “Ô Ô đâu?”
Dữu Khánh không hiểu sao cất tiếng thở dài, “Lúc trước không phải đã bị tên
Yêu vương đó đánh trọng thương rồi sao, khó thể động đậy, còn đang nằm bên
trong.”
Hướng Lan Huyên lập tức lóe lên rời đi.
Dã Tiên quan sát Tà Linh châu, “Ta biết các ngươi từng tiến vào Tiểu Vân gian
và Bồng Lai, nhưng ta không hiểu vì sao bên trong này lại hình thành hợp thể
giữa Vân Hề và Cửu vĩ hồ. Đây là thứ gì?”
“Sau khi tà thể Vân Hề bị chém giết, ta tình cờ phát hiện thấy trong cơ thể cô ta
ngưng kết ra hạt châu này. Hạt châu này có thể hấp thu tà khí, Cửu vĩ hồ đã bị tà
hóa rồi…” Dữu Khánh kể lại đại khái chuyện hấp thu tà khí từ Cửu vĩ hồ.
Vẻ mặt Hướng Chân quả thực không còn gì để nói, gã ta phát hiện thấy trải
nghiệm của mấy tên gia hỏa này còn phải phong phú và kích thích hơn gã tưởng
tượng rất nhiều.
Dã Tiên ngập ngừng, “Hấp thu tà khí mà hình thành, ngoại trừ tà lực ra, làm sao
sẽ có tu vi cường đại như thế chứ?”
Dữu Khánh suy nghĩ một chút, “Theo như ý của Đại thanh nữ, khi hấp thu tà
khí thì cũng đã hấp thu luôn toàn bộ tu vi của Cửu Vĩ.”
Dã Tiên bừng tỉnh hiểu ra, “Thì ra là tu vi của Cửu Vĩ, khó trách nhục thân của
ta không chịu nổi một kích.”
Sau khi đã được giải tỏa nghi hoặc, ông ta lại nhìn nhìn xung quanh, hỏi có nhìn
thấy chân linh của Thiên Vũ và Thiện Tri Nhất trốn đi đâu hay không, bọn hắn
biểu thị không biết, bạch quang Dã Tiên lóe lên, hiển nhiên là đã đi tìm.
Không còn người khác, Nam Trúc suy yếu nói: “Lão Thập Ngũ, ngâm hay
không ngâm Thiên tuyền, nhục thân của chúng ta ở đây không ăn không uống,
sẽ không thể duy trì được quá lâu, làm thế nào cũng không thể chịu được quá
một năm, nếu không ngâm, chết là hoàn toàn biến mất, mà nếu ngâm, ít nhất
chân linh vẫn còn sống, vẫn còn có cơ hội tái sinh.”
“Điều này không cần ngươi phải nói, ta không đến mức không phân rõ được lợi,
hại trong chuyện này.” Dữu Khánh đáp lại, đồng thời quan sát xung quanh, rất
sợ bị Hướng Lan Huyên nghe được, “Đừng gấp gáp, nếu đã bị vây ở nơi này,
chúng ta có thời gian và cơ hội.”
Đúng vậy, Nam Trúc không có nói tiếp việc này nữa, không vội vàng được, chỉ
có thể chậm rãi làm, tuy nhiên trước tiên gã vẫn muốn gom bảo bối của mình
trở về, tuy rằng biết rõ không có nơi dùng võ, nhưng dù sao cũng là mình mạo
hiểm mới có được, đặt ở trên thân mình mới càng an tâm, càng có cảm giác
thành tựu.
Dữu Khánh cũng lau khô vết máu trên Tà Linh châu, nhìn nó buông tiếng thở
dài, rồi từ từ đeo lại lên cổ.
Hướng Lan Huyên tìm thấy được Ô Ô tại trong không gian mái vòm ở chỗ sâu
dưới lòng đất, phát hiện thấy Ô Ô quả nhiên vẫn còn nằm trên mặt đất khó thể
hoạt động, khi nàng chậm rãi đến gần, trong ánh mắt hiện lên sát cơ.
Ô Ô quay đầu lại nhìn nàng chằm chằm, đối mặt với Hướng Lan Huyên từ trên
cao nhìn xuống, bốn mắt nhìn nhau, dường như đã nhận thức được mình đã đến
đường cùng, gã ta nhắm mắt lại hỏi: “Thiên Vũ đâu?”
Gần như đã sắp ra tay hạ đòn sát thủ, ánh mắt Hướng Lan Huyên chợt lấp lóe,
rồi không biết nghĩ đến điều gì, khép năm ngón lại, dừng tay, thu liễm sát cơ,
xoay người rời đi, khi đã bước xa nàng bỏ lại lời nói, “Tranh đoạt bảo vật với
Thiện Tri Nhất, hai người đã đồng quy vu tận rồi.”
Ô Ô lại mở mắt ra nhìn thấy bóng lưng nàng rời đi, tựa hồ có chút kinh ngạc với
việc nàng buông tha cho mình, sau đó cất tiếng thở dài, “Lão Tam a lão Tam…”
“Thám Hoa lang.” Ra đến bên ngoài, Hướng Lan Huyên bỗng nhiên cất tiếng
kêu gọi, sau đó phi thân lên trên đỉnh thần thụ, dõi mắt nhìn ra xa.
Dữu Khánh không hiểu có chuyện gì, nhưng vẫn nhanh chóng bay lên, cùng
nàng đứng trên chỗ cao, không biết nàng ta đang nhìn cái gì, hắn cho rằng nàng
phát hiện ra điều gì đó, nên mở to mắt nhìn theo, nhìn một hồi vẫn không phát
hiện ra được cái gì.
Một lúc lâu sau, thấy nữ nhân này vẫn không có hé răng, hắn thử hỏi, “Đại hành
tẩu có gì đặn dò sao?”
Hướng Lan Huyên hỏi một đằng, trả lời một nẻo, “Thực ra, khung cảnh nơi này
cũng không tệ.”
Dữu Khánh lập tức đảo mắt hết nhìn đông tới nhìn tây, bộ dạng như gặp quỷ
vậy, khung cảnh ở đâu ra mà không tệ chứ? Hắn a một tiếng, nói: “Cát vàng
mênh mông, đơn điệu vô vị, thứ cho ta mắt kém vụng về, không thưởng thức
được. Đương nhiên, mỗi người có một sở thích, mỗi người một sở thích.”
Hướng Lan Huyên: “Bên ngoài ngươi lừa ta gạt, sinh sinh tử tử đã nhiều năm
như vậy, ta quả thực có phần mệt mỏi. Kỳ thực ngươi ngẫm lại mà xem, ở lại
Chư Yêu chi cảnh cũng rất tốt, linh khí dồi dào, thích hợp để tu hành, ngươi có
muốn ở lại hay không?”
Dữu Khánh cười khổ, “Điều này có thể tùy vào việc ta muốn hay không sao?
Hiện tại dù không muốn ở lại cũng phải ở.”
Hướng Lan Huyên: “Ý của ta là, nếu có cơ hội rời khỏi phong ấn của ngọn núi
này, ngươi có sẵn sàng ở lại sinh sống trong Chư Yêu chi cảnh hay không.”
Dữu Khánh than thở: “Làm sao sống được a, số lượng Phệ Linh hào khổng lồ
như vậy, ngươi cũng đã nhìn thấy rồi, số có thực lực cường đại nhiều không
đếm xuể, lẽ nào phải ngày ngày sống trong cảnh đánh nhau với Phệ Linh hào
sao?”
Hướng Lan Huyên: “Dùng ‘Phục ma chân ngôn’ mà Dã Tiên truyền thụ là đủ để
ứng phó rồi, ngươi cũng có thể học.”
Ngàn vạn lần đừng có nhắc tới thứ này, vừa nhắc tới “Phục ma chân ngôn” Dữu
Khánh liền đau đầu, hắn thực sự không muốn nếm lại cảm giác chết đi sống lại
đó, có bị đánh chết, mấy người bọn hắn cũng không có khả năng học được, học
được rồi đối mặt với đám Phệ Linh hào đó thì có khác gì tự sát chứ? E rằng sẽ
làm cho đám Phệ Linh hào đó vui vẻ quá sức.
Nơi này xác thực không thích hợp cho mấy sư huynh đệ bọn hắn ở lại lâu, đối
với bọn hắn mà nói, nơi này còn nguy hiểm hơn cả mấy tiên phủ có tà khí.