Bán Tiên

Chương 1177: Cần phải chết một người (2)




Dữu Khánh trầm mặc một hồi, rồi chợt hỏi Dã Tiên, “Đại tộc trưởng, tình thế

như vậy, ngài thấy thế nào?”

Dã Tiên cũng đang quan sát phản ứng của bọn hắn, nghe hỏi vậy liền không hề

do dự, “Được rồi, đem ta đi báo cáo kết quả đi.”

Dữu Khánh: “Không có ngài, chúng ta sợ là vĩnh viễn không ra được.”

Dã Tiên:

“Thực ra, chúng ta đã không còn có khả năng đi ra ngoài năng. Nó chỉ đang đùa

giỡn chúng ta để tìm vui mà thôi. Một khi nó điều động Phệ Linh hào vào đây

tìm kiếm, tại bên trong phong ấn này, ngọn núi được tiên pháp bảo vệ, với thực

lực của chúng ta là không thể đào ra được, mà khi không thể trốn sâu dưới đất,

chúng ta sẽ không thể trốn khỏi con mắt Phệ Linh hào con mắt. Nếu ta đi, có lợi

thế là nó chỉ có thể giết chết nhục thân của ta. Trước khi Phệ Linh hào chưa vào

đây, nó cũng không diệt được chân linh của ta.”

Dữu Khánh kinh ngạc, “Ngài cũng có thể chân linh xuất khiếu?”

Dã Tiên: “Trong mấy nghìn năm tháng này của Đại Hoang Nguyên, các tộc lần

lượt xuất hiện cao thủ Bán Tiên, kỳ thực đều là một mình ta, khi đến hạn tuổi

thọ ta đổi nhục thân khác để tu luyện lại mà thôi.”

“…” Mọi người tại đây đều sửng sốt.

“Nó tuyệt đối sẽ không buông tha cho ta, nếu đã bắt được ta, có lẽ nó sẽ cho các

ngươi một con đường sống, còn không…” Dã Tiên dừng lời tại đây.

Nghe vậy, Dữu Khánh không để ý đến đề nghị của Nam Trúc và Mục Ngạo

Thiết, hắn ngay tại chỗ đưa ra quyết định, “Vậy thì ta xin lỗi tiền bối. Chúng ta

nhất định quý trọng cơ hội mà tiền bối trao cho, chúng ta sẽ nỗ lực tìm cách

thoát thân.”

Mọi người đều đã nghe được, Hướng Lan Huyên cũng không do dự và cũng

không còn thời gian để do dự nữa, nếu không bất cứ khi nào đều có khả năng sẽ

xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau khi hành lễ với Dã Tiên, nàng chủ động nhận

lấy Dã Tiên, liếc mắt nhìn mấy người treo ngược một lượt rồi phiêu nhiên bay

về phía lối vào.

Nhưng vào lúc này lại chợt xảy ra biến cố, sợ cái gì tới cái đó, tại cửa vào đột

nhiên xuất hiện một bóng người, Xích Lan các chủ với bộ váy đỏ đúng lúc đi tới

nơi này.

Hai người, một vào một ra, vừa vặn đối diện nhau.

Xích Lan thoáng nhìn liền thấy được mục tiêu chủ yếu đã bị Hướng Lan Huyên

bắt ở trong tay, ánh mắt tức thì lộ ra vẻ thèm muốn, nhưng bà ta lại kiêng kỵ với

thực lực của Hướng Lan Huyên, chỉ có thể chuyển dời ánh mắt vào phía bên

trong.

Hướng Lan Huyên lập tức nói: “Không cần nhìn nữa, ngoại trừ thi thể Phượng

Kim Kỳ ra, bên trong chẳng có một bóng ma nào cả, đây là ta phát hiện được ở

trong một thông đạo bên ngoài.”

Nhưng nàng đã đánh giá thấp khát vọng cầu sinh của đối phương.

Xích Lan không hề nghi ngờ lời nói của nàng, nhưng điều đó cũng không thể

ngăn cản Xích Lan muốn tự mình đi xem xét một lần, bà ta không đáp lại lời

nào, thân hình lóe lên, lướt qua bên cạnh bay vào trong.

Hướng Lan Huyên đột nhiên quay đầu nhìn lại, trong mắt lộ ra sát cơ, nàng cất

bước đi tới trước, đứng chặn tại miệng lối vào, theo dõi kỹ hành động của Xích

Lan.

Nếu như bà ta chỉ tùy tiện tìm kiếm, không tìm được thì thôi, nhưng nếu như

tìm thấy, vậy thì nàng sẽ hạ sát thủ với Xích Lan.

Dã Tiên đã nhận ra ý đồ của nàng, không thể không nhỏ giọng nhắc nhở, “Nếu

như ngươi giết cô ta, chỉ sẽ gây ra nghi ngờ.”

Hướng Lan Huyên với đôi môi đỏ mọng vào lúc này trông lạnh lùng và nghiêm

nghị, “Đã lo lắng nhiều, vì để cướp được ông, vì để cầu sinh, ta giết chết cô ta

không phải là chuyện rất bình thường sao? Cô ta muốn cướp thu hoạch của ta,

ta tự nhiên sẽ không khách khí.”

Dã Tiên tiếp tục nhắc nhở, “Ô Ô và Thiên Vũ thân thiết với cô ta như người một

nhà, ngươi giết chết cô ta chính là giết chết người nhà của họ.”

Hướng Lan Huyên bình tĩnh ung dung nói: “Vậy thì thế nào?”

Ánh mắt nàng lóe lên, biểu hiện trong mắt càng thêm lạnh lẽo.

Không biết có phải vì may mắn hay không, Xích Lan không tốn bao nhiêu công

sức, chỉ mới tùy tiện bay lượn vòng hai vòng quanh không gian mái vòm rộng

lớn này thì đã phát hiện thấy đám người Dữu khánh treo ngược trên mái vòm

với vẻ mặt bối rối.

Lơ lửng ở trong không trung, Xích Lan cảm thấy rất bất ngờ và kinh ngạc, suýt

chút nữa đã bay vượt qua, suýt chút nữa đã bỏ lỡ, bà ta đến gần, chớp chớp mắt

nhìn kỹ, sau khi xác nhận không có nhìn lầm, bà ta cười vui vẻ, “Thám Hoa

lang, các ngươi đúng là giúp ta dễ tìm a, một hai ba bốn…” Tiếp đó quay đầu lại

nhìn về phía Hướng Lan Huyên ở miệng lối vào, “Năm, không thiếu tên nào,

đều cùng nhau…”

Tiếng nói đột nhiên nghẹn lại, trong ánh mắt nhìn về phía lối vào xuất hiện vẻ

kinh nghi, sự xuất hiện của mấy nhân vật mục tiêu này ở đây khiến bà ta ý thức

được lời nói vừa rồi của Hướng Lan Huyên có gì đó không thích hợp, nhất là

khi nhìn thấy Hướng Lan Huyên lại đang đến gần nơi này, bà ta đột nhiên cảm

thấy nguy hiểm, lập tức chu môi phát ra một tiếng huýt dài lanh lảnh.

Sau đó khua tay áo quét qua, trực tiếp cuốn lấy mấy người Dữu Khánh cùng

nhau đáp xuống, bản thân bà ta thì trốn ở phía sau mấy người, có ý lấy bọn hắn

làm tấm mộc.

Trong không gian kín này, âm thanh lanh lảnh chói tai vang vọng như vậy tự

nhiên sẽ lan truyền xa ra ngoài, Hướng Lan Huyên biến đổi sắc mặt, không ngờ

được Xích Lan đột nhiên tung ra chiêu thức này.

Sau khi lướt đến trước mặt đám người, nàng giả vờ kinh ngạc a một tiếng, hỏi,

“Ngươi làm sao tìm được bọn hắn? Tại sao vừa rồi ta không phát hiện ra?”

Dã Tiên chậm rãi nhắm mắt lại, biết rằng thời cơ tốt nhất để nàng động thủ đã

trôi qua.

Xích Lan mỉm cười, chờ đợi.

Chỉ chốc lát sau, hai bóng người lóe lên, Ô Ô và Thiên Vũ lần lượt trước sau

chạy tới, nhìn thấy toàn bộ đám người Dữu Khánh đã sa lưới, hai người rất vui

mừng.

Ngay sau đó, Thiện Tri Nhất cũng lướt đến nơi.

Lúc này, Xích Lan mới cười nói với Hướng Lan Huyên: “Ta không biết vì sao

Hướng đại hành tẩu không phát hiện ra bọn hắn, tuy nhiên Hướng đại hành tẩu

đã tìm được người nhưng vẫn không vội vàng đi báo cáo kết quả, trái lại còn

mang theo người tiếp tục tìm kiếm khắp nơi, rõ ràng đã tìm đến nơi này mà vẫn

có thể bỏ sót bọn hắn, thực sự rất quái lạ.”

Nghe được trong lời nói của bà ta có hàm ý khác, Ô Ô lập tức hỏi: “Đã xảy ra

chuyện gì?”

“Không có gì, vừa rồi ta gặp mặt Hướng đại hành tẩu tại miệng lối vào…” Xích

Lan không chút khách khí kể lại chi tiết cụ thể tình huống vừa rồi, sau đó mới

cười lạnh nói: “Cũng không biết nàng ta định làm trò gì, dù sao vừa rồi ta đã

cảm nhận được nguy hiểm, may mà các ngươi tới kịp lúc. Chư vị, mặc dù chúng

ta đã tìm được đủ năm người, nhưng Đại thánh đã nói rồi, không tồn tại chuyện

chia đều, trong số chúng ta có một người phải chết!”

Ánh mắt bất thiện hướng về phía Hướng Lan Huyên, vừa rồi bà ta đã nhận ra

được Hướng Lan Huyên muốn diệt khẩu, bây giờ thế đang ở bên phía mình, bà

ta lập tức đáp trả lại.

Ô Ô đột nhiên nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Hướng Lan Huyên, cười lạnh nói:

“Hướng Lan Huyên, xem ra giữa ngươi và bọn hắn có giấu giếm chuyện gì đó,

điều này gây bất lợi cho chúng ta nha.”

Nếu như nhất định phải chết một người, gã tự nhiên sẽ giúp đỡ người của mình,

sau đó chọn một kẻ yếu hơn trong số người ngoài để hạ thủ.

Lời này cũng đã bày ra thái độ của gã cho những người khác biết.

Hướng Lan Huyên không sợ hãi, bình tĩnh nói: “Một trong năm người phải

chết, Thiên Vũ, ngươi cảm thấy người nào đáng chết?”

Lúc trước nàng và Thiên Vũ đã cùng che giấu chuyện phượng vũ với Tri Linh

đại thánh.

Thiên Vũ trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên hỏi: “Nhị ca, ngươi cảm thấy cái

chết của Đại ca như thế nào?”

Ô Ô ngẩn ra, không biết y đột nhiên hỏi về việc đó vào lúc này là có ý gì.

Mà Xích Lan các chủ thì đột nhiên ngước mắt nhìn chằm chằm vào Thiên Vũ.