Bán Tiên

Chương 1182: Tà thể (2)




Đi xuống? Mấy người Dữu Khánh bối rối nhìn nhau, nếu không biết Tiên tuyền

này có vấn đề, bọn hắn nhất định đã xuống rồi, bọn hắn cũng không kìm được

sự cám dỗ của sự trường sinh. Nhưng bây giờ đã biết rõ, bọn hắn làm sao còn

có thể đi xuống, xuống dưới tìm chết sao?

Nghĩ đến kết quả của Trì Bích Dao, bọn hắn liền không rét mà run, quỷ mới biết

được ngâm Tiên tuyền này có phải hứng chịu kết quả đáng sợ hơn Trì Bích Dao

hay không.

Mấy người run run rẩy rẩy co rụt lại, không biết nên trả lời như thế nào.

Cuối cùng, Dữu Khánh đành phải cố lấy dũng khí chắp tay trả lời: “Chúng ta đã

suy nghĩ lại, chưa lập được chút công lao nào, làm sao có thể mặt dày cầu lấy

trường sinh, chúng ta cũng không dám sánh vai với chư vị cao thủ tiền bối. Để

sau này, khi đã lập được công lao cho Đại thánh, chúng ta mới quỳ xuống cầu

xin Đại thánh ban thưởng trường sinh cũng không muộn.”

Lúc trước rêu rao hét to cảm tạ đại ân đại đức của Đại thánh bao nhiêu, bây giờ

lại có vẻ gượng ép bấy nhiêu.

Vừa nghe được lời từ chối đầy gượng ép như vậy, ánh mắt Hướng Lan Huyên

lấp lóe, càng khẳng định suy đoán của mình, Tiên tuyền này quả thực có vấn đề,

nàng lại vô thức lùi thêm một bước.

Ba người Ô Ô đang ngâm mình trong Tiên tuyền không phải là người điếc, cũng

không phải kẻ ngốc, tự nhiên đã nhận ra được kỳ quặc. Bọn họ ngươi nhìn ta, ta

nhìn ngươi, vẻ mặt đầy sự kinh nghi bất định, đều âm thầm cảm nhận xem trong

cơ thể có bất kỳ sự khác thường nào không.

Khóe miệng mang theo nét cười lạnh, Tri Linh đại thánh hừ một tiếng, đột

nhiên chuyển đổi chủ đề, “Chiếc lông ‘Phượng vũ’ ở phía trên đó đâu rồi?”

Mấy sư huynh đệ lại quay nhìn nhau một cái, sau đó Dữu Khánh lúng ta lúng

túng thò tay vào trong người lôi chiếc lông phượng vũ cuộn tròn ra. Chiếc lông

vũ này thực sự bền dai, khi không còn bị ràng buộc, nó lập tức bung ra thành

chiếc lông vũ mỹ lệ kia. Hắn cầm hai tay dâng lên.

Tri Linh đại thánh nhấc tay cách không chụp tới, phượng vũ liền tự động bay tới

trên tay nó. Cầm vào trong tay, lật xem, khi đã xác nhận không sai, nó mới hỏi:

“Có phải phương pháp mở ra cánh cổng Chư Yêu chi cảnh có liên quan tới

chiếc lông vũ này hay không?”

Vừa nghe hỏi như vậy, Dữu Khánh liền biết Dã Tiên đã đoán đúng, mấy người

Thiên Vũ nhất định đã nói ra điều gì đó không nên nói.

Điều này làm cho hắn bị áp lực rất lớn, nếu không nói, hắn không chịu nổi lửa

giận của trên Yêu vương này, còn nếu nói ra, một khi cánh cổng thông tới Nhân

gian được mở ra, chỉ cần vô số Phệ Linh hào tràn ra, Nhân gian sẽ phải hứng

chịu một trận đại thảm họa.

Hắn có phần hối hận vì không nghe lời Dã Tiên, không có hủy diệt chiếc lông

phượng vũ này trước.

Rất nhiều ý nghĩ lướt nhanh qua đầu óc hắn, sau đó hắn đưa ra một quyết định

khó khăn, phủ nhận: “Không liên quan với phượng vũ.”

Lời này gần như khiến cho tất cả mọi người ở tại đây đều cảm thấy bất ngờ,

mấy người Nam Trúc đương nhiên biết rõ hắn đang nói dối, đám người Thiên

Vũ thì hoài nghi lúc trước Yêu vương đã phán đoán sai lầm.

Tri Linh đại thánh cũng kinh ngạc hỏi: “Vậy vì sao ngươi phải lấy đi chiếc lông

phượng vũ này?”

Dữu Khánh: “Đại thánh, không phải ta muốn lấy, mà đó là ý của Dã Tiên. Hình

như ông ta sợ ngài sẽ khinh nhờn phượng vũ, nên bảo chúng ta mang đi. Đại

thánh, ngài không ngại suy nghĩ mà xem, nếu như chiếc lông phượng vũ này

thực sự có thể mở ra cánh cổng giữa hai giới, Dã Tiên đã biết rõ mình không thể

chạy thoát, sợ là sẽ không để cho nó rơi vào trong tay của ngài, khẳng định sẽ

hủy diệt nó trước.”

Tri Linh đại thánh hơi cau mày, hơi chút suy nghĩ về tính cách của Dã Tiên, có

lẽ đúng là như vậy, ông ta nhất định sẽ không để cho chiếc lông phượng vũ này

rơi vào tay mình, xem ra mình đúng là đã suy nghĩ nhiều. Nó lập tức hỏi tiếp:

“Ngươi sẽ không nói rằng cánh cổng ‘Chư Yêu’ không phải do ngươi mở ra

chứ?”

Dữu Khánh: “Là do ta mở ra.”

Tri Linh đại thánh: “Làm sao mở ra?”

Dữu Khánh lập tức xoay người đi đến trước mặt Nam Trúc, lôi ra từ trong

người gã một chiếc túi nhỏ túm kín miệng, sau khi mở miệng túi, hắn đổ quả

trứng vàng lấy được từ Kim khư ra ngoài, lần nữa cầm hai tay dâng lên, “Chính

là dùng thứ này để mở ra.”

Nam Trúc im lặng nhắm mắt lại, gã hối hận không nên đến đây, đã giao ra

Thiên Dực lệnh, bây giờ trứng vàng cũng phải giao ra, gã không biết cuối cùng

liệu mình có thể giữ được hồ lô hay không.

Tri Linh đại thánh lại cầm vào trong tay, không biết đây là thứ gì? Nó lật xem

mấy lần, không nhìn ra trò trống gì, sau khi thi pháp dò xét nó âm thầm giật

mình, nhận ra được thứ này quả thực không phải là hoàng kim bình thường, nó

dựa vào tu vi của mình dò xét thấy bên trong quả thực có ẩn chứa lực lượng

thần bí nào đó, quả nhiên không phải vật phàm. Nó lập tức trịnh trọng hỏi: “Đây

là thứ gì?”

Dữu Khánh: “Bẩm Đại thánh, ta cũng không biết, là do Phán quan U Nhai đưa

cho ta, nói đây là ‘trứng Phượng hoàng’ gì đó, nói rằng vật này có thể mở ra

cánh cổng Chư Yêu chi cảnh. Lối vào Chư Yêu chi cảnh cũng là do Phán quan

nói cho ta biết. Ta làm theo lời hắn nói, ném vào trong ao, sau đó cổng liền mở

ra.”

Hắn cũng không cần chờ người ta hỏi từng câu, chủ động nói ra làm sao có

được vật này, làm sao biết được phương pháp mở ra cánh cổng, về sau nếu như

không mở ra được, vậy nguyên nhân khẳng định là bởi vì ao nước bên ngoài.

Hắn muốn tận lực kéo dài cơ hội sống sót, chỉ khi trì hoãn được đủ nhiều thời

gian, hắn mới có cơ hội nghĩ cách thoát thân.

Trứng Phượng hoàng? Còn là được Phán quan đưa cho? Mục Ngạo Thiết và

Nam Trúc thoáng liếc nhìn nhau một cái, phát hiện thấy lão Thập Ngũ thật đúng

là biết cách bịa chuyện vớ vẩn.

Trứng Phượng hoàng? Được Phán quan đưa cho? Cho dù là Hướng Lan Huyên

hay là đám người Thiên Vũ đang ngâm mình trong ao, đều vô cùng kinh ngạc,

không ngờ được trên người mấy tên gia hỏa này còn có thứ tốt như vậy, vì sao

Phán quan lại đưa thứ này cho bọn hắn, vì sao Phán quan lại có thứ này?

Từ phản ứng và biểu hiện trịnh trọng của lão yêu sau khi dò xét quả trứng vàng,

bọn họ nhận ra được, quả trứng vàng này có khả năng thực sự không phải tầm

thường, nếu như chỉ là hoàng kim bình thường, lão yêu chắc hẳn sẽ không có

phản ứng như vậy.

Ngoài ra, trên thân mấy tên gia hỏa này làm sao lại có thể xuất hiện bảo bối

được chứ?

Trứng Phượng hoàng? Tri Linh đại thánh đầy kinh ngạc, sửng sốt một hồi lâu,

cầm quả trứng vàng lật xem thật lâu, sau đó mới quay đầu hỏi người trong ao,

“Thiên Vũ, đúng như lời hắn nói sao?”

Thiên Vũ thành thật thừa nhận: “Đại thánh, ta cũng không biết, ta không có tận

mắt nhìn thấy quá trình bọn hắn mở cổng ra.”

Trứng Phượng hoàng? Đây là trứng phượng hoàng sao? Tri Linh đại thánh cũng

chưa từng nhìn thấy trứng Phượng hoàng, không biết đây là trứng Phượng

hoàng thực sự, hay chỉ là một cách gọi tượng trưng. Nó lại lần nữa lật xem một

lúc lâu, sau đó mang theo thần sắc kính trọng cẩn thận cất đi, sau đó nghiêm

mặt nói với đám người Dữu Khánh: “Vừa rồi các ngươi nói vô công bất thụ lộc,

bây giờ niệm công mấy người các ngươi hiến bảo, ta thưởng cho các ngươi

được tắm rửa Tiên tuyền để trường sinh. Đi đi.”

Dữu Khánh há to miệng, sững sờ đứng ngây ra đó.

Cú tát thẳng vào mặt này khiến cho mấy sư huynh đệ có phần không biết phải

làm sao, thật sự bị tát cho mặt mày nóng bừng bừng, nếu sớm biết kết quả là

như vậy, còn hiến bảo cái rắm gì nữa, hiện tại hắn có cảm giác mất sạch, cả

người và tiền tài đều không còn.

Sau khi định thần trở lại, Dữu Khánh lại chắp tay từ chối khéo: “Đây chỉ là

hành động tận sức với Đại thánh nằm trong bổn phận, chưa tính là lập công,

không dám được thưởng, còn thỉnh Đại thánh dõi mắt chờ xem, về sau chúng ta

tất sẽ không để cho Đại thánh thất vọng.”

Sắc mặt Tri Linh đại thánh dần dần trở nên âm trầm, “Lời ta nói là quyết định,

ta nói thưởng là thưởng. Đi xuống đi!”

Đây là muốn dùng sức mạnh cưỡng ép rồi, mấy người thật sự rợn tóc gáy, càng

bị bức ép, bọn hắn càng cảm thấy Tiên tuyền này có vấn đề càng lớn.

Đâu chỉ có bọn hắn có cảm giác như vậy, ba người trong ao cũng đã sợ hãi, lúc

này không hiểu sao chợt cảm thấy thân thể không thích hợp, từng người tung

mình nhảy lên.

Tri Linh đại thánh trợn mắt tức giận quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm

mấy người.

Thiên Vũ vội chỉ đến mấy Dữu Khánh, “Chúng ta đã ngâm xong rồi, dở đây chờ

bọn hắn.”

Tri Linh đại thánh lại chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm mấy người Dữu

Khánh.