Người khác không hiểu lời nói đó của Thiên Vũ có ý gì, nhưng Thiện Tri Nhất
hiểu rõ, y đang ép ông ta chọn phe, nếu không hãy cân nhắc hậu quả sau khi rời
khỏi nơi này.
Các tu sĩ Cao Huyền trước kia không dám hành động thiếu suy nghĩ, lúc này tất
cả cường giả có thể trấn áp bọn họ đều đã suy tàn, bọn họ tức thì khôi phục lại
sức sống, động tác trở nên cường thế.
Dữu Khánh nhìn lòng bàn tay rỗng tuếch, Tà Linh châu đã bị cướp đi, không
khỏi âm thầm chửi bới Hướng Lan Huyên, đã biết lão nương đó không có lòng
tốt gì.
Trong âm thanh lách cách, đài sen cuối cùng vang lên một tiếng cạch, rồi hoàn
toàn khép kín lại, một mình hoàn thành công việc, Mục Ngạo Thiết nửa nằm
trên đài sen, thở hổn hển, cho dù y cũng biết bây giờ mới đóng kín được thứ gọi
là Tiên tuyền này thì đã muộn, nhưng y vẫn thực sự nỗ lực.
Nhìn đài sen đã khép kín lại, Dữu Khánh ngây người sững sờ, buồn bã mất mát,
cảm xúc tiêu cực mà Vân Hề mang đến cho hắn thật lâu tiêu tan, nhưng hắn cần
phải mang theo tâm tình này đối mặt với hiện thực, đối mặt với người còn sống,
cân nhắc xem mọi người phải làm sao để tiếp tục sống sót.
Thứ đã bị cướp đi, hắn không có năng lực cướp về lại, hắn bước nhanh đến bên
cạnh Nam Trúc đang bất tỉnh, kiểm tra tình trạng chần thương cho gã…
Nơi cửa hang động phía dưới Thần thụ, Hướng Lan Huyên vừa mới lướt ra, còn
chưa kịp đụng vào kết giới hư không thì đã bị một bòng người ra sau mà đến
trước chặn lại, chính là Thiên Vũ với vẻ mặt cười nhạt.
Hướng Lan Huyên cầm phượng vũ trong tay phe phẩy lên chiếc cổ trắng ngần
của mình, “Thế nào, cho dù ta xinh đẹp như hoa, ngươi cũng không cần phải
theo đuổi không bỏ như vậy chứ?”
“Đàn bà lẳng lơ, đừng có khoe mình khoe mẩy ở trước mặt ta.” Thiên Vũ vẻ
mặt khinh thường, ta vươn ra, “Đưa đồ vật cho ta.”
Hướng Lan Huyên giả vờ không biết, “Ta thì có thứ gì để đưa cho ngươi chứ?”
Thiên Vũ phất tay vung tà áo choàng đen ra, “Đừng có giả vờ hồ đồ với ta,
phượng vũ, dây chuyền, kim châu, Thiên Dực lệnh, đưa tất cả cho ta.”
Hướng Lan Huyên bật cười, cười run cả người, “Mấy thứ này không phải là đồ
của ngươi, huống hồ nó ở trên tay ta thì đó chính là đồ của ta. Dựa vào đâu ta
phải đưa cho ngươi? Ngươi muốn dùng sức mạnh cướp đoạt hay sao? Thiên Vũ,
nếu động thủ, ngươi chưa chắc có thể làm khó được ta nha.”
Thiên Vũ hừ hừ cười lạnh, “Vậy ngươi không ngại nhìn phía sau mà xem.”
Hướng Lan Huyên mỉm cười quay đầu lại, nhìn thấy được Thiện Tri Nhất nhấc
ngược bảo kiếm chắp tay sau lưng đứng ở cửa hang động dưới thần thụ, cùng
với Thiên Vũ một trước một sau hình thành thế giáp công, tức thì hơi có vẻ
khinh miệt nói: “Thiện Tri Nhất, nếu như ta nhớ không lầm, ngươi đã quy thuận
Chưởng lệnh nhà ta a. Cả nhà ngươi đều được Chưởng lệnh nhà ta cứu, đều ở
tại trong tay Chưởng lệnh nhà ta.”
Thiện Tri Nhất im lặng, bất động như núi, không có bất kỳ đáp lại.
Thiên Vũ giuêũ cợt nói: “Ai nói quy thuận Chưởng lệnh của ngươi thì chính là
người của Chưởng lệnh nhà ngươi. Nếu như ta nói hắn vẫn là người của ta, có
phải ngươi sẽ rất kinh ngạc không chứ?”
“Lão nương lăn lộn tại Tu hành giới nhiều năm như vậy cũng không phải ngồi
không nha, từ khi ngươi nói rằng chính ngươi là kẻ tiết lộ hành tung của Thiện
Tri Nhất tại Bác Lãng đảo, ta đã biết hắn là người của ngươi.” Hướng Lan
Huyên bình thản ung dung quay đầu lại, nhìn chằm chằm Thiên Vũ, gằn từng
chữ: “Thì sao chứ?”
Ánh mắt Thiên Vũ toát ra vẻ lạnh lùng, “Thiền huynh, có kẻ rượu mời không
uống cứ muốn uống rượu phạt, nhất định không nể mặt chúng ta, vậy thì cũng
không còn cách nào nữa rồi.”
Y vừa mới nói xong, Hướng Lan Huyên đột nhiên cảm ứng được phía sau bộc
phát sự sắc bén, khí lưu dâng trào, nàng quay đầu lại liếc nhìn, thấy vạn kiếm
như mây, vô số kiếm cương ùn ùn tung bay, có khí thế nuốt chững sơn hà, Thiện
Tri Nhất đạp kiếm bay lên không có xu thế vạn kiếm quy tông, trông rất đồ sộ.
“Thiện Tri Nhất, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng!” Hướng Lan Huyên đưa ra
lời cảnh cáo nhàn nhạt.
Thiên Vũ mỉm cười nói: “Hướng Lan Huyên, đã quên nói cho ngươi biết, Thiền
huynh đã từng tại sau lưng làm ra chuyện cực kỳ cực kỳ có lỗi với Chưởng lệnh
của ngươi, ta đã có bố trí ở bên ngoài, trừ khi ta ra không được, nếu không, hắn
không có cách nào quay đầu.”
Khi những lời này vừa được nói ra, Thiện Tri Nhất lập tức động sát cơ, đã
không có khả năng để cho Hướng Lan Huyên còn sống rời khỏi, hai tay áo phất
tới trước, tức thì giống như ra lệnh cho thiên quân vạn mã, vạn kiếm tuân lệnh,
cuồn cuộn như rồng, gào thét nuốt không trung, lao vọt về phía Hướng Lan
Huyên.
Thiên Vũ vẻ mặt cười gằn, hai tay biến thành móng vuốt sắc nhọn, chuẩn bị sẵn
sàng tấn công bù đắp sơ hở.
Nhưng vừa mới bày ra tư thế, nét cười gằn trên mặt y liền cứng lại, sau đó biến
thành vẻ kinh sợ.
Hướng Lan Huyên đang lạnh lùng nhìn đột nhiên tà váy tung bay, giống như
nhảy múa trong gió, rung động phượng vũ trong tay xoay quanh một vòng, tựa
như ra lệnh cho khí lưu, khuấy động hàng ngàn hàng vạn phi kiếm bay tới,
khiêu vũ tại trung tâm vòng xoáy, cơ thể xoay vòng, vung phượng vũ chỉ tới
Thiên Vũ phía xa, tựa như vung ra lệnh tiễn, yêu cầu lập tức nghe lệnh.
Vô số phi kiếm vừa vọt tới tức vòng tránh qua người nàng và lao vút đi với tốc
độ nhanh hơn rất nhiều, không khí tựa như đã bị ma sát đốt cháy, toát ra mùi vị
cháy sém, hàng ngàn hàng vạn vệt sáng bao phủ bầu trời, chụp tới Thiên Vũ.
“…” Thiên Vũ há to miệng, mặt đầy kinh hãi, nhìn thấy chớp mắt liền tới,
không thể tránh kịp nữa, y vung chiếc áo choàng đen ra, dùng hết toàn bộ tu vi
quay vòng chống đỡ.
Đùng đùng đùng đùng…
Giữa những loạt tiếng nổ đùng đùng dày đặc như đốt pháo, rất nhiều phi kiếm
đã bị Thiên Vũ đánh tan, nhưng có càng nhiều phi kiếm xuyên thủng tấm áo
choàng, cũng đục thủng thân thể y.
Chỉ trong thoáng chốc thân thể y đã bị đánh thủng lỗ chỗ như cái sàng với đầy
những lỗ máu.
Không nhìn thấy nỗi hoảng sợ, cũng không nhìn thấy sự hối tiếc, khuôn mặt y
đã bị đục thủng rồi, đã hoàn toàn thay đổi, trực tiếp rơi xuống, hiện ra nguyên
hình giữa không trung, nện xuống đất.
Cái quái gì vậy? Thiện Tri Nhất ngự kiếm ở phía sau cũng kinh ngạc sửng sốt,
râu tóc tung bay, trên mặt đầy vẻ khó thể tin nổi.
Xoay người trong không trung, tay áo váy của Hướng Lan Huyên tung bay, tay
áo vung quanh một vòng, phi kiếm đầy trời tức thì rối loạn, nàng nhấc lông
phượng vũ trong tay nhẹ nhàng ung dung đánh vào khoảng không.
Oanh!
Như tiếng sấm sét nổ vang, tựa như một tảng băng bị đập vỡ, răng rắc, trong
chớp mắt vạn kiếm vỡ tan thành huyễn ảnh, cương khí hỗn loạn kịch liệt tràn ra
bốn phía.
“Phốc!” Bị pháp lực phản phệ, thân hình Thiện Tri Nhất chao đảo, sặc ra một
ngụm máu tươi, khi thân hình ổn định lại, Hướng Lan Huyên đã xuất hiện tại
trước mặt ông ta như thuấn di, chiếc lông phượng vũ nhẹ nhàng điểm lên trán
ông ta.
Chiếc lông phượng vũ có vẻ mềm mại nhẹ nhàng, ở trong mắt Thiện Tri Nhất
lúc này, nó lại có khí thế dời sơn trấn hải, khiến ông ta bị chấn nhiếp không dám
có bất kỳ một cử động nhỏ nào.
Miệng ông ta trào máu, đôi môi run rẩy, “Đại hành tẩu, ngươi, tu vi của
ngươi…”
“Thực lực của ngươi có thể để cho ta sử dụng, cho nên ta cho ngươi một cơ hội,
chỉ là chính ngươi không muốn, bây giờ đã thấy được điều không nên nhìn thấy,
làm sao có thể lưu ngươi lại?”
Hướng Lan Huyên giọng nói nhẹ nhàng, thần sắc đạm mạc, nhưng chiếc lông
phượng vũ mềm mại trên tay lại cắt xuống nhanh như tia chớp.
Một người đang sống sờ sờ trong nháy mắt liền bị tách thành hai nửa, tung tóe
máu trong không trung, rơi xuống.