Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc, không may là chuyện lại xảy ra giống như lời
Tri Linh đại thánh đã nói, tà khí vẫn một mực từ trong Tà Linh châu cuồn cuộn
bốc ra, ào ạt không ngừng tuôn về phía vòng xoáy huyết sắc.
Làm thế nào cũng không dừng lại được, Dữu Khánh tức thì có chút nôn nóng,
hắn chạy đến bên cạnh ao nỗ lực xoay chuyển đài sen, hắn nhớ rõ phương
hướng Tri Linh đại thánh mở ra, muốn đẩy ngược chiều để đóng nó lại, đáng
tiếc hắn đẩy không được.
Sau đó, Mục Ngạo Thiết và Hướng Chân đều kéo thân thể bị thương của họ đến
hỗ trợ, Hướng Lan Huyên cũng tiến đến ra tay, nhưng dưới sự liên thủ của bọn
hắn, đài sen vẫn không động đậy chút nào.
Dữu Khánh lập tức hét lên với Thiên Vũ đang khoanh tay đứng nhìn: “Nếu như
Vân Hề chết đi, nơi này không có ai đủ tu vi để mở ra phong ấn, vậy thì đừng ai
nghĩ đến chuyện đi ra ngoài, còn không mau đến đây hỗ trợ?”
Nghe được lời này, vốn đang có chút do dự, lúc này Thiên Vũ và Thiện Tri Nhất
mới nhanh chóng ra tay, dốc sức hỗ trợ.
Nhưng vẫn không thể đẩy được, gió vẫn thổi vù vù không ngừng, nước vẫn
xoay tròn ào ào.
“Đại tộc trưởng.” Dữu Khánh quay đầu lại xin sự giúp đỡ từ chân linh Dã Tiên,
“Làm sao để đóng lại?”
Dã Tiên ong ong trả lời:
“Về điểm này, Linh nhi không có lừa các ngươi, một khi đã bắt được tà khí,
Tiên tuyền này sẽ không bỏ qua nếu chưa hấp thu nó sạch sẽ, thức ăn đại bổ,
hiệu quả kỳ diệu của một ao nước Tiên tuyền này cũng chính là do vô số tà khí
chuyển hóa mà thành. Có thể thu nạp sạch sẽ toàn bộ tà khí trong Chư Yêu chi
cảnh này, có thể tưởng tượng được năng lực hấp thu của tòa Tiên tuyền này lớn
đến đâu. Một khi đã khởi động, thì ngay cả thượng tiên bình thường cũng khó
thể cưỡng ép chấm dứt nó, chứ đừng nói gì đến chúng ta.”
“Không còn có biện pháp nào khác sao?” Dữu Khánh hỏi to.
Dã Tiên: “Nơi này chính là nơi nàng ta quy túc, tiên gia trường thọ, nhưng đều
phải trả giá bằng kiếp số, điều này đã được chú định trong sâu xa. Lần này chỉ
sợ nàng ta khó tránh khỏi tai kiếp!”
Làm sao bây giờ? Dữu Khánh cũng không biết phải làm sao bây giờ, hắn chỉ có
thể mở mắt trừng trừng nhìn tà khí từ bên trong Tà Linh châu không ngừng
cuồn cuộn tuôn ra như nước lũ.
Với cục diện như vậy, tự nhiên là không kéo dài được quá lâu.
Chẳng mấy chốc, Dữu Khánh liền cảm nhận được Vân Hề đã dần suy yếu đến
tình trạng khó thể chống đỡ.
Lưu lượng tà khí bên trong Tà Linh châu càng ngày càng yếu, cuối cùng, ngay
cả Vân Hề cũng bay ra ngoài, tóc dài tung bay phất phới, vẻ mặt sợ hãi, vùng
vẫy cơ thể, nhưng mà không thể kiểm soát được thân thể mình trôi về phía vòng
xoáy huyết sắc.
Dữu Khánh vươn tay tới muốn giữ lấy nàng, bàn tay hai bên nắm lại, nhưng
không nắm được cái gì, cả hai đều không nắm giữ được đối phương.
Hắn chỉ có thể tựa mình bên mép đài ao, mắt mở trừng trừng nhìn Vân Hề rơi
vào trong vòng xoáy.
Tại thời điểm chìm vào trong nước đỏ như máu, Vân Hề khóc nhìn Dữu Khánh,
Dữu Khánh cũng nhìn thấy nàng khóc, nhìn thấy những giọt nước mắt màu đen
từ khóe mắt nàng chảy ra.
Giờ phút này trở nên hoàn toàn tĩnh mịch, lòng Dữu Khánh như bị đao cắt, bởi
vì hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sự thống khổ cùng sợ hãi, nhưng bất lực
của Vân Hề.
Không biết có phải bởi vì Vân Hề cũng có thể cảm nhận được sự quyến luyến,
đau lòng và lo lắng của hắn mà khóc hay không.
Dù sao từ sau khi nàng hiện thân ở bên ngoài Tà Linh châu, mãi cho đến khi
chết, nàng chưa từng thốt ra tiếng nào, không có để lại bất kì một câu nói gì,
cũng không biết nàng có biết nói hay không, sự xuất hiện của nàng giống như là
một đoạn phim trầm mặc không lời, chỉ yên lặng làm việc mà thôi.
Thứ cuối cùng bay ra khỏi Tà Linh châu chính là chân linh của Tri Linh đại
thánh, nó đã bị tà hóa thành một đoàn hắc quang, biến ảo thành hình dạng mơ
hồ của một con Phệ Linh hào, tại khoảnh khắc bị thôn phệ, nó kinh hãi gọi to,
“Chủ nhân, ta sai rồi, chủ nhân cứu ta, chủ nhân cứu ta…”
Sau đó nó bị nuốt chửng, không còn có âm thanh nào nữa.
Tri Linh đại thánh hung hăng cao ngạo đã bị giết chết như vậy ư? Mọi người
kinh ngạc.
“Ai!” Dã Tiên lại cất tiếng thở dài, “Tự tạo nghiệt, không thể sống.”
Tà Linh châu cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, không còn có tà khí toát ra, cũng
trở nên mờ nhạt ảm đạm.
Thiên Vũ nhìn chằm chằm ao nước dần dần yên tĩnh, ngây người một hồi lâu,
tại khoảnh khắc nhìn thấy Vân Hề bị nuốt chửng, y nhớ tới cảnh tượng tà ảnh
trong cơ thể mình bị nuốt chửng, và đột nhiên nhớ tới tình hình lúc mới gặp gỡ
Vân Hề và Quan Phong Dương tại Kiến Nguyên sơn, nhớ tới hình ảnh cương
thi thân khoác chiến giáp kia đột nhiên tập kích mình, nhớ tới khung cảnh mình
ôm Vân Hề phóng lên trời cao hướng tới phía ánh nắng, y nhớ rõ làn điệu Vân
Hề nhẹ nhàng ca xướng bên tai mình.
Tất cả ký ức đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng, y đột nhiên nở nụ cười, cất tiếng
lẩm bẩm, “Làm người thật tốt, có lẽ như vậy, hai người các ngươi mới chân
chính được đoàn tụ với nhau a. Ông trời xem như đối xử không tệ với các
ngươi, để cho ngươi được như mong muốn.”
Hướng Lan Huyên quay đầu nhìn y, không biết tên gia hỏa này đột nhiên đa sầu
đa cảm lẩm bẩm cái gì.
Vừa nhấc đầu lên, Thiên Vũ lại quay trở về với hiện thực, ánh mắt đột nhiên
nhìn chằm chằm vào Tà Linh châu trong tay Dữu Khánh, trong mắt lóe lên một
tia khó lường, sau đó nhanh chóng quan sát tình hình kẻ chết, người bị thương ở
xung quanh.
Sau khi ánh mắt nắm bắt được cảnh này, thần sắc Hướng Lan Huyên khẽ động,
ngón trỏ mảnh mai nhẹ nhàng quấn quanh đầu lông phượng vũ, đôi mắt sáng
lấp lóe.
Mực nước trong ao bình thường trở lại, mọi người gần như đã ngừng đẩy đài
sen, chỉ còn có Mục Ngạo Thiết là vẫn vùi đầu như trâu, nỗ lực hết sức chưa bỏ
cuộc, đột nhiên, tiếng cơ quan lách cách vang lên.
Mọi người sửng sốt, phát hiện thấy đài sen lúc trước mọi người liên thủ đẩy
không được, lúc này lại bị một mình Mục Ngạo Thiết đẩy đi, theo chiếc bục
xoay chuyển, cánh sen dần cụp lại, ong ong co vào, khép kín.
Dữu Khánh chán nản lùi về phía sau một bước, cười khổ, bây giờ mới có thể
đóng kín, đã không khỏi quá muộn. Nỗi đau buồn mà Vân Hề mang đến cho
hắn thực sự quá mạnh mẽ, hắn cảm thấy rất đồng cảm.
Đúng vào lúc này, Hướng Lan Huyên đột nhiên lao ra, trong lúc mọi người còn
chưa kịp suy nghĩ cái gì, nàng cách không chụp tới Tà Linh châu trong tay Dữu
Khánh, lấy đi.
Không chỉ như vậy, khi lóe lên bỏ chạy, nàng còn thuận tay chụp lấy Thiên Dực
lệnh và kim châu rơi xuống đất khi thi thể Tri Linh đại thánh bị xé toạc, trực
tiếp lao vút ra khỏi cửa, thoát đi.
Đám người Dữu Khánh sửng sốt?
Thiên Vũ tức thì vẻ mặt lạnh lùng, không ngờ rằng mình lại bị người khác
nhanh chân đoạt trước, y nhanh chóng quay đầu lại nói với Thiện Tri Nhất:
“Nơi này quá nhiều Phệ Linh hào, sớm muộn gì cũng phải đi ra ngoài.”
Thiện Tri Nhất vẻ mặt trở nên nghiêm túc, bàn tay xòe ra, kiếm bay tới, “Bích
sơn” lóe lên quay về, ông ta nắm kiếm lướt đi, cùng đuổi theo.