Bán Tiên

Chương 1184: Tự tạo nghiệt, không thể sống (1)




Dần dần gió nổi lên cũng tác động đến tà khí mờ mịt tỏa khắp quanh thân Vân

Hề, thổi gom nó lại, kéo về phía ao nước.

Tóc dài tung bay, Vân Hề quay đầu nhìn tới, nhìn thấy dòng nước trong ao đang

dần dần quay nhanh và mở rộng ra, dường như nhìn thấy được cái miệng lớn

dẫm máu sắp há ra, trong đôi mắt thuần khiết hiện lên vẻ hoảng sợ, nỗi sợ hãi

và kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt.

Nhìn thấy cơn gió quen thuộc nổi lên, nghe được âm thanh dòng nước chuyển

động ào ào quen thuộc, mọi người theo bản năng quay nhìn về phía ao nước,

từng chứng kiến tà khí bị hút ra khỏi cơ thể của Thiên Vũ, lại nhìn thấy tình

trạng của Vân Hề, đám người đều hiểu được có chuyện gì đang xảy ra.

Trong lòng không ít người tim đập thình thịch, vừa lo lắng Vân Hề bị Tiên

tuyền khắc chế sẽ khiến Yêu vương ngang ngược trở lại, vừa không biết lưu lại

Vân Hề này là tốt hay xấu.

Dữu Khánh từ dưới đất đứng dậy, nhìn động tĩnh ở trong ao rồi quay nhìn cục

diện giằng co trong không trung, không biết Vân Hề còn đang chờ cái gì, nếu đã

có thể vững vàng áp chế được Yêu vương, tự nhiên là có thể giết nó, rõ ràng

vẫn còn có dư lực, vì sao phải kiềm chế không hành động như vậy chứ?

Vân Hề với mái tóc dài bồng bềnh quay đầu lại nhìn về phía hắn, bốn mắt nhìn

nhau, Dữu Khánh nhìn thấy được nỗi sợ hãi từ trong đôi mắt thuần khiết của

nàng, và không chỉ nhìn thấy, trong lòng cũng cảm nhận được cảm xúc sợ hãi

đó của Vân Hề, lúc này, trong lòng thật sự rất sợ hãi, tràn đầy cảm giác yếu đuối

và bất lực.

Dữu Khánh có chút không hiểu được, đã có tu vi cường đại như thế, vì sao còn

sợ hãi lực hút từ vòng xoáy của ao nước đó?

Cổ Tri Linh đại thánh bị bóp nghẹt, không thể cất lời, môi không động đậy,

trong thân thể lại phát ra âm thanh ôm ồm, “Ngươi với cái tà thể này, có biết

Tiên tuyền này do ai luyện chế ra hay không hả? Dám chạy đến đây dương oai,

thực sự là không biết sống chết. Nếu còn không thả ta ra, ngươi chắc chắn sẽ bị

thôn phệ luyện hóa sạch sẽ! Thả ta ra, chỉ có ta mới biết cách làm thế nào để

Tiên tuyền dừng lại. Nếu không ngươi nhất định tan thành tro bụi.”

Mái tóc dài bồng bềnh trong gió dần dần tung bay về phía lực hút, Vân Hề

không có bất kỳ đáp lại nào, không nói một lời, bộ dạng cực kỳ sợ hãi, yếu đuối

vô lực nhìn Dữu Khánh, cảm giác giống như là một đứa bé ngây thơ vô tri đụng

phải một chuyện vô cùng đáng sợ, và đang quay sang cầu cứu cha mẹ.

Rõ ràng rất cường đại, nhưng bộ dạng lại yếu đuối sợ hãi, thực sự khiến cho

Dữu Khánh không nói nên lời.

“Mau thả ta, nếu không ngươi sẽ chết, mau thả ta, mau thả ta…”

Giọng nói của Tri Linh đại thánh một mực lặp đi lặp lại thuyết phục, vang vọng

giống như trong cơn ác mộng.

Tốc độ xoay chuyển của dòng nước trong ao nước đỏ càng lúc càng nhanh, một

vòng xoáy dần dần xuất hiện, gió thổi trong không gian rộng lớn càng lúc càng

mạnh, tà khí toát ra trên thân thể Vân Hề cũng càng ngày càng nhiều, không

ngừng bị ao nước hút đi.

Cảnh tượng này khiến cho Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết rất lo lắng, hai người

đều biết rằng, đối với tà thể mà nói, tà khí trong cơ thể chính là tà năng, nếu cứ

tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Vân Hề cũng sẽ chịu không nổi.

Đừng đề cập đến bọn hắn, ngay cả những người khác cũng đều nhận thấy được,

cứ tiếp tục như vậy là không ổn.

Dữu Khánh không thể ngồi yên nhìn xem, ở trong cơn gió vù vù, hắn quay nhìn

Nam Trúc nằm bất tỉnh trên mặt đất, giả vờ nhảy đến nâng gã dậy kiểm tra tình

trạng, rồi nhân lúc mọi người không chú ý, hắn lặng lẽ rút cây trâm cài tóc xanh

ngọc trên đầu Nam Trúc ra, cầm ngược ẩn giấu trong nắm tay.

Khi hắn đứng lên, mái tóc của Nam Trúc cũng xõa ra tung bay trong gió.

“Mau thả ta ra, nếu không ngươi sẽ chết…”

Tiếng gió thổi, âm thanh mê hoặc của Tri Linh đại thánh cùng với âm thanh ao

nước xoay chuyển ào ào hòa lẫn vào nhau.

Dữu Khánh ngước nhìn lên không trung, chậm rãi di chuyển, hắn muốn chọn

lựa vị trí tốt nhất để hạ thủ.

“Thiền huynh, mượn kiếm dùng một lát.”

Phía bên kia ao nước, Ô Ô đột nhiên lên tiếng, mọi người nghe tiếng nhìn tới,

nhìn thấy Ô Ô duỗi tay ra rút kiếm của Thiện Tri Nhất ra khỏi vỏ, rồi thuận thế

tung mình bay lên không, đồng thời tay vạch ra một vệt hàn quang, lóe lên như

một tia sét chém tới Tri Linh đại thánh đang bị kiềm chế.

Kèm theo đó chính là một tiếng gầm lên: “Nghiệt súc, Nhân gian tuy rằng là

nhà tranh, nhưng há có thể dung cho ngươi ngấp nghé, nhận lấy cái chết đi!”

Mọi người kinh ngạc.

Đang bị kiềm chế, Tri Linh đại thánh lạnh lùng liếc nhìn tới, ồm ồm đáp lại,

“Đồ không biết sống chết!”

Ngay sau đó, một luồng kình khí cường đại phóng ra từ cơ thể nó. Rầm! Uy thế

của một kiếm còn chưa chém tới, Ô Ô đã lập tức bị đánh oanh bay ra sau, phun

máu lộn vòng trong không trung, nện mạnh vào mái vòm rồi rơi xuống. Thanh

kiếm “Bích sơn” leng keng rơi xuống trước.

Chênh lệch giữa cảnh giới Cao Huyền và cảnh giới Chân tiên quá lớn, cho dù

Yêu vương đã bị Vân Hề kiềm chế, cho dù không chính thức phát ra đòn tấn

công, lực lượng phóng ra từ trong cơ thể nó cũng không phải Ô Ô có thể ngăn

cản.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, Vân Hề đó không biết yểm hộ cho Ô Ô sao,

người ta là đang đến giúp ngươi a.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như Vân Hề biết cách ứng đối như thế nào

thì nàng ta đã tự mình giải quyết, dường như cũng không cần Ô Ô phải làm điều

thừa.

Thiên Vũ tung người ngược gió bay lên, đưa tay đỡ lấy Ô Ô đang rơi xuống, ôm

gã hạ xuống mặt đất, vẻ mặt nghiêm trọng gọi to, “Nhị ca.”

Ô Ô không ngừng sặc máu, mắt trợn trừng trắng dã, đã rơi vào tình cảnh nửa

chết nửa sống.

Tấm áo choàng đen tung quanh lật chuyển trong gió, Thiên Vũ lạnh lùng nhìn

chằm chằm Yêu vương ở trong không trung, tức giận mà không dám nói gì,

đành phải cúi đầu thi pháp trợ giúp Ô Ô giảm bớt thương thế.

Thấy tình cảnh này, khí thế của Hướng Lan Huyên và Thiện Tri Nhất vừa được

hành động hào hùng của Ô Ô khơi dậy, trong nháy mắt lại bị đè ép xuống,

ngượng ngập co cổ lại.

Dữu Khánh vừa mới định xòe trâm cài tóc trong tay ra, thấy vậy cũng lập tức co

trở lại.

Nhưng cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, gió thổi càng lúc càng lớn,

nước trong ao quay càng lúc càng nhanh, xoáy nước cũng càng ngày càng sâu,

ao nước đã sắp bốc lên như lốc xoáy, mà Vân Hề với mái tóc dài phần phật tung

bay vẫn thỉnh thoảng quay nhìn Dữu Khánh với bộ dáng vô lực, dường như

không biết nên làm gì bây giờ.

“Mau thả ta ra, nếu không ngươi sẽ phải chết, có phải cảm thấy rất sợ hãi và khó

chịu hay không? Khặc khặc, mau thả ta ra, tất nhiên ngươi sẽ chết, nhưng ta có

thể cứu ngươi…”

Giọng nói dụ hoặc vẫn tiếp tục vang lên, giống như ác ma.

Nhìn thấy tà khí trong cơ thể Vân Hề đã bị hút đi một lượng lớn, môi đã sắp cắn

chảy máu, Dữu Khánh cuối cùng đưa ra một quyết định khó khăn.

Hắn vốn không muốn công khai bày tỏ thái độ, biết rõ nếu như công khai mà

không giết chết được tên Yêu vương này, bọn hắn sẽ không còn có bất kỳ

đường lui nào nữa.

Nhưng nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì uổng phí một cơ hội cực kỳ khó có

được này, rõ ràng đã không thể kéo dài được nữa, hắn đột nhiên cất lên tiếng

gào to giận dữ trong cơn gió thổi vù vù, “Giết hắn đi! Vân Hề, ngươi còn ngây

ra đó làm gì, nhanh giết hắn đi! Hắn đang lừa gạt ngươi, giết chết hắn, nhanh

giết chết hắn…”

Hắn chỉ tới Tri Linh đại thánh, liên tục gào lên giận dữ, hắn hận không thể cạy

mở đầu Vân Hề ra để nhắc nhở nàng.

Âm thanh dụ hoặc của Tri Linh đại thánh cuối cùng dừng lại, lạnh lùng nhìn

chằm chằm về phía Dữu Khánh, cất lên tiếng cười cực kỳ giận dữ, ồm ồm quát

lớn, “Muốn chết…”

Tiếng nói vừa mới phát ra, nó lập tức lộ rõ sự kinh ngạc, cơ thể cũng kịch liệt

giãy giụa.

Lại một chiếc đuôi hồ ly màu đen đột nhiên duỗi về phía nó, trực tiếp quấn lấy

eo nó.

Vừa nghe được hai từ “Muốn chết”, Dữu Khánh lập tức khẩn cấp lướt đi, lao

nhanh về phía góc xa, ý định tránh né bị đánh giết, nhưng một đòn sinh tử tồn

vong trong tưởng tượng của hắn không có xuất hiện. Hắn quay đầu nhìn lại,

nhìn thấy trong làn gió thổi vù vù, mấy cái đuôi to tựa như đã rơi vào tình trạng

bất động, còn Tri Linh đại thánh bị lôi kéo thành hình chữ “Đại” thì dường như

đang run rẩy dữ dội.

Cùng lúc này, tại nơi miệng lối vào dần dần hiện ra một đoàn bạch quang, là

chân linh của Dã Tiên lúc trước chạy ra ngoài, bây giờ bị động tĩnh và thanh thế

ở nơi này thu hút trở lại. Hiển nhiên từ những động tĩnh lúc trước, ông ta cũng

đã cảm nhận được nơi đây xảy ra chuyện không bình thường, ông ta muốn nhìn

xem có chuyện gì xảy ra.

Không nhìn không biết, vừa nhìn thấy, ông ta lập tức cất lên tiếng kinh hô, “Vân

Hề, Cửu vĩ!”

Có thể nhìn thoáng qua liền gọi ra hai cái tên này, hiển nhiên ông ta có quen biết

Vân Hề và Cửu vĩ hồ.

“A…” Đột nhiên có một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên.

Mọi người đang nhìn chằm chằm đều chấn động, nhìn thấy máu tươi bắn tung

tóe ra không trung, thân thể của Tri Linh đại thánh rõ ràng đã bị Vân Hề xé vỡ

thành mấy khối.

Nàng đã trực tiếp xé xác một tồn tại tu vi cấp bậc chân tiên, cảnh tượng này

thực sự khiến mọi người phải chấn động, cũng làm cho mọi người trở nên kích

động.

Đặc biệt là phía bên Dữu Khánh, cực kỳ cao hứng, sự thực đã chứng minh, hắn

có thể điều khiển Vân Hề. Nắm được nguồn vũ lực mạnh mẽ như thế trong tay,

không khác gì ta đã có thiên hạ!

“A!” Dã Tiên cũng cất lên một tiếng hét kinh hãi, đó kỳ thực là nhục thân của

ông ta, là nhục thân chân tiên của ông ta.

Ông ta rõ ràng cũng không ngờ tới, vừa trở về liền nhìn thấy được một cảnh

này, xem như đã hoàn toàn cắt đứt mong đợi của ông ta.

Thân ảnh Hướng Lan Huyên lóe lên, chụp lấy phượng vũ tung bay trong gió

vào trong tay.

Đột nhiên, lại có một luồng bạch quang từ trong thân thể bị xé toạc đầm đìa

máu tươi đó bay vọt ra, bay thẳng lên trên mái vòm, từ trên cao nhìn xuống, lại

cất lên giọng nói của Tri Linh đại thánh, âm thanh ong ong khó át cơn tức giận,

“Ngu xuẩn, rất tốt, hiện tại không còn ai có thực lực có thể mở ra được kết giới

phong ấn, tất cả mọi người đều sẽ bị vây khốn chết tại nơi này. Nhưng ta thì

không sao, ta có thể một mực chờ đợi. Không còn ta trấn áp, trong tộc ta sớm

muộn gì sẽ xuất hiện kẻ có đủ tu vi, đến lúc đó ta sẽ truyền thụ cho nó phương

pháp mở ra kết giới. Khi phong ấn mở ra, ta liền có thể đổi một cái nhục thân

khác để tái sinh, còn các ngươi, đều sẽ trở thành thức ăn của Phệ Linh tộc ta.”

Không ít người vẻ mặt nghiêm trọng, im lặng thể hội thâm ý trong lời nó nói.

Dữu Khánh lại tháo Tà Linh châu xuống, cầm ở trong tay, chạy đến, hét to với

Vân Hề, “Trở về, mau trở về.”

Nhìn thấy sứt hút của Tiên tuyền càng ngày càng mạnh, tà khí trên thân Vân Hề

cuồn cuộn bị hút đi, nếu không tránh né e rằng sẽ phải tan thành mây khói, nghĩ

tới việc lúc trước ở trong Tà Linh châu có thể không bị gì, hắn tự nhiên là nóng

lòng muốn triệu hồi Vân Hề về trong châu để tránh né.

Tri Linh đại thánh cười ha hả, “Nếu đã đi ra rồi, cô ta đừng hòng trốn được nữa,

Tiên tuyền đã bắt được sự tồn tại của cô ta, không hút khô tà khí của cô ta là sẽ

không dừng lại, ha ha ha ha… hả?”

Tiếng cười chợt ngừng bặt, chỉ thấy chín cái đuôi hồ ly màu đen thật to đột

nhiên phóng vút lên, như tụ hợp thành một cái lồng chụp tới nó, rõ ràng là muốn

chụp bắt nó.

Nó vẫn còn chưa chết, Vân Hề không biết là mình đã khai khiếu, hay bởi vì còn

nhớ rõ lời căn dặn của Dữu Khánh, muốn giết chết nó mới được.

Bạch quang cất tiếng hừ lạnh, liên tục lóe lên mấy lần, giống như không thèm

để cuộc vây bắt này vào mắt.

Nhưng mà tốc độ chớp lóe của những chiếc đuôi hồ ly màu đen này cực nhanh,

nhiều lần chặn kín đường trốn của nó, hơn nữa còn có thể biến hóa lớn nhỏ tùy

ý.

Đáng sợ nhất chính là, chân linh của Tri Linh đại thánh vốn tưởng rằng mình ở

trạng thái quang thể thì có thể dễ dàng xuyên qua ngăn chặn, ai ngờ khi đụng

vào tà thể nó liền lập tức cảm nhận được chướng ngại cản trở rất chân thực.

“Ai!” Ở tại cửa vào, Dã Tiên trong hình thái bạch quang buông tiếng thở dài,

tựa như than thở về sự vô tri của Tri Linh đại thánh, “Linh nhi, tà khí có thể ăn

mòn tâm linh, loạn người linh trí, chính là một trong những thuật pháp có thể

công kích nguyên thần a.”

“A!”

Bạch quang hoảng loạn kêu lên sợ hãi, nó đã bị một cái đuôi quấn chặt lấy, tà

khí đang xâm thực nó với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, biến nó từ

màu trắng thành màu đen.

“Đừng, ta sai rồi, đại tiên tha mạng, đại tiên tha mạng…”

Giọng nói vênh váo thoáng cái liền biến thành đau khổ cầu xin, lúc trước cao

ngạo bao nhiêu, hiện tại hèn mọn bấy nhiêu, tựa như hai người khác nhau.

Dữu Khánh cũng đang không ngừng gọi to, “Trở về, Vân Hề, mau trở về…”

Vân Hề bắt giữ Tri Linh đại thánh, quay đầu lại bay về. Khi nàng bay về phía

Tà Linh châu thì tà khí trên người vẫn cuồn cuộn không ngừng bay về phía

vòng xoáy huyết sắc.

Chẳng mấy chốc, nàng đã mang theo chân linh của Tri Linh đại thánh cùng

nhau trốn vào trong Tà Linh châu.