Bán Tiên

Chương 1181: Cố nhân cảnh báo (2)




Nó tiếp tục nói: “Mặc dù tà khí trong cơ thể ngươi đã được loại trừ, nhưng tà

thể bất tử của ngươi cũng không còn, nếu như ngươi bị giết một lần nữa, ngươi

sẽ không thể sống lại được. Ở phương diện nào đó mà nói, cho dù ngươi tắm

rửa Tiên tuyền này, cũng không so được với tà thể của ngươi. Mặc dù tắm rửa

Tiên tuyền có thể được trường sinh, nhưng vẫn có thể bị giết chết.”

Thiên Vũ hỏi ngược lại: “Hiện tại ta đã được trường sinh rồi sao?”

Tri Linh đại thánh thoáng liếc mắt khinh bỉ, “Ngươi còn chưa đi xuống ngâm

mình, làm sao có được trường sinh. Ngươi cảm thấy ngươi đã trường sinh rồi

ư?”

Thiên Vũ lắc đầu, “Cứ trực tiếp đi xuống ngâm thôi sao?”

Tri Linh đại thánh: “Vậy ngươi còn muốn ngâm như thế nào?”

Được rồi, Thiên Vũ rất nóng lòng muốn thử, nhưng nhìn thấy một áo “Máu” đó,

khi định cất bước đi xuống thì lại có phần do dự, vẫn là câu nói đó, dù sao đã có

bài học từ “Nhất Chi Hoa” lúc trước, kết quả của Trì Bích Dao rất thê thảm.

Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Tri Linh đại thánh có chút vui vẻ, “Các

ngươi chỉ là mớ đồ bỏ trong tay ta, ta muốn nhào nặn như thế nào cũng được,

muốn các ngươi làm gì thì phải làm thế đó, ta đáng đi lừa các ngươi sao? Ta có

lòng hảo tâm, muốn cho các ngươi có một cơ hội làm việc lâu dài cho ta, các

ngươi vậy mà còn không cảm kích. Các ngươi còn mong chờ ta mở ra hoài cho

các ngươi hay sao? Nếu chính các ngươi đã chủ động từ bỏ, vậy thì đừng có

trách ta là được rồi.”

Nói xong liền muốn nhấc tay thúc đẩy đài sen, muốn đóng kín Tiên tuyền lại.

“Đại thánh hiểu lầm rồi.” Thiên Vũ nhanh chóng phủ nhận, cảm thấy người ta

nói cũng có lý, đã rơi vào trong tay người ta, đó chính là cá thịt trên thớt gỗ, là

phúc không phải họa, là họa tránh không được, y liền trực tiếp xoay người nhảy

vào trong ao.

Mọi người lập tức mở to hai mắt nhìn chằm chằm tình hình của y ở trong ao,

đang định đóng kín Tiên tuyền lại, Tri Linh đại thánh thấy vậy cũng ngừng tay

lại.

Rơi vào trong ao “Máu”, Thiên Vũ ngụp đầu xuống một cái rồi mới nhô cái đầu

ướt sũng lên, lẳng lặng ngâm mình ở trong nước và cảm nhận cẩn thận, không

bao lâu sau, y nhắm hai mắt lại.

Một lúc sau, trên mặt y xuất hiện một tầng quang huy sáng trắng óng ánh rõ

ràng, thoạt nhìn có mấy phần thánh khiết.

Ô Ô lập tức cất tiếng gọi, “Lão Tam, cảm thấy thế nào?”

Thiên Vũ mở mắt ra, khẽ lắc đầu, “Ta không cảm thấy có gì khó chịu, thể xác

và tinh thần thoải mái, tinh thần có loại cảm giác lâng lâng bay bổng.”

Tri Linh đại thánh nhìn những người khác quanh đài ao, hỏi: “Các ngươi có

ngâm hay không đây?”

Cảm thấy Thiên Vũ sẽ không lừa gạt mình, Ô Ô lập tức xoay người nhảy vào

ngâm mình.

Ngay sau đó là Thiện Tri Nhất.

Dù cũng đang rất muốn di chuyển nhưng Hướng Lan Huyên vẫn còn có chút do

dự, dù sao cũng là nam nữ tắm chung, hơn nữa còn chưa bao giờ ngâm chung

một hồ nước với nhiều nam nhân như vậy, nàng vô thức nhìn sang phía Dữu

Khánh, vừa nhìn liền khẽ hơi giật mình.

Mấy người Dữu Khánh cũng khó kiềm chế, rất muốn đi xuống ngâm mình, ba

sư huynh đệ đã bị ẩn tật giày vò lâu như vậy, cuối cùng đã đến lúc có thể giải

quyết, bọn hắn rất kích động.

Dữu Khánh còn chủ động ôm lấy Nam Trúc từ trên tay Hướng Chân, muốn ôm

gã cùng nhau nhảy xuống, “Lão Thất, tổn thương trên người ngươi hẳn là sẽ

nhanh chóng được khôi phục.”

Nam Trúc tận lực lớn tiếng nói: “Phải cảm tạ đại ân đại đức của Đại thánh nha.”

Dữu Khánh liên tục gật đầu, “Đúng đúng đúng, đại ân đại đức suốt đời khó

quên.”

Mục Ngạo Thiết vẫn có chút không yên tâm, “Để ta đi xuống trước thử xem.”

Cũng được, Dữu Khánh suy nghĩ một chút, cẩn thận giữ được thuyền vạn năm,

vạn nhất có chuyện gì bọn hắn không đến mức tất cả ngãxuống tại nơi này, mặc

dù cảm thấy đến tình trạng này, lão yêu quái có thể tùy ý thao túng bọn hắn,

không cần phải lừa gạt, nhưng hắn vẫn quyết định trước tiên ôm Nam Trúc chờ

một chút.

Mục Ngạo Thiết đang định xoay người nhảy xuống, đột nhiên vị một bàn tay đè

lên bờ vai, không để cho y nhảy lên. Y quay đầu nhìn lại, phát hiện thấy là

Hướng Chân.

Dữu Khánh quay đầu nhìn đến, cũng có phần không hiểu lí do.

Hướng Chân vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng mà có một lớp máu khô che phủ,

khiến người ta không thấy rõ vẻ mặt của gã, chỉ thấy gã ta khẽ lắc đầu ra dấu

với hai người, ra hiệu đừng nên đi xuống.

Mà Hướng Lan Huyên vừa đưa mắt nhìn tới liền đúng lúc nhìn thấy cảnh này.

Nàng đã sớm cảm thấy Hướng Chân giấu giếm điều gì đó, lúc này càng thêm

cảm thấy kinh nghi.

Lắc lắc đầu cái rắm a, Dữu Khánh không nói nên lời, đây chính là cơ hội để

được trường sinh, nếu không cho chúng ta xuống thì ngươi cũng phải giải thích

rõ ràng cho chúng ta biết chứ? Hắn lập tức hỏi: “Hướng huynh, làm sao vậy?”

Hướng Chân liếc mắt nhìn về phía Tri Linh đại thánh, kết quả phát hiện thấy tên

Yêu vương đó đang nhìn về phía bên này, vì vậy gã ta dùng ngón tay thi pháp

nhanh chóng cạo vết máu trên mu bàn tay tạo ra mấy chữ, đưa lên cho mấy

người Dữu Khánh nhìn thấy.

Ba sư huynh đệ nhìn tới, thấy dòng chữ đó ghi: Cố nhân trên Minh Hải thuyền.

Có lẽ người khác xem sẽ không hiểu lời này có ý gì, nhưng ba sư huynh đệ đọc

xong liền hiểu, khẳng định không phải ám chỉ Long Hành Vân và Ngân Sơn Hà,

nếu không phải Thanh Nha thì chính là vị kia, mà vị kia vừa vặn chính là người

đã từng tắm rửa Thiên tuyền.

Ba sư huynh đệ tức thì hiểu rõ, đây là lời cảnh báo của người đã từng trải qua

gửi tới bọn hắn, Tiên tuyền này có vấn đề, không thể ngâm mình.

Thảo nào tên Hướng Chân này lại có thể nhịn được sự cám dỗ của trường sinh,

không chút động lòng với Tiên tuyền này.

Điều khiến cho ba sư huynh đệ càng kinh ngạc hơn chính là, Hướng Chân quấn

lấy bọn hắn lâu như vậy, bọn hắn vẫn không biết được lai lịch như thế nào, hóa

ra lại là người của vị đó.

Dữu Khánh muốn nhổ vào mặt gã ta, ngươi nói sớm sẽ chết ư!

Hắn thực sự không hiểu tên đầu gỗ này đến cùng là suy nghĩ như thế nào, nếu

sớm nói ra Tiên tuyền có vấn đề, bọn hắn làm sao lại rơi vào kết cục này?

Cho nên hắn có phần không nghĩ ra, đã biết rõ nó có vấn đề mà còn cùng theo

vào đi tìm, cùng vào đây mạo hiểm làm gì?

Và cả Dã Tiên kia nữa, chắc hẳn ông ta cũng đã biết Tiên tuyền này có vấn đề,

vì sao dẫn bọn hắn đến đây rồi mà vẫn còn giấu giếm, không có nói ra?

Trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn, nhưng vào lúc này đang ngay tại trước

mặt Tri Linh đại thánh, hắn không thể hỏi ra.

Mà Hướng Chân, khi thấy mấy người đã hiểu được dòng chữ đó, gã ta liền xóa

bỏ chữ viết trên mu bàn tay của mình.

Kết quả có thể tưởng tượng được, mấy người vừa rồi còn kêu gào cảm tạ đại ân

đại đức của Đại thánh, bây giờ thái độ quay ngoắt lại, trở nên ngại ngùng không

muốn xuống tắm tiên tuyền nữa.

Vừa rồi đã đến gần mép đài sen định nhảy vào trong, bây giờ giống như toàn

thân ngứa ngáy, vặn vẹo cơ thể trái một cái, phải một cái rất không tự nhiên, rồi

dần dần rời xa khỏi mép đài sen.

Hướng Lan Huyên nhìn thấy rõ phản ứng của mấy gia hỏa này ở trong mắt, tức

thì trong mắt đầy vẻ kinh nghi bất định, nàng cũng ý thức được chút gì đó, thảo

nào Yêu vương đột nhiên trở nên hảo tâm như vậy, vì vậy nàng cũng chậm rãi

lùi xa đài sen một chút.

Với hành vi này, xét ở một mức độ nào đó, bằng với việc xác nhận năng lực

sinh tồn của đám người Dữu Khánh tốt hơn nàng, có một số năng lực phòng

tránh rủi ro không liên quan gì đến tu vi.

Trong mắt Tri Linh đại thánh dần dần hiện lên hàn quang, nó lạnh lùng nhìn

chằm chằm mấy người, hỏi: “Tại sao các ngươi còn chưa đi xuống?”