Bán Tiên

Chương 1183: Tà thể (2)




Nó đã cứng rắn bức ép, không còn đường để lui, Dữu Khánh chỉ có thể hít một

hơi thật sâu, nói: “Đại thánh bức ép bọn ta nhận thưởng, thực sự đã khiến chúng

ta sợ hãi. Ta xin hỏi một câu, phải chăng Tiên tuyền này có vấn đề gì đó hay

không?”

Tri Linh đại thánh trừng mắt khiếp người nhìn hắn, ý tứ rất rõ ràng, ngươi dám

hoài nghi ta sao?

Nó không có kiên nhẫn nhiều như vậy, tiện tay vung lên, một lực lượng vô hình

bùng phát ra.

Bùm bùm bùm…

Dữu Khánh đang ôm Nam Trúc khẩn cấp xoay người lại bảo vệ Nam Trúc,

nhưng vô ích, mấy người đồng thời bay vọt ra ngoài như đạn pháo.

Bộp bộp bộp, nện lên trên vách tường phía cuối không gian, từng người một rợi

xuống đất, nôn ra máu, trong nháy mắt tất cả đều đã bị thương nặng, đối mặt với

Yêu vương, bọn hắn không hề có sức phản kháng.

Cho dù có Dữu Khánh che chở, thương thế vừa mới có chút khởi sắc, Nam Trúc

lại phải phun ra một ngụm máu tươi, rồi bất tỉnh ngay tại chỗ.

Đây còn là bởi Yêu vương hạ thủ lưu tình, không muốn giết bọn hắn, bằng

không bọn hắn làm sao còn sống cho được.

Dữu Khánh sặc ra máu, khó khăn cúi thấp đầu, hắn lại cảm nhận được từ bên

trong Tà Linh châu truyền đến cảm xúc bồn chồn khó giải thích, khi nhìn

xuống, hắn nhìn thấy một lượng lớn máu huyết mình sặc ra đã ngấm vào trong

Tà Linh châu.

Đám người Thiên Vũ thận trọng từng li từng tí.

Hướng Lan Huyên mím môi, nắm chặt song quyền, nhưng không dám hành

động thiếu suy nghĩ, nàng cũng biết mình chỉ là Bồ Tát đất sang sông, bản thân

còn khó bảo toàn, ra mặt cũng không có bất kỳ tác dụng nào, ánh mắt lấp lóe

nhanh chóng nghĩ biện pháp.

Tri Linh đại thánh lại nhấc tay cách không chụp tới, mấy người Dữu Khánh

ngắc ngoải phía xa lại giống như con diều bị sợi dây kéo trượt nhanh trên mặt

đất, kể cả Nam Trúc đang bất tỉnh.

Mấy người đang khó khăn hít thở tức thì rơi vào nỗi sợ hãi vô cùng, bọn hắn

đều nghĩ rằng lần này mình sẽ bị giết chết.

Máu tươi chảy ròng ròng cùng với tâm tình sợ hãi, Dữu Khánh đột nhiên có

cảm giác Tà Linh châu xao động như sắp nổ tung.

Nhưng hắn còn chưa kịp cảm nhận loại cảm giác đó là như thế nào, thì đã bị Tri

Linh đại thánh nắm lấy cổ, xách lên, trong nháy mắt cổ hắn như bị chặt đứt ra,

vừa rồi sặc ra máu, khí tức vừa mới bình thường trở lại, lúc này lại bị bóp nghẹt.

Mấy người khác cũng từ dưới đất bay lên, đầu ngón chân rời khỏi mặt đất, cùng

song song với Dữu Khánh ở giữa, đều có cảm giác cổ mình bị một lực lượng vô

hình bóp lại, khó thể thở nổi, dốc hết toàn lực cũng không thể thoát ra.

Tri Linh đại thánh nhìn con kiến trên tay, lạnh lùng hỏi: “Có xuống hay không?”

Với thực lực của nó, thực ra có thể trực tiếp ném mấy người xuống “Huyết Trì”,

đó chỉ là chuyện búng ngón tay lên mà thôi, nhưng đó không phải là điều nó

muốn nhìn thấy, nó không thể chấp nhận mấy con kiến lại dám phản kháng nó,

nhất định cần phải khiến cho những con kiến này thần phục.

Tựa như hồi đó nó phụng dưỡng Dã Tiên làm chủ vậy, thành thành thật thật làm

nô làm tỳ, lấy lòng chủ nhân, để chủ nhân hài lòng.

Bây giờ đã lật mình làm chủ, nó cũng muốn làm cho mọi người phải khuất phục

lấy lòng nó.

Lúc đầu nó định trực tiếp tra tấn chết mấy người này, là bởi vì nó không biết

cánh cổng Chư Yêu chi cảnh do bọn hắn mở ra, bây giờ nó đã biết rồi, khẳng

định là phải tạm gác lại đó, chờ xác nhận phương pháp mở cánh cổng ra rồi tính

tiếp.

“Xuống… Xuống…”

Dữu Khánh không thể nhúc nhích, mặt đỏ lên, miệng đầy máu tươi, khó khăn

lẩm bẩm ra mấy tiếng, hắn đã nhận thua rồi.

Không chịu thua cũng không được, là chết ngay bây giờ hay là sau này mới

chết, không khó để lựa chọn, tự nhiên là trước tiên sống qua một cửa này rồi

tính tiếp.

Tri Linh đại thánh tươi cười, nói: “Rất tốt, từ nay về sau ngươi nhất định phải

nhớ kỹ, không được có bất kỳ ý nghĩ nào chống lại ta…”

Ngay khi năm ngón tay sắp buông ra, sắc mặt của nó đột nhiên đại biến, nó cảm

thấy được một khí tức âm tà cực kỳ đáng sợ bất chợt bộc phát ra từ trên người

Dữu Khánh, kích thích khiến nó rùng mình, một luồng tà khí nồng đậm bùng

lên mãnh liệt tại vị trí giữa hai bên.

Khí tức âm tà cường đại đó khiến cho tất cả mọi người trong không gian này

đều theo bản năng rùng mình một cái, cảm giác tà ác cường đại đó khiến linh

hồn mọi người đều run lên.

Ý thức được có nguy cơ cực lớn, Tri Linh đại thánh cấp tốc lướt ra sau, mọi

người nhìn thấy đám tà khí đó giống như một bóng ma bám sát theo nó, giống

như bóng ma tà ác và kinh khủng, và một đầu khác của đám tà khí vẫn còn đang

từ trên ngực Dữu Khánh cuồn cuộn tràn ra không dứt.

Mấy người Dữu Khánh thùm thụp rơi xuống nằm mềm nhũn trên mặt đất, kẻ

hổn hển thở dốc, người hôn mê, kẻ tiếp tục sặc máu.

Dữu Khánh sờ sờ cổ mình, vừa thở hổn hển vừa ho khan, thỉnh thoảng lại ho ra

máu, mà luồng ta khí cuồn cuộn tràn ra không dứt thì bắt nguồn từ viên Tà Linh

châu nhuốm máu ở trước ngực hắn. Đám người Hướng Lan Huyên kinh ngạc

nhìn rõ rõ ràng ràng.

Bọn họ khó có thể không kinh ngạc, đó là thứ gì mà lại có thể ép Tri Linh đại

thánh phải rút lui?

Trong không trung, có một sóng pháp lực dao động cường đại khuếch tán ra,

chấn động lòng người, đám người Hướng Lan Huyên chưa bao giờ cảm nhận

qua sự cường đại như vậy.

Đến khi một tia tà khí cuối cùng bay ra khỏi Tà Linh châu, bay vào đám tà vân

trên không trung, đám tà vân đó cũng dần dần ngưng tụ lại thành hình dạng thực

sự, một nữ tử mặc đồ đen xuất hiện mờ nhạt như ẩn như hiện ở bên trong.

Vừa rồi Tri Linh đại thánh bóp cổ Dữu Khánh, vào lúc này tựa hồ bị rơi vào kết

quả tương tự, nó bị một hắc y nữ tử nắm lấy cổ.

Nữ tử đó dung mạo xinh đẹp, khuôn mặt thanh thuần, màu da trắng nõn không

tì vết, nhưng lại mặc một bộ váy đen lãnh khốc, vẻ mặt cũng rất lạnh lùng, mái

tóc dài tung bay trong tà khí cuồn cuộn, nữ tử bóp chặt cổ Tri Linh đại thánh

không nói lời nào.

Khi Hướng Lan Huyên và Thiên Vũ nhìn thấy rõ dung mạo của nữ tử này thì

mặt đầy kinh ngạc, hai người vô thức quay nhìn nhau, Thiên Vũ nhỏ giọng cất

tiếng thì thầm, “Vân Hề!”

Đúng vậy, khuôn mặt của Hắc y nữ tử trong không trung giống Vân Hề như

đúc, chỉ là khí chất hoàn toàn bất đồng, nhìn rất thuần khiết, và tựa hồ trẻ tuổi

hơn rất nhiều, giống như là Vân Hề lúc còn trẻ, nhưng hai người vẫn hoàn toàn

khẳng định đây là Vân Hề.

Ngoại trừ hình dạng ra, một thân tà khí cuồn cuộn đó càng thêm không lẫn vào

đâu được.

Đã định thần trở lại, khi Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nhìn thấy hình dạng

của Hắc y nữ tử trong không trung, bọn hắn cũng lập tức nhận ra đó là ai, đều

giật nảy mình, nữ nhân tà khí Vân Hề này tại sao lại sống lại rồi?

Nghĩ đến chuyện Vân Hề một mực ký thân tại trong mặt dây chuyền trên vòng

cổ luôn đeo trên người, da đầu Dữu Khánh tê rần, nữ nhân tà khí này rốt cuộc

đã tu luyện tà thuật gì vậy chứ, đến cùng có bao nhiêu phân thân, làm sao giết

hoài không hết?

Đáng tiếc Nam Trúc bị bất tỉnh, không nhìn thấy được cảnh này.

Ô Ô, Thiện Tri Nhất và Hướng Chân đều rất hoang mang, bọn họ đều không

nhận ra Vân Hề.

Tri Linh đại thánh gượng ép thi pháp giãy giụa, nó tập trung định lực cao độ

mới có thể chống lại được sự ăn mòn từ khí tức tà ác cường đại và băng giá, nó

cũng nhận ra được nữ nhân trước mắt đúng là tà thể, quan trọng nhất là tu vi

thực lực của nữ tử này mạnh hơn nó rất nhiều, nó dùng hết tu vi cũng không thể

thoát ra được bàn tay nắm lấy cổ mình.

Làm sao có thể như vậy? Làm sao lại có tà khí cường đại đến mức đã ngưng tụ

ra thực thể, lại còn có tu vi cường đại như thế, nó quả thực khó thể tưởng tượng

nổi!

Cảm giác áp chế kinh khủng như bị nghiền nát này khiến cho nó rất kinh hoảng,

nó lập tức vung vẩy quyền cước chống trả.

Trong đám tà khí phía sau Vân Hề nhô ra mấy cái đuôi to xù lông màu đen,

quyền vừa tới liền bị quấn lấy cổ tay, cước vừa tới liền bị quấn lấy mắt cá chân,

những chiếc đuôi xù lông tơ đung đưa ở phía sau, kéo Tri Linh đại thánh ra

thành một cái chữ “Đại” rõ ràng trong không trung.

Xúc tu của Vân Hề tại sao lại biến thành đuôi rồi chứ? Dữu Khánh và Mục

Ngạo Thiết cảm thấy cảnh tượng này có phần quen thuộc, bọn hắn đếm số đuôi,

phát hiện thấy vừa đúng chín cái, hai người đột nhiên vụt quay đầu lại nhìn

nhau, trong lòng thầm hô lên cùng một cái tên: Cửu vĩ hồ!

Ngoại trừ màu đuôi không giống ra, Cửu vĩ hồ là màu trắng, Vân Hề là màu

đen, hình thái thì giống nhau như đúc.

Bên trong không gian rộng lớn đột nhiên có gió từ từ nổi lên, trong lúc kinh sợ,

Tri Linh đại thánh liếc mắt nhìn xéo sang, nhìn thấy “Huyết thủy” trong ao lại

đang từ từ xoay tròn, tức thì trong mắt nó hiện lên vẻ cười gằn.